Biệt thự Tân Loan Nguyệt nhà họ Cố nằm ở giữa sườn núi. Nơi đây phong cảnh hữu tình, thường có người đến dã ngoại, câu cá. Trên núi là biệt thự, kế bên là công viên cây xanh, không khí trong lành mát mẻ, khu phố yên tĩnh, cực kì thích hợp cho việc dưỡng lão.
Chiếc xe lăn bánh vào trong biệt thự.
Tài xế vừa dừng xe đã thấy một thiếu niên đeo cặp sách chạy vụt ra từ trong bụi hoa. Cậu tự mình mở cửa xe, đỡ Cố Cửu ra ngoài.
"Chị đã về." Cậu trai hào hứng cất lời chào.
Cố Cửu nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Minh Lễ cố tình ở đây chờ chị hả?"
Cố Minh Lễ cười hì hì đáp lời: "Đương nhiên rồi! Sao hôm nay chị ra ngoài mà không nói với mọi người một tiếng? Tan học một cái là em đã đứng đây chờ chị về rồi, nếu không hỏi bà nội khi nào chị về thì có lẽ em đã qua bên Thanh Trúc đón chị."
Cố Cửu vươn tay, chính xác nhéo mặt cậu: "Có phải em làm chuyện xấu gì không đấy?"
"Không hề, em là học sinh cấp ba bình thường như cân đường hộp sữa, ngày ngày luyện đề khổ như chó, lấy thời gian đâu mà làm gây chuyện?" Cố Minh Lễ lớn tiếng kêu oan, thấy bà chị nhìn mình cười cười không nói, ngập ngừng thú nhận: "Thật ra thì, gần đây em mới quen bạn gái... Chị yêu dấu, chị là người tốt nhất quả đất, bí mật này em chỉ tiết lộ cho mỗi mình chị, chị nhớ đừng kể với bất cứ ai trong nhà nhé!"
Cố Cửu kinh ngạc: "Ngáo ngơ như em mà cũng có bạn gái á?"
Cô mở to hai mắt, rất muốn nhìn kĩ thằng em họ có điểm gì tốt mà vớ được con gái nhà người ta.
Cố Minh Lễ hờn dỗi lầm bầm. Sức quyến rũ của em trai chị hơi bị lớn đấy nhé. Khi mới vào trường cậu đã được bình chọn làm hotboy, nam thần học đường suốt ba năm học. Hơn phân nửa con gái trong trường thầm crush cậu, còn lo không kiếm được bạn gái?
Cố Cửu ngứa mắt bộ dáng khổng tước xòe đuôi của thằng em, đốp thẳng cho nó tỉnh: "Em không chỉ muốn chị giúp che giấu mà còn đánh yểm trợ cho hai đứa hẹn hò phỏng?"
Cô trực tiếp véo má cậu em: "Chị không phản đối việc yêu sớm nhưng tiền đề là hai đứa không sao nhãng việc học. Nếu ảnh hưởng thành tích, liệu hồn chân chó của em đấy."
Câu nói nhẹ như bấc với giọng điệu nhẹ nhàng lại khiến Cố Minh Lễ run cầm cập.
Cậu hiểu rõ nếu mình gây họa, bà chị họ chắc chắn sẽ đánh gãy chân mình, hơn nữa cho dù là bà ngoại luôn yêu thương cậu hay ba mẹ, cả anh trai và chị dâu đều sẽ không ngăn cản, ngược lại còn tận tay trao hung khí cho chị ấy.
Cố Minh Lễ lập tức chỉ tay ba ngón lên trời thề tuyệt đối không bỏ bê học tập, yêu đương khiến người ta hăng hái học hành, ngày càng tiến bộ, mai sau thành người ưu tú cho xã hội.
Hơn nữa cậu và bạn gái sẽ bảo ban nhau học hành thật tốt.
Cố Cửu hài lòng mỉm cười, sờ đầu chó của cậu: "Nhớ kỹ lời thề của mình! Được rồi, nếu cần gì thì bảo chị."
"Chị yên tâm, chờ có kết quả thi tháng sau là chị biết em không gian dối." Thiếu niên lén nhìn cửa nhà rồi thì thầm: "Nếu không vì sợ ba mẹ em song kiếm hợp bích đánh thì em nào muốn giấu diếm bọn họ."
