Cùng Một Mái Nhà

Chương 22



Mấy ngày trước Khôi Vĩ nói thế này:

“Thời gian này anh có việc bận, không thể dạy thêm cho em được. Em tự học ở nhà đi.”

Huy Kha trợn tròn mắt, không thể tin được vào tai mình. Càng rầu rĩ chính là cậu hay vin vào lí do đến nhà Khôi Vĩ học bài mà không cần ở nhà, bây giờ anh nói như vậy, cậu thật không biết làm sao.

“Em sang nhà anh chơi được không?”

“Không được, anh còn có việc, em tới cũng không thấy anh ở nhà đâu, mà có tới cũng không tiếp.”

Khôi Vĩ nhún vai, sau đó đẩy Huy Kha ra ngoài, trưng ra khuôn mặt tươi cười sung sướng trước khi đóng cửa lại.

Vậy là bây giờ Huy Kha cảm thấy thật bế tắc.

“Anh hai lại cùng anh Khôi Vĩ bày ra cách này đây mà.”

Nghĩ như vậy nên cậu dùng mọi cách phản đối anh hai, không thèm nhìn anh hai, không nghe lời anh hai, mỗi khi có anh hai ở đâu sẽ chạy đi chỗ khác, nói chung là vô cùng bực dọc. Huy Tường phát hiện những biểu hiện này của đứa em nhưng nghĩ rằng nó chỉ đang tức tối cái gì đó,  đến khi tình trạng này diễn ra một tuần thì anh không làm ngơ được.

_ Huy Kha, nói chuyện với anh một lát.

_ Không, em còn học bài.

Huy Kha đang nằm trên giường chơi game, thấy Huy Tường đứng trước cửa phòng liền giấu điện thoại duới gối, lật vội quyển sách đặt trước mặt.

_ Đừng có giả vờ.

Huy Tường bước tới gõ gõ đầu em trai.

_ Em đang học thật. – Cậu ậm ừ trong miệng, làu bàu quay mặt đi.

_ Có chuyện gì sao?

Huy Tường ngồi bên giường, nhẹ giọng hỏi. Huy Kha im lặng không trả lời.

_ Có chuyện gì với anh Khôi Vĩ sao?

_ Là chuyện với anh đó. Anh cùng anh Khôi Vĩ… nói gì đó… hai người rõ ràng là muốn… muốn em ở  nhà, không muốn em đến chỗ anh Khôi Vĩ. Rõ ràng như vậy, em biết chứ, chỉ là kiếm cớ thôi.

_ Hả, em nói cái gì?

Huy Kha nói năng lộn xộn không logic tí ti nào, Huy Tường nghe xong lùng bùng lỗ tai, một chút cũng không lọt vô đầu. Nhìn dáng vẻ ù ù cạc cạc của ông anh hai, Huy Kha tức lên:

_ Anh với anh Khôi Vĩ bàn bạc nhau, nói là anh Khôi Vĩ có việc bận nên không thể tiếp tục dạy cho em nữa đúng không?

_ Chuyện này anh có nghe anh Khôi Vĩ nói qua nhưng chỉ là một thời gian thôi. – Huy Tường gật đầu xác nhận.

_ Làm gì có việc bận đúng lúc như thế. Anh với anh Khôi Vĩ muốn em ở nhà nên kiếm cớ chứ gì, muốn em ở nhà gặp… người kia.

_ Huy Kha!

Huy Tường cao giọng ngắt lời em trai, anh cực khó chịu với cách nói về ba thế này của Huy Kha. Huy Kha xụ mặt xuống, tỏ vẻ không buồn tranh cãi.

_ Nhưng mà, chuyện này anh với anh Khôi Vĩ không có bàn bạc gì hết. – Huy Tường mang vẻ mặt nghiêm túc nói – Anh Khôi Vĩ của em có việc thật, anh không biết là việc gì. Yên tâm, anh hai không có lừa em.

Huy Kha nghe cái giọng này của anh hai thì hai năm rõ mười là anh không hề liên quan xíu xiu nào hết, tuy vậy bực tức trong lòng không biết phát tiết cùng ai, chỉ có thể xả hết tất cả vào người Huy Tường. Cậu ôm lấy gối ném về phía anh, vùi đầu vào chăn đạp chân loạn xạ.

