Tưởng Kinh Hi đã sớm rũ bỏ dáng vẻ kiêu căng cả người xù lông, ngón tay làm như thật sửa sang lại làn váy mỏng như cánh ve của cô, đoan trang tao nhã ngồi ở ghế lái phụ, không chút keo kiệt mỉm cười với Chu Hi Ngạn.
Dù sao anh cũng vừa cho cô mặt mũi, tặng anh một khuôn mặt tươi cười là việc nên làm.
“Chu Hi Ngạn, em thề với lương tâm là tối nay anh đẹp trai hơn Hạ Tư Phạm gấp trăm lần!”
Đối mặt với lời nịnh hót vô tri của Tưởng Kinh Hi, đôi mắt Tạ Thầm phản chiếu bóng đêm yên tĩnh nhàn nhạt lướt qua bàn chân trần của cô.
Tưởng Kinh Hi giống như hồ ly không giấu được đuôi, mũi chân trắng như tuyết vô thức cuộn tròn lại, mà lúc này, người đàn ông anh tuấn trước mắt lại thốt ra một câu: “Sau này bớt tiếp xúc riêng với Quý Nhân Nhân.”
“Hả?”
Cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, không hiểu ý của anh lắm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như từ trước đến nay Chu Hi Ngạn không hề có thiện cảm với một Quý Nhân Nhân lúc nào cũng giả vờ dịu dàng trước mặt người khác.
Nghĩ vậy, Tưởng Kinh Hi lén lút tới gần, nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của anh: “Sao anh lại có thành kiến với cô ta như vậy?”
Quầng sáng mờ ảo bên trong xe như thấm đượm một mùi hương hoa hồng thoang thoảng quyến rũ.
Chu Hi Ngạn lại nhìn vào mắt cô, ngón tay thon dài trắng lạnh làm như vô tình nới lỏng cà vạt thêu màu đen, động tác cực kỳ đơn giản nhưng không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của Tưởng Kinh Hi, cô lại hạ mắt nhìn chiếc yết hầu sắc bén kia.
Giây tiếp theo.
Cô kinh ngạc hoàn hồn, mặc niệm không được để sắc đẹp mê hoặc, lần nữa trở lại trên khuôn mặt thanh tâm quả dục của Chu Hi Ngạn: “Anh làm gì vậy, đừng bảo là có bí mật thầm kín gì đó với Quý Nhân Nhân, sợ em kiểm tra nên cố ý c ởi quần áo chứ?”
Chu Hi Ngạn chỉ cởi cà vạt, tùy ý bỏ vào túi quần, không quên trả lời cô: “Thẩm mỹ của anh thấp kém vậy sao?”
Cũng đúng.
Thẩm mỹ của cậu cả nhà họ Tạ sao lại thấp kém như thế, dù có vì lợi ích gia tộc mà buộc phải liên hôn thì cũng chọn cho mình một vị hôn thê đẹp như tiên nữ.
Tưởng Kinh Hi đang định gật đầu, lại đột nhiên nhíu mày: “Không được sỉ nhục Phạm Phạm nhà em như vậy.”
Nói đến Hạ Tư Phạm, khó tránh khỏi lại nhớ tới những lời Quý Nhân Nhân vừa nói.
Khuôn mặt xinh của cô lộ ra mấy phần mờ mịt, đầu ngón tay chủ động kéo kéo góc áo tây trang của Chu Hi Ngạn: “Anh cảm thấy giữa Hạ Tư Phạm và đàn chị của em… có gì bất thường không?”
Dù sao cũng quen biết từ nhỏ, Hạ Tư Phạm đến rạp hát thăm hỏi cô bao nhiêu lần thì số lần Chu Hi Ngạn đến chỉ có nhiều hơn chứ không ít, đương nhiên cũng biết Lâm Kinh Thước.
Có đôi khi cô và đàn chị ngày mùa đông giá rét đứng trên sân khấu chăm chỉ luyện hát, người xem dưới sân khấu chỉ có hai người đàn ông mang danh hiệu công tử cáo quý này, chẳng qua Chu Hi Ngạn và Hạ Tư Phạm không hợp nhau, cứ gặp nhau là châm chọc cà khịa.