Hết cách, ai bảo thế hệ ba mẹ vẫn còn ôm tư tưởng rằng học sinh không được yêu đương, lo học hành cho tốt.
Đương nhiên, tư tưởng áp đặt này của họ gặp phải Cố Cửu đều rẽ ngang, cứ như biến thành người khác.
Cố Cửu nói: "Tóm lại lén lút sau lưng bố mẹ là không đúng. Chờ có kết quả thi tháng sau, nếu ổn thì tự chị nói với chú và mợ."
"Cảm ơn chị, chị đúng là chị ruột của em."
Cố Minh Lễ phấn khởi kéo cô vào nhà, cậu chàng tỏ vẻ trên đời này chị gái là người tốt nhất.
Rất nhanh đã đến giờ ăn tối, mùi thức ăn thơm phức ngập tràn trong không khí. Ngửi được mùi hương quen gia đình quen thuộc, Cố Cửu lộ ra nụ cười hiền hòa khôn cùng.
Người nhà họ cố trừ Cố Minh Kiệt tất bật tăng ca ở công ty thì tất cả đã về đến nhà, thoải mái ngồi trò chuyện với bà Cố.
Thấy hai đứa cháu bước vào, bà lão lập tức cười rộ lên, cất giọng hiền từ: "A Cửu về rồi đấy à."
Những người khác cũng liên tục chào hỏi lớn tiếng như sợ Cố Cửu không nghe thấy.
Cố Cửu cũng cười xán lạn: "Bà ngoại, chú, mợ, chị dâu, Tiểu Thanh Nhi, con đã về."
Cố Minh Lễ dẫn Cố Cửu tới ghế ngồi rồi đứng sang một bên: "Báo cáo bà nội, bà mau khen con đi, con đợi chị ở cửa mãi đấy."
"Cả em nữa, em cũng đợi cô về mà." Bạn nhỏ Cố Diệc Thanh đang ăn canh trứng nhanh chân chạy lại: "Vì để chờ cô về mà em chưa ăn cơm cơ, chỉ ăn canh trứng thôi."
Cả nhà nghe xong thì bật cười. Bà Cố cười hả hả nói: "Các cháu ngoan lắm."
Cố Cửu lần theo âm thanh, tự nhiên ngồi xuống cạnh bà Cố rồi ôm tay bà, dựa mặt vào vai bà ngoại, làm nũng: "Bà ngoại ơi có cơm chiều chưa? Con đói rồi."
Tuy không quá đói nhưng ngửi được mùi đồ ăn nhà làm khiến cô thèm thuồng.
Ở thôn nguyền rủa mấy ngày, tuy Cố Cửu giữ vững được sự bình tĩnh lí trí như kiềng ba chân nhưng thực tế, cô một lòng nhung nhớ gia đình.
Nghe Cố Cửu bảo đói, người nhà họ Cố lập tức kéo nhau vào dùng bữa.
"Anh cả chưa về ạ? Có cần chờ anh ấy không?" Cố Cửu hỏi.
Chị dâu Tống Thanh Hà cười đáp: "Khỏi chờ, đêm nay anh ấy phải đi xã giao, tối muộn mới về."
Cố Cửu lúc này ngoan ngoãn mỉm cười, đi theo sau mọi người ra phòng ăn.
Tất cả bọn họ đi một cách chậm rãi, kể cả nhóc Cố Diệc Thanh mới lên ba cũng biết, mắt cô mình kém, cần người dẫn đường. Thế là bé lon ton chạy lại nắm lấy tay Cố Cửu, đôi mắt lúng liếng như trái nho đen cẩn thận nhìn cô.
Nhóc con ngọng líu ngọng lô nói: "Cô ơi, để con dẫn cô đi nhé. Con đi vững lắm, còn vững hơn cả chú nhỏ cơ."
Cố Cửu tủm tỉm khen ngợi bé: "Ừm, quả nhiên Tiểu Thanh Nhi nhà chúng ta giỏi nhất."
Người bạn nhỏ được khen thì càng hào hứng, trong ánh mắt trìu mến của người nhà, bé con nghiêm mặt mím môi, cố gắng làm bản thân trông người lớn hơn một tí.
Vẻ mặt bắt chước người lớn này cực kì giống với ba nó Cố Minh Kiệt, mọi người bật cười.