_ Em không nghe không nghe, em không tin không tin, hai người thông đồng nhau. Ai da!

Huy Tường chụp lấy gối đầu, thuận tay vỗ vào mông Huy Kha một cái rõ kêu làm cậu giật mình, nâng đầu khỏi chăn quay lại trừng mắt nhìn anh hai, Huy Tường quăng trả cái gối lại cho cậu, nhún vai:

_ Xem em kìa, mười sáu mười bảy tuổi rồi mà cứ như con nít bảy tám tuổi, làm sao lớn nổi. Với lại, sau này không được dùng cái giọng đó nói chuyện với người lớn, nghe không?

Huy Kha vốn định chơi trò im lặng, nhưng trước sức ép của anh hai bá đạo cùng với hai ba bàn tay vào mông nữa, cậu cũng đành phải thỏa hiệp, rất không vui vẻ “Dạ nghe” một tiếng.

Bởi vì vậy mấy ngày nay tâm trạng Huy Kha không tốt. Lên lớp cũng chỉ ủ dột ngồi một đống, ai hỏi cũng không trả lời.  Lúc Khôi Vĩ vào lớp sẽ phớt lờ anh, lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác, lúc anh hỏi bài cậu, cậu hoặc là nhìn dưới chân hoặc là nhìn trần nhà hay là nhìn vào tập, ra vẻ gương mặt đẹp trai ngờ ngời của Khôi Vĩ không còn không bằng cây quạt điện hay đôi giày thậm chí là mấy dòng chữ ngoằn ngoèo trong tập của mình. Khôi Vĩ cũng hết cách, chỉ có thể dùng vẻ mặt “không có chuyện gì” để đối phó lại cậu.

Như vậy cho đến ngày thứ ba.

_ Huy Kha, sao thế?

Liêm quàng tay qua cổ Huy Kha, thân thiết hỏi. Huy Kha lại không khách khí vùng ra, vùi mặt xuống bàn.

_ Đến cả anh em cũng giấu sao, trong nhà lại có chuyện à?

_ Không có…

Huy Kha rầu rĩ đáp, chuyện này vốn dĩ không biết giải bày thế nào. Cái cảm giác bất lực này làm cậu quả thật không có chút tinh thần, nghĩ lại cảnh cả ngày ở nhà với “người kia”, hơn nữa dường như dạo này công ty có việc gì đó làm anh hai và anh ba đau đầu, suốt ngày hai anh chỉ biết có công việc với công việc, thật khiến người ta buồn chán.

_ Được rồi, có một chỗ này vui lắm, muốn đi không, tối nay?

Liêm thần bí ghé vào tai Huy Kha hỏi. Huy Kha không cần suy nghĩ đã gật đầu. Dù sao kiếm được chỗ đi cũng tốt lắm, càng ít phải ở nhà thì càng ít phải khó chịu khổ sở như này.

_ Đi đâu vậy?

_ Tối nay rồi biết. Bảy giờ nhé!

Bảy giờ tối hôm đó, hai người cưỡi hai chiếc xe đạp, Huy Kha theo sau Liêm đến cái nơi gọi là “thú vị” kia. Hai người họ đi đến một góc đường nhỏ yên bình, quán cà phê kiểu Pháp quen thuộc mà ngày còn nhỏ Huy Tường hay dắt Huy Kha đến, Huy Kha cau mày.

_ Cái chỗ gì thế này? Tao không thích uống cà phê, càng không thích nghe nhạc cổ điển.

Hồi đó đến đây là vì bám theo anh hai, khi còn nhỏ cái gì cũng mới lạ, lớn rồi chỉ thấy nhàm chán.

_ Huy Kha, nhìn cho rõ một chút, xe của ai ở kia kìa.

Liêm thật muốn gõ đầu thằng bạn này một cái, kéo kéo tay Huy Kha chỉ vào bãi đậu xe.