Mà đôi mắt của Tưởng Kinh Hi, bao gồm cả trái tim mới biết yêu của thiếu nữ cứ bám chặt lấy Chu Hi Ngạn.
Cũng không để ý đến cơn sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa đàn chị và anh họ mình.
Chu Hi Ngạn không có hứng thú với việc riêng của người khác, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng.
Nhưng thấy hai mắt Tưởng Kinh Hi sáng lên, lòng đầy chờ mong nhìn anh không rời mắt, anh trầm mặc một lúc, đôi môi mỏng tràn ra một âm tiết nhàn nhạt: “Ừm.”
Đợi một lúc lâu.
Một chữ ‘ừm’ làm sao đủ với Tưởng Kinh Hi, cơ thể mềm mại như không xương gần như dán sát vào anh, cũng may không gian trong xe đủ lớn, làn váy dài uốn lượn trên mắt cá chân trắng nõn tinh xảo: “Anh biết từ lúc nào? Hạ Tư Phạm cũng biết sao?”
“Anh ta biết.”
Chu Hi Ngạn ít nói, xuyên qua cửa sổ thủy tinh phản chiếu, ánh mắt trầm tĩnh rơi vào trên xương b ướm xinh đẹp của thiếu nữ.
Chiếc váy này thiết kế rất khéo léo, sẽ không quá lộ liễu nhưng lại vừa vặn bày ra đường cong phần lưng mỏng manh.
“Biết mà vẫn liên hôn với nhà họ Quý…” Tưởng Kinh Hi vô thức ngừng lại, gần như đã đoán ra được Hạ Tư Phạm lấy lợi ích làm đầu, lựa chọn trói buộc với Quý Nhân Nhân dưới danh nghĩa vợ chồng chưa cưới chỉ là một sự lựa chọn trá hình, nhằm phớt lờ tình yêu thầm kính của Lâm Kinh Thước dành cho anh ta trong mười năm qua.
Không hiểu sao, Tưởng Kinh Hi lảo đảo muốn ngồi lại ghế lái phụ, không quá thích những người thừa kế gần như có thể vì gia tộc mà hy sinh bất cứ thứ gì như bọn họ.
Ai ngờ vừa động đậy.
Chợt phát hiện Chu Hi Ngạn đã cởi áo vest, khoác lên lưng cô.
“Làm gì vậy?”
“Quá hở hang.”
Người đàn ông hờ hững thốt ra một câu bình luận, khiến Tưởng Kinh Hi không khỏi cà khịa: “Mặt anh có bị đau không?”
Chiếc váy này rõ ràng là anh tặng mà, sao lại hở hang chứ?
Hệt như tàn dư của chế độ phong kiến.
Tưởng Kinh Hi lại tặng cho anh mấy câu nguyên xi như lúc nãy cô hào phóng tặng cho Hạ Tư Phạm: “Chu Hi Ngạn, anh đi kết nghĩa anh em với anh họ của em đi, loại đàn ông bạc bẽo vô tình như các anh cần vị hôn thê xinh đẹp như hoa làm gì, dứt khoát ôm nhau chôn xuống đất cho xong.”
Thấy cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Chu Hi Ngạn chầm chậm bổ sung một câu: “Anh có bảo Lam Anh qua Luân Đôn đấu giá cho em một bộ ngọc thạch hình con sứa.”
Tưởng Kinh Hi không chút khuất nhục quay mặt lại, cong môi cười yếu ớt: “À, chôn Hạ Tư Phạm là được rồi.”
Đúng lúc này.
Đàm Tụng không thấy tung tích đâu tưởng là đi lạc trong tiệc tối cuối cùng cũng gọi điện thoại tới cho cô.
Anh ấy cũng tưởng Tưởng Kinh Hi đi lạc, vừa mở miệng đã hỏi: “Anh thấy anh họ của em rời khỏi bữa tiệc rồi, em đang ở đâu vậy?”
Tưởng Kinh Hi nói ngắn gọn: “Được Chu Hi Ngạn đón đi rồi.”
Đàm Tụng: “À, sao vị này lại tới đây?”
