Người phụ trách hậu cần phát cơm hộp mỗi ngày cho đoàn phim là một ông chú hơn bốn mươi tuổi mập mạp, lúc nào cũng cười nhiệt tình với người khác, mọi người cũng thân thiết gọi chú Mập.
“Chú Mập ơi, cơm hộp hôm nay là gì thế ạ?” Một nhân viên công tác vừa cầm cơm hộp vừa hỏi.
Chú Mập cười ha ha: “Không cần biết là gì đâu, không phải thầy Thẩm mời mọi người thêm bữa hay sao?”
“Hôm nay không có.” Nhân viên công tác vừa nghe thì vẻ mặt đau khổ: “Lại không được ăn cơm đùi gà thơm ngát rồi.”
Chú Mập cũng không bất ngờ, nghệ sĩ cho nhân viên công tác thêm bữa ăn là chuyện thường xảy ra, nhưng cũng không thể ngày nào cũng thêm bữa. Thẩm Thính mời liên tiếp mấy ngày, đã vô cùng hào phóng rồi.
Chú Mập an ủi đôi câu, nhân viên công tác cầm cơm hộp rời đi. Một lát sau, chú Mập nói với đồng nghiệp Tiểu Lý cùng phát cơm hộp với mình: “Cậu có thấy có gì đó không ổn không?”
Tiểu Lý: “Sao thế?”
Chú Mập: “Bình thường cơm hộp được đưa tới, Tạ Trường Tịch luôn là người chạy tới nhanh nhất, chẳng có chút tự giác của vai nữ số hai chút nào, thế mà hôm nay lại không tới.”
Tiểu Lý chậm hai giây mới hiểu được “Tạ Trường Tịch” trong lời chú Mập là Khúc Kim Tích, cậu ta gãi đầu một cái: “Thật đúng thế... Nhưng mà có thể người ta ra ngoài ăn rồi.”
Dù gì cũng là nữ hai mà.
“Thật không?” Chú Mập cau mày: “Cậu để đó, tôi đi tìm cô ấy thử xem.”
Vừa nói vừa cầm cơm hộp chuẩn bị đi tìm người.
Tiểu Lý cực kỳ kinh ngạc: “Chú Mập, chú nhớ cô ấy như thế làm gì? Người ta không để ý tới chú đâu.”
“Sao nói chuyện khó nghe thế? Con gái tôi cũng không kém cô ấy bao nhiêu đâu. Người ta là một cô gái nhỏ, những diễn viên khác đều có trợ lý, chỉ mình cô ấy không có, tôi đi giúp đưa cơm hộp thì sao nào?” Hiếm khi thấy chú Mập nghiêm mặt: “Hai ngày trước xe thức ăn bị đổ, Tạ Trường Tịch còn giúp chúng tôi sửa sang lại. Cậu xem có diễn viên nào chịu giúp những người làm việc vặt như chúng ta đây?”
Tiểu Lý bị chú Mập nói có chút xấu hổ, còn không phải do mọi người đều nói nhân phẩm Khúc Kim Tích không ra gì hay sao... Cậu ta cũng không hiểu, chỉ nói theo phong trào thôi.
Một lát sau, Tiểu Lý thấy chú Mập cầm cơm hộp trở lại: “Không tìm được à? Vậy chắc chắn là ra ngoài ăn rồi.”
Chú Mập không nói gì, nhưng vẫn cảm thấy không đúng.
Chỉ cần Khúc Kim Tích có cảnh quay thì trường quay sẽ không bao giờ thừa cơm hộp. Bình thường có nghệ sĩ mời khách cô cũng sẽ không quên, tới ăn vô cùng tích cực, chẳng có chút giá của nghệ sĩ nào cả.
Tất nhiên, Khúc Kim Tích cũng đã từng mời mọi người rồi, chỉ là số lần không nhiều mà thôi.
Ai bảo bây giờ cô nghèo chứ QAQ.
Mà “Tạ Trường Tịch”, người chú Mập đang lo lắng giờ phút này đang tìm đủ mọi cách để tránh ánh mắt mọi người, chạy vào phòng trang điểm của Thẩm Thính.
Mặc dù trường quay rất nhiều người, dễ bị nhìn thấy, nhưng chính vì có nhiều người, tới giờ cơm thì tất cả mọi người đều đói, nghĩ để làm sao lấp đầy bụng mình, còn ai có tâm tư chú ý những người khác nữa.
Nếu thật sự đụng phải người khác thì nói đi tìm đạo diễn. Phòng nghỉ ngơi của đạo diễn với phòng trang điểm của Thẩm Thính ở cùng một chỗ.