_ Ớ…

Huy Kha lập tức á khẩu. Này này, chiếc xe màu trắng đó… nhìn quen quen nhỉ, có phải đã thấy ở đâu rồi không? Đầu óc trong  lúc cần thiết nhất lại trở nên chậm chạp một cách bực mình, Huy Kha lục tung từng nếp nhăn của não vẫn không tài nào nhớ ra cái xe quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa là của ai. Liêm im lặng có đến năm phút đồng hồ nhìn cậu bạn của mình khổ sở suy nghĩ, nhịn không được nữa mở miệng:

_ Này, xe của thầy Vĩ đấy!

_ À há, đúng rồi ha, hồi trước ảnh… à không… Ủa mà… sao xe thầy lại ở đây?

Liêm chỉ chờ có thế, híp mắt cười:

_ Ây da, người ta  hẹn hò, phải đích thân chở bạn gái chứ?

_ Hả? Bạn gái?

Huy Kha nghe như có sấm nổ bên tai, nghệt mặt ra mất một lúc, trấn tĩnh tinh thần, nghiêm túc hỏi lại:

_ Thật sự là thầy Vĩ có bạn gái?

_ Chắc chắn.

_ Bao nhiêu phần trăm?

_ Một trăm phần trăm.

_ Tên gì? Người ở đâu? Làm nghề gì? Quen được bao lâu rồi?

_ Này này… sao giống tra khảo tội phạm thế? Mày đang đi rình rập người ta hẹn hò chứ đâu phải là điều tra nhân thân người ta…

_ Trả lời! – Huy Kha gầm lên, làm ông bảo vệ bên kia đường phải đứng lên khỏi ghế nhìn sang chỗ gốc cây hai đứa đang đứng, còn tưởng hai thằng choai choai sắp sửa đánh nhau tới nơi rồi.

_ Tên là Bích Châu, là người thành phố một trăm phần trăm, đang học đại học sư phạm, quen thì… ờ chắc cũng từ khi thầy Vĩ về trường mình á, nhưng mà còn chính thức rủ nhau ra ngoài thế này là lần đầu tiên.

Huy Kha nghi ngờ nhìn Liêm:

_ Nè, đừng có xạo, nói như kiểu mày chui dưới gầm giường thầy vậy.

Trong lòng thầm nghĩ, “người duy nhất có thể chui dưới gầm giường ảnh nên là mình mới đúng, bởi vì anh hai và anh ba đương nhiên không thèm làm việc này rồi”.

_ Tao nói ra mày đừng có bất ngờ quá té xỉu đó nhé.

Liêm đắc ý nghênh mặt. Huy Kha đá chân Liêm:

_ Nhanh lên.

_ Bởi vì… – Liêm vô cùng tự hào mà vác mặt lên trời – … người đó là chị hai của tao, tao… nói chính xác là người mai mốt cho hai người đấy nhé!

Đầu đuôi câu chuyện này bắt đầu từ khi Khôi Vĩ để ý đến Liêm – cậu học trò lầm lì bất trị. Anh quyết định tìm đến nhà Liêm gặp phụ huynh sau nhiều lần mời mà không gặp. Ba mẹ Liêm hay cãi nhau, thỉnh thoảng hai người bỏ đi đâu không rõ, cậu sống cùng chị gái đang học đại học. Bởi vì hoàn cảnh gia đình như thế, Liêm từ một đứa trẻ hoạt bát trở thành một cậu thiếu niên khó gần, Khôi Vĩ vào những buổi chiều rảnh rỗi đến nhà cậu nói chuyện, cố gắng xóa đi khoảng cách giữa hai người họ. Mới đầu Liêm bài xích sự nỗ lực này của anh, còn xem anh đang làm chuyện vô nghĩa. Nhưng “mưa dầm thấm đất”, đến cả Huy Kha mà Khôi Vĩ còn “cảm hóa” được, Liêm cũng từ từ bị anh chinh phục. Cũng trong thời gian đó, Liêm phát hiện ra không chỉ có mình mà chị hai của mình… cũng đổ luôn rồi.

Viễn cảnh trở thành thông gia với “anh thầy” đẹp trai dễ mến và có phần bá đạo này làm Liêm sung sướng không thôi, biết được hai người hôm nay hẹn hò ở quán cà phê này, Liêm liền rủ đứa bạn chí cốt đi theo, còn tưởng nó sẽ chia sẻ niềm vui này với mình, không ngờ lại nhận được vẻ mặt như đưa đám của Huy Kha.