“Đương nhiên là bị vẻ đẹp của em hút hồn chứ sao nữa.” Tưởng Kinh Hi khoác áo vest nam giới, cơ thể mảnh khảnh lười biếng tựa vào ghế lái phụ.
Đàm Tụng ở đầu dây bên kia thấy cô an toàn lại quan tâm dặn dò vài câu, cũng rất tự giác cúp điện thoại.
Làm phiền gì nữa.
Cũng không thể quấy rầy thế giới hai người của nữ minh tinh tuyến 18 nhà mình và vị hôn phu quyền cao chức trọng của cô được!!!
Điện thoại vừa cúp.
Bầu không khí trong xe cũng trầm xuống theo.
Tưởng Kinh Hi vô thức nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, nghiêng mặt im lặng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi Chu Hi Ngạn khởi động xe, đồng thời cất giọng nói nhẹ nhàng êm tai lên: “Muốn đến rạp hát xem thử không?”
Lần trước Tưởng Kinh Hi về đó đã cách đây hơn nửa năm, nói thật là là cô cũng hơi xúc động.
Cô đột nhiên đa sầu đa cảm như vậy, chẳng qua là vì có người nhắc tới đàn chị, từ đó nhớ tới không ít những kỷ niệm vui buồn khi còn học hí khúc.
Trên đường đi, Chu Hi Ngạn hiển nhiên rất bận rộn, còn nhận hai cuộc điện thoại của thư ký, dặn dò vài việc trong công việc.
Chờ anh kết thúc cuộc gọi xong, hai người cũng đã vòng qua hơn nửa Tứ Thành, đến trước con ngõ sâu trong khu thành cũ.
….
Trên tầng thượng của cùng một khách sạn tổ chức dạ tiệc trang sức, Ôn Kiến Từ và Thẩm Tự Bạch vì chuyện bàn bạc hợp tác trong dự án y tế mà đã đợi ở đây được hai tiếng đồng hồ, tàn thuốc cũng sắp chất đầy gạt tàn thủy tinh trên bàn trà.
Thẩm Tự Bạch xoa nắn ấn đường: “Chu Hi Ngạn bảo đi ra ngoài một lúc, là bị tổng thống nước nào triệu kiến vậy???”
Lam Anh nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, chọn cách im lặng để đối mặt.
Ôn Kiến Từ lười biếng tựa vào sofa gần như đã quen với chuyện này, lại châm thuốc giết thời gian, giữa màn sương lượn lờ, giọng nói khàn khàn cũng tỏ ra thờ ơ: “Hồi trước học đại học chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà? Người bạn tóc vàng mắt xanh trong ký túc xá của chúng ta hình dung như thế nào, cái này gọi là bí thuật triệu hồi của phương Đông.”
Loại bí thuật triệu hồi này đến nay chỉ có Tưởng Kinh Hi biết sử dụng, còn vô cùng linh nghiệm, không có công thức để truyền thụ.
Thẩm Tự Bạch thấy khả năng cao là không đợi được Chu Hi Ngạn quay về, cánh tay khoác lên lưng sô pha, cách khoảng không chỉ chỉ về phía Lam Anh: “Sếp Tạ nhà cô vẫn chưa thu phục được trái tim thiếu nữ của Tưởng Kinh Hi sao?”
Kể từ khi Lam Anh biết Tưởng Kinh Hi ấy vậy mà lại thầm mến đứa em trai điên rồ của sếp Tạ.
Cô ấy thầm lặng sắm vai Nguyệt lão tác hợp cho đôi vợ chồng chưa cưới rất có khả năng sẽ phát triển thành oán ngẫu* này, lại không đoán được Chu Hi Ngạn nghĩ thế nào, có điều quan hệ của hai người hình như không còn căng thẳng như lúc vừa đính hôn nữa.
(*oán ngẫu: đôi vợ chồng bất hòa.)
Ít nhất là vẫn có thể chung sống trong hòa bình… ngủ một giấc bình an vô sự —— trên cùng một chiếc giường.