Cho nên, Khúc Kim Tích thành công tránh khỏi mọi người đi tới phòng trang điểm của Thẩm Thính, vừa muốn gõ thì cửa lại mở ra.
Thẩm Thính mặc trang phục xanh nhạt, đội tóc giả, trên đỉnh đầu cài một cây trâm ngọc, thanh phong lãng nguyệt đứng ở cửa, hơi nhíu mày: “Quả nhiên cô thông minh.”
Khúc Kim Tích biết anh chỉ việc cô tránh khỏi mọi người, phồng má. Nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, lại bởi vì có Thẩm Thính đứng ở cửa cản trở, một tay còn chống ở cạnh cửa, cô quýnh lên liền chui qua cánh tay anh.
Thẩm Thính: “...”
“Thầy Thẩm.” Nhân viên công tác nhìn thấy Thẩm Thính thì lễ phép chào hỏi.
Thẩm Thính khẽ gật đầu, đóng cửa lại.
Xoay người lại nhìn một cái, Khúc Kim Tích đứng ở chính giữa, giương đôi mắt to tò mò quan sát xung quanh.
Đây là lần đầu tiên cô tới phòng trang điểm của Thẩm Thính. Nói là phòng trang điểm, thật ra thì giống một cái phòng nghỉ hơn, còn có một cái ghế sô pha nhỏ, nhưng mà toàn thể không gian nhỏ, chắc khoảng mười mét vuông.
Nhưng mà...
Cơm đâu!!!
Cô bất chấp sự nguy hiểm của tính mạng một đường thám thính mà tới, mục đích chính là ăn cơm hộp lớn, kết quả trong phòng chẳng có gì hết!
“Nè nè... Không có cơm à.” Khúc Kim Tích sờ sờ cái bụng trống rỗng xẹp lép, không phải đã bàn xong kế hoạch nuôi heo rồi sao, cô nhận hết.
Thẩm Thính thu hết những biến hóa trong biểu cảm trên gương mặt cô vào trong mắt, đáy mắt xẹt qua nụ cười: “Gấp cái gì chứ, Tần Tang đi lấy rồi.”
“Trên bàn có bánh ngọt, đói thì ăn chút trước đi.”
Mắt Khúc Kim Tích sáng lên, chạy thẳng tới mở ra, tốt bụng hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Thẩm Thính lắc đầu.
Lúc một cái bánh ngọt sắp bị Khúc Kim Tích tiêu diệt hoàn toàn thì Tần Tang trở lại, trong tay xách một cái hộp cơm lớn.
Ôi chao.
Khúc Kim Tích có linh cảm bữa này trong hộp này còn phong phú hơn cơm hộp ba ngăn trước đó.
Quả nhiên, thế mà là năm món mặn, một món canh!
Tần Tang bày món ăn xong thì phải rời đi, Khúc Kim Tích khó hiểu: “Cậu không ăn chung à?”
Tần Tang nào dám ở lại ăn chung. Nếu ngay cả năng lực quan sát cũng không có thì cậu ta còn làm trợ lý đặc biệt cái gì nữa?
“Tôi đã hẹn ăn chung với những trợ lý khác rồi.” Cậu ta nói: “Anh Thẩm, cô Khúc, bữa trưa ngon miệng.”
Tần Tang rời đi, Khúc Kim Tích cũng không suy nghĩ nhiều. Cũng thường xuyên ăn chung với Thẩm Thính ở nhà, cô cũng đã quen rồi.
“Hai người chúng ta ăn có hơi nhiều quá.” Khúc Kim Tích nói: “Cũng không thể so với ở nhà, ăn không hết còn có thể để lại ăn sau.”
Thẩm Thính ưu nhã gắp một miếng cá: “Muốn không lãng phí thì ăn nhiều một chút.”
Khúc Kim Tích u oán nhìn anh một cái, thật đúng là nuôi heo mà.
Thẩm Thính đột nhiên cau mày, Khúc Kim Tích nói: “Sao thế?”
Thẩm Thính ho khan một tiếng, lấy khăn giấy phun miếng cá trong miệng ra, nhàn nhạt nói: “Có xương.”
Khúc Kim Tích nhìn miếng cá, một miếng cá diếc hấp, bởi vì mang về nên màu sắc không quá giống khi mới ra lò.
Cô tách đôi đũa ra, gắp đại một miếng cá, tỉ mỉ gỡ hết xương, sau đó gắp vào trong bát Thẩm Thính.
Thẩm Thính ngẩng đầu nhìn cô.
Khúc Kim Tích chớp chớp đôi mắt to: “Đây là vì cảm ơn kế hoạch nuôi heo của anh.”