Một tí vui mừng hóng chuyện cũng không có!

Liêm mất hứng, gõ gõ vào cái trán trơn bóng của Huy Kha:

_ Làm sao thế? Sao tự nhiên không nói gì?

_ Mày nói thật sao? Chị hai mày và thầy Vĩ…

_ Một trăm phần trăm, nếu không hôm nào tao lấy trộm điện thoại của chị hai cho mày xem, lần trước chị ấy để quên điện thoại trong nhà vệ sinh, tao vô tình vào lúc thầy Vĩ nhắn tin tới, tin nhắn mùi mẫn phát khiếp a. Tin không, người như thầy Khôi Vĩ cũng có lúc nhắn được “Anh nhớ em, sao mới một ngày không gặp mà đã…”

_ Thôi thôi im đi cho nhờ, nổi hết cả da gà lên được!

Huy Kha vội vã đưa tay bịt miệng Liêm, tỏ vẻ ta đây thanh cao. Kì thật trong lòng cậu đang rất khó chịu. Thì ra là thế, anh Khôi Vĩ có người yêu nên mình mới bị phớt lờ. Trong thời điểm này còn bị bỏ rơi, ai cũng vui vui vẻ vẻ, chỉ có mình là lãnh đủ. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, mà càng tủi thân thì tâm trạng càng không tốt. Huy Kha hít một hơi thật sâu, hạ giọng thật thấp:

_ Về nhà thôi.

_ Hả? Không phải nói sau khi đi đến đây còn màn Play Station sao? Tao đã chuẩn bị hết rồi… này…

_ Tao tưởng mày dắt tao đi chỗ nào hay ho, ai ngờ làm cái chuyện khùng điên này!

Huy Kha giận dỗi vô cớ mà bỏ đi, Liêm không biết làm sao, vừa than thầm vừa vội vã chạy đuổi theo bạn. Từ nay ghi nhớ có gì vui sẽ không thèm rủ thằng nhóc này đi theo nữa, mất hứng!

Huy Kha một đường trở về, trong lòng canh cánh một việc. Hai anh đã lớn, sớm muộn rồi cũng sẽ lấy vợ, có gia đình riêng. Bây giờ cậu đang là cục cưng của cả nhà, anh Huy Tường Huy Chiểu ngoài công việc thì dành ưu tiên số một cho cậu, nhưng khi hai anh có gia đình rồi thì sao, mình sẽ trở thành… người thừa mất? Nói vậy thì hơi nặng, nhưng chắc chắn sẽ không được quan tâm chiều chuộng như bây giờ nữa.

Dù rằng biết mình thật ích kỉ, Huy Kha vẫn thấy thật khó chịu khi nghĩ đến cái viễn cảnh như này…

“Huy Kha, anh hai cùng chị hai hưởng tuần trăng mật, em ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, không được quậy phá gì đấy.”

“Huy Kha, anh ba có hẹn với chị dâu tương lai của em rồi, tối nay tự ăn cơm với ba nhé.”

“Huy Kha, em lại gây chuyện nữa rồi, mà thôi quên đi, em cũng lớn rồi, anh hai còn phải đưa cháu của em đi khám bệnh, sau này em tự biết điều chỉnh hành vi đi.”

“Huy Kha, đừng có suốt ngày dựa dẫm vào anh như vậy, anh còn lễ cưới phải lo, mấy ngày này em có thể bớt gây sự giùm anh nữa không? Chị ba mới về nhà, đừng có ngay ngày đầu tiên đã gây ấn tượng xấu chứ.”

Trong nhà sẽ có thêm mấy bảo bối, con nít còn nhỏ rất dễ thương, nhưng cùng với sự xuất hiện của bảo bối, vị trí của Huy Kha trong lòng hai anh trai có càng lúc càng giảm không? Hiện tại cùng trước kia ghét nhất bị anh hai đánh đòn cùng la mắng, sợ rằng sau này… ngay cả thời gian quản giáo mình, anh hai cũng không có!

… Không phải không nghĩ đến, nhưng khi phải đối diện với sự trưởng thành của bản thân và sự vô tình của thời gian, đầu mũi Huy Kha đột nhiên đau xót.