Lam Anh thẫn thờ vài giây, đôi mắt quyến rũ ma mị đối diện với ánh nhìn đánh giá của Thẩm Tự Bạch, chức trách hàng đầu của thư ký là cho dù có nhiều chuyện thì cũng không thể tùy ý bàn luận cuộc sống riêng tư của ông chủ nhà mình, đương nhiên là vô thức chuyển đề tài.
Nơi cô ấy đứng, vừa vặn nhìn thấy Ôn Kiến Từ đang cầm điện thoại di động hẹn một nữ minh tinh tên là Hạ Úc Phỉ đi nghỉ phép ở một hòn đảo nào đó.
Ôn Kiến Từ ném cho cô ấy một ánh mắt, khẽ nâng cằm: “Sao, thư ký Lam muốn bước chân vào cửa nhà tôi?”
Ở trước mặt tên này đúng là không chiếm được miếng hời nào.
Lam Anh tiếp tục giữ vẻ ưu nhã: “Tám trăm năm trước tôi đã sớm thề với Phật tổ, cả cuộc đời này tôi sẽ cùng chồng tương lai bán mạng cho tập đoàn Tạ thị, nếu sếp Ôn thành tâm muốn cưới, cũng không biết người lớn trong nhà có nỡ đổi người thừa kế hay không.”
….
Lúc này.
Tưởng Kinh Hi nhìn con ngõ sâu quen thuộc, ngón tay trắng nõn chống lên cửa xe hồi lâu, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể đi xuống, nhưng lại chậm chạp không nhúc nhích.
Bên trong xe tối tăm, chỉ có ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào.
Qua một lúc, Tưởng Kinh Hi buông tay xuống: “Lúc trước di ngôn của sư phụ là đừng để đoàn Côn khúc tan rã, kết quả vì em không thể lên sân khấu nên đã rời đi, để lại đàn chị một mình trông coi….”
Ngoại trừ cái lần rạp hát phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa do tài chính hạn hẹp, cô quay lại đây với ngân quỹ nhỏ của mình.
Tưởng Kinh Hi thật sự không biết phải đối mặt với các đồng môn như thế nào.
Cô quay về ghế phụ, dùng áo vest che kín đầu, nhỏ giọng nói: “Em muốn về chung cư.”
Sau khi nói xong.
Chu Hi Ngạn cũng không nói gì, chầm chậm khởi động xe.
Tưởng Kinh Hi dù giả làm đà điểu thì lương tâm vẫn có chút bất an, cậu cả nhà họ Tạ bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn tự mình lái xe gần hai tiếng tới đây, cô lại nhất thời nao núng không chịu vào, càng nghĩ càng cảm thấy bên trong xe quá mức yên tĩnh.
Cô vươn một đầu ngón tay mảnh khảnh sờ s0ạng màn hình bóng loáng bên cạnh, định mở một bài hát nghe.
Trong lúc vô tình ấn vào, bất ngờ vang lên một giọng nam trầm buồn nhưng âm sắc lại gợi cảm độc đáo:
I, put myself through Hell
Anh, lấy hết can đảm của mình
Could you even tell?
Liệu em có thể nói điều gì đó không?
Tưởng Kinh Hi hơi ngồi thẳng người dậy khiến chiếc áo vest trơn nhẵn trượt dọc theo khuôn mặt cô, có lẽ là không ngờ chỉ nhấn bừa mà lại nhấn đúng vào bài này, cô lén lút nhìn người đàn ông anh tuấn trên ghế lái.
Lại nhìn thoáng qua…..
Tiếng hát mê hoặc lòng người vẫn đang vang lên:
Remember when you slept at my place
Còn nhớ lúc em ngủ ở chỗanh không?
We were kissin’and touching (Kissin’and touching)
Chúng ta đã hôn và vuốt v elẫn nhau
I thought you mind had changed
Anh tưởng em đã thay đổi suy nghĩ
But you woke up and said it was nothin’
Ngờ đâu khi tỉnh dậy, em lại phủ nhận.
We’re nothin’
Mối quan hệ của chúng ta không là gì cả.
Đang chăm chú lắng nghe đến thất thần.
Chu Hi Ngạn lại giơ tay tắt đi, con ngươi giống như mặt hồ tĩnh lặng trong đêm đen yên lặng nhìn cô.