Khóe miệng Thẩm Thính cong lên, ăn miếng cá.
Sau khi ăn xong, Khúc Kim Tích hài lòng quay lại trường quay. Mặc dù quá trình không bị ai nhìn thấy, hơi quanh co một chút nhưng kết quả vô cùng tốt đẹp – một bữa cơm lớn ngon lành.
Sau đó cô đụng phải chú Mập.
“Tạ Trường Tịch, sao ban nãy cháu không tới lấy cơm hộp? Đã ăn chưa? Còn giữ phần cho cháu này.”
“Ăn rồi ạ.” Mắt Khúc Kim Tích cong cong: “Cảm ơn chú Mập, sau này không cần cố ý phần cháu đâu ạ, sau này cháu không ăn cơm hộp nữa.”
Chú Mập sửng sốt một chút, nói ngược trở lại: “Công ty cháu chịu điều trợ lý chuẩn bị cơm cho cháu rồi à?”
Khúc Kim Tích nhất thời chột dạ: “Cũng không kém bao nhiêu ạ.”
Cô thế này coi như là được chuẩn bị cơm rồi?
Còn trợ lý ấy à... Trường hợp như cô còn chưa mời được.
Buổi chiều có cảnh quay khá lớn, hoàng đế tuyên Khương Thiện Vi và Khương mẫu vào cung gặp mặt, Tạ Trường Tịch được quốc sư dặn dò, có thể cố gắng hết sức giúp Khương Thiện Vi một tay.
Cho nên cô cũng có cảnh, cô và Khương Thiện Vi không đối thoại, ngược lại cô có đối thoại với Khương mẫu.
Nói cách khác, Khúc Kim Tích và Mạnh Nghệ có một cảnh diễn đối đầu.
Trường quay xảy ra chút tai nạn nho nhỏ khi diễn, lúc Khúc Kim Tích và Mạnh Nghệ đối diễn, ống thu âm treo trên đầu đột nhiên rơi xuống, Mạnh Nghệ theo bản năng tránh sang bên cạnh, người đứng bên cạnh cô ấy chính là Từ Nam Nam, bị cô ấy xô ngã xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn.
Trong lúc đang hỗn loạn thì ống thu âm rớt xuống bị Khúc Kim Tích bắt lấy.
Mọi người: “...”
Khúc Kim Tích yên lặng bỏ xuống, cô chỉ thuận tay bắt lấy thôi.
Từ Nam Nam bị ngã không nhẹ, mặc dù trong mắt mọi người thì cú ngã này không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà cô ta là nữ số một, cũng đầu tư vào tổ làm phim, đồng thời địa vị còn ở đó, ngay cả Hà Chiếu cũng không dám khinh thường cô ta. Cảnh quay này tạm thời dừng lại, để trợ lý đỡ cô ta qua bên cạnh,
Trợ lý của Mạnh Nghệ nhỏ giọng thúc giục Mạnh Nghệ đi xin lỗi lần nữa – sau khi xô ngã Từ Nam Nam, Mạnh Nghệ đã xin lỗi rồi, nhưng lúc đó Từ Nam Nam không phản ứng với cô ấy, sau đó mấy người bên cạnh cô ta tách Mạnh Nghệ ra.
“Làm ra vẻ cho ai xem? Có buồn nôn không cơ chứ.” Mạnh Nghệ cười nhạo một tiếng.
Khúc Kim Tích lặng lẽ cách xa chốn thị phi – cho dù là Mạnh Nghệ vô tình xô ngã Từ Nam Nam hay là cố ý đẩy ngã thì Mạnh Nghệ ghét Từ Nam Nam là thật, cô cũng không muốn bị cuốn vào.
Cũng không lâu sau, sân khấu tuyên bố bởi vì bắp chân Từ Nam Nam đụng bị thương, cảnh quay này tạm thời gác lại, hiện những cảnh khác đang bố trí không kịp.
Hà Chiếu nhìn theo bóng dáng của Khúc Kim Tích, rồi lại nhìn kịch bản, sau đó điều Khúc Kim Tích tới một tổ khác của Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích vui tươi hớn hở chuyển tới tổ của Thẩm Thính, lúc đi qua thì Thẩm Thính đang treo mình trên dây cáp, bay từ hồ bên này qua bên kia.
Dưới tình huống như thế, diễn viên treo dây cáp ở trường quay không tính là đẹp mắt – nhưng hình ảnh cuối cùng được chiếu khi ra phim thì đã được trải qua sự chỉnh sửa hậu kỳ, giữ lại những tinh hoa và nhìn tự nhiên để đẹp mắt nhất.
Trên thực tế, đeo dây cáp lên người rất khó chịu, mà người ở giữa không trung cũng không mượn được lực, có một vài động tác sẽ rất gắng sức hoặc là khó coi.
Nhưng mà những sự cố này hoàn toàn không xuất hiện trên người Thẩm Thính.
Con người quốc sư được xây dựng với hình tượng đa mưu túc trí, luôn đặt thiên hạ trong lòng, nhưng bởi vì bẩm sinh mang bệnh, chắc chắn không sống được qua năm hai mươi lăm tuổi. Cho dù thân thể yếu ớt, nhưng hắn vẫn luyện được huyễn thuật và công phu xuất thần nhập hóa, bước lên hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh đương thời.
Khi cả người Thẩm Thính khoác trường bào nguyệt bạch treo dây cáp nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, ở trong mắt mọi người, không phải anh đang dựa vào dây cáp mà bay lượn mà là thật sự biết bay.
Khúc Kim Tích hiểu tại sao Thẩm Thính lại có nhiều fan như thế, thế giới nhan cẩu chính là như thế đó.
Thẩm Thính quay xong, mọi người vây lại, không ai chú ý tới Khúc Kim Tích, cô yên lặng lui qua một bên, vẫn là một trợ lý của tổ phim nhìn thấy cô: “Cô Khúc, cô chờ một chút đã nhé. Chúng tôi đã nhận được thông báo của đạo diễn Hà, tiện quay luôn đoạn phim của cô với thầy Thẩm, nhưng mà phải thông báo với thầy Thẩm trước đã. Thầy Thẩm vừa mới treo dây cáp, eo anh ấy bị thương, phải kéo dài thời gian.”
Khúc Kim Tích bắt được điểm chính của mấy câu này, eo Thẩm Thính bị thương?
Cô không nhịn được hỏi: “Không có diễn viên đóng thế à?”
“Diễn viên đóng thế của thầy Thẩm xảy ra chút vấn đề, mấy ngày nay cũng chưa tìm được người thích hợp.” Trợ lý tổ phim nói xong thì kinh ngạc phát hiện mình tiết lộ hơi nhiều, xoay người rời đi.
Khúc Kim Tích đợi gần một tiếng mới có người thông báo cho cô là có thể quay. Sau đó cô nhìn thấy Tần Tang, người ta cũng cười với cô một cái, cậu ta rót cho cô một ly trà hoa quả theo bản năng, còn chuẩn bị một chút quà vặt.
Tập thể nhân viên công tác: “?”
Tần Tang: “...”
Cậu ta từ từ rụt tay lại, lui đến sau lưng Thẩm Thính.
Nhân viên công tác dụi dụi mắt mình, hoài nghi có phải đã nhìn lầm rồi hay không.
Chắc chắn là nhìn lầm rồi, trợ lý của Thẩm Thính sao lại săn sóc Khúc Kim Tích được... Đúng thế, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng bật ra hai chữ “săn sóc”.
Bầu không khí có chút quỷ dị.
Người trong cuộc cũng không bị ảnh hưởng.
“Anh Thẩm.” Khúc Kim Tích khách sáo nói: “Lát nữa làm phiền anh rồi.”
Trước khi đối diễn với Thẩm Thính, cô cũng sẽ khách sáo mấy câu.
Sau đó quay phim như thường. Ở trong phim, Khúc Kim Tích gọi Thẩm Thính là sư huynh, nhưng có thể là do quá thuận miệng, nửa đường có một đoạn ống kính kéo ra xa, hai người đi về phía trước, cách xa nhân viên công tác, vì thế cô đợi thời cơ hỏi một câu: “Sư huynh, eo anh không sao chứ?”
“Cắt.” Phó đạo diễn cầm loa: “Thầy Thẩm, lúc nãy bước chân cậu dừng lại.”
Thẩm Thính: “Xin lỗi.”
“Không sao, không sao.” Thái độ của phó đạo diễn rất tốt: “Chúng ta làm lại lần nữa.”
Khúc Kim Tích âm thầm chậc lưỡi. Lần trước khi cô gặp phó đạo diễn đang quay, vị phó đạo diễn này còn nóng tính hơn cả Hà Chiếu, có diễn viên phạm sai lầm thông thường dẫn đến quay lại, anh ta cứ mắng liên tiếp.
Bao gồm cả lần Khúc Kim Tích vô tình chắn ống kính cũng bị mắng.
…
Cuối cùng khi quay xong đã là mười hai giờ đêm. Cảnh của Khúc Kim Tích không trễ như thế, nhưng bởi vì có một vài cảnh cô phải ra sau quay nên mới khiến công việc kết thúc trễ như thế.
Tháo lớp trang điểm rồi rời khỏi trường quay nhanh một chút, Khúc Kim Tích dùng ứng dụng đặt xe. Đợi một lúc thì một chiếc xe RV lái tới, cửa ra mở ra, Tần Tang xuống xe: “Cô Khúc, cô mau lên đi.”
Khúc Kim Tích phản xạ có điều kiện nhìn bốn phía.
“Cô yên tâm, không có ai đâu.” Tần Tang vừa buồn cười vừa đành chịu.
Khúc Kim Tích vui vẻ chui lên, hủy bỏ xe vừa đặt, tiết kiệm một khoản tiền đó.
Thẩm Thính nửa dựa ở chỗ ngồi, đã thay tóc giả và trang phục diễn, đang đeo một cái máy mát xa, nhắm mắt lại.
“Cô Khúc.” Tần Tang lại lấy một túi ăn ra: “Thức ăn đêm anh Thẩm chuẩn bị cho cô.”
Mở ra nhìn một cái, là đồ nướng.
Khúc Kim Tích: “...”
Vừa nói nhiều như thế không ăn nổi, vừa ăn hết thịt nướng. Sau khi ăn xong mới phát hiện Thẩm Thính đã mở mắt ra từ lúc nào, đang nhìn mình.
Khúc Kim Tích dùng khăn giấy lau dầu ở khóe miệng.
“No rồi?” Thẩm Thính hỏi.
Khúc Kim Tích: “No rồi, no rồi.”
“Vẫn còn đồ ăn khác nữa.”
“Không được không được.” Cô vội vàng xua tay.
Tần Tang xoay người, bả vai không ngừng run rẩy.
Khúc Kim Tích: “...”
“Ngày mai có cảnh không?” Thẩm Thính lại hỏi. Nhìn bộ dáng của anh, có vẻ là thuận miệng hỏi
“Buổi tối có một cảnh, ban ngày không có.” Khúc Kim Tích cũng tùy ý hỏi lại: “Anh thì sao?”
Thẩm Thính: “Cả ngày.”
Khúc Kim Tích lộ ra vẻ mặt đồng cảm: “Nam số một quay nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”
Thẩm Thính không nói gì.
Khúc Kim Tích liếc nhìn eo anh, vết thương ở eo có vẻ rất nghiêm trọng.
Anh không thích nguyên chủ, không chạm vào nguyên chủ, bên cạnh không có người phụ nữ nào, đàn ông ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ... Í?
Hai mắt đang nhìn chỗ không cần thiết thì chợt nghe giọng nói trầm trầm: “Cô đang nhìn gì vậy?”
Ngẩng đầu một cái liền đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Thính, cô bị dọa sợ mà da đầu tê dại, vội chuyển mắt sang hướng khác: “Không không không, tôi không nhìn gì hết.”
Vẻ mặt muốn che giấu nhưng lại càng lộ khiến Thẩm Thính nhắm mắt lại, nhiệt độ trong xe đột nhiên hạ xuống. Khúc Kim Tích lặng lẽ nhìn Thẩm Thính, ánh mắt tỏ ý: Tôi nói gì sai à?
Anh Thẩm rất giỏi đọc chi tiết trên vẻ mặt người khác, hơn nữa biểu cảm ban nãy Khúc Kim Tích lộ ra... quá mức rõ ràng, ngay cả cậu ta cũng nhìn ra, sao anh Thẩm có thể không nhìn ra được?
Tới trước khách sạn, Khúc Kim Tích có lòng muốn xuống xe rời đi trước, mới vừa đứng lên, một giây tiếp theo một loại dự cảm không tốt bao trùm lấy cô.
Keng một tiếng, bên trong buồng xe phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Thẩm Thính từ từ mở mắt, bóng dáng của người trước mặt đã biến mất, trên mặt đất có một món đồ nhìn quen mắt đang nằm đó – đó là trâm ngọc Thẩm Thính cài lúc quay phim.
Giống nhau như đúc.
Mấy giây sau, trâm ngọc trên đất ương ngạnh nghểnh lên tới độ cao khoảng hai centimet, dường như thể lực đã chống đỡ hết nổi mà bình tĩnh nằm lại mặt đất.
Nhìn cây trâm ngọc cô đơn nằm đó, thực sự có cảm giác đau buồn chết trong lòng nhiều một ít.
Thẩm Thính cúi đầu xuống, tay nắm lại đặt trước miệng, cuối cùng không nhịn được mà phát ra một trận cười.