Chỉ là bắt gặp đôi mắt phủ sương âm u mịt mờ của Cố Cửu, nụ cười thoáng chốc nhuốm vị chua xót.
Nhà họ Cố cũng không trọng quy tắc ăn không nói, lúc ăn cơm tiếng trò chuyện rôm rả, mọi người quây quần bên nhau kể về những chuyện thú vị hôm nay mình chứng kiến, không khí gia đình đầm ấm hòa thuận.
Nhà họ Cố không đông thành viên. Bà cụ Cố và chồng sinh một trai hai gái, trưởng nam Cố Gia Sanh, trưởng nữ Cố Gia Kỳ và con gái út Cố Gia Nhân.
Cố Gia Sanh và vợ sinh được hai người con trai lần lượt là Cố Minh Kiệt và Cố Minh Lễ.
Cố Minh Kiệt đã kết hôn, vợ là Tống Thanh Hà, có một người con trai là Cố Thanh Diệc, năm nay 3 tuổi, bắt đầu đi nhà trẻ.
Con gái đầu lòng Cố Gia Kỳ, tức là mẹ Cố Cửu, khi cô còn nhỏ đã sinh bệnh rồi qua đời.
Con út Cố Gia Nhân cưới một giảng viên đại học, hiện tại có hai đứa con, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Vì từ nhỏ đã mất mẹ, Cố Cửu được bà Cố đón về nuôi nấng, thậm chí còn mang họ mẹ, nhà họ Cố chính là người thân của cô.
Có thể nói, trong ba người con của bà Cố thì con gái cả Cố Gia Kỳ xấu số nhất cũng khiến bà Cố thương yêu đau lòng nhất, bởi vậy mà bà dành tất cả tình cảm đó lên người Cố Cửu.
Tuy Cố Cửu là cháu ngoại nhưng trong lòng họ, cô chính là con cháu Cố gia, bên ngoài ai cũng biết Cố Cửu là đại tiểu thư nhà họ Cố.
Hơn nữa do sinh non lại mắc chứng suy giảm thị lực bẩm sinh, người thân lại càng thương cô hơn nữa.
Ăn tối xong, Cố Minh Lễ về phòng làm bài tập, những người khác thì ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Cố Cửu lười biếng dựa vào người bà ngoại, có cháu trai đút trái cây, điệu bộ y hệt phú bà địa chủ ác độc thời kỳ cũ.
Đột nhiên tiếng di động vang lên.
"Cô ơi, có người tìm cô." Cố Diệc Thanh gân cổ lên kêu.
Tống Thanh Hà kế bên theo bản năng liếc mắt qua, nhìn đến tên người gọi thì nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Bạn nhỏ Cố Diệc Thanh theo thói quen chăm sóc cô mình, giúp cô ấn nghe rồi tiện thể mở loa ngoài.
"A Cửu ăn cơm chưa?"
Nghe giọng nói từ điện thoại phát ra, bà Cố đẩy kính lão, vẻ mặt bình tĩnh còn hai vợ chồng Cố Gia Sanh trên mặt khó nén sự chán ghét.
Cố Cửu kinh ngạc nói: "Ông ấy vậy mà gọi điện cho tôi?"
Lời này hỏi thẳng thừng làm người đầu dây bên kia nghẹn lời.
Một lúc sau, người gọi hơi mất hứng nói: "A Cửu, bố là bố con, quan tâm con không phải lẽ thường tình sao?"
"Ông không cần quan tâm tôi làm gì, lo cho Trần Tri Như là đủ rồi, đỡ để Trần Tri Như giận dỗi cho rằng tôi cướp mất bố cô ta." Cố Cửu càng nói chẳng nể nang gì, hoàn toàn không cảm thấy mình mách lẻo là sai trái.
Trần Thức Sân bị cô chọc giận nhưng nghĩ đến gì đó lại cố nén xuống.
Ông ra nhẫn nại nói tiếp: "Nghe nói gần đây thị lực của con lại yếu đi, bố giúp con liên hệ chuyên gia khoa mắt nổi tiếng ở nước ngoài đến nhà kiểm tra, hai ngày nữa con về đây..."
"Không cần." Cố Cửu ngắt lời ông ta: "Bà ngoại và chú đã sớm dẫn tôi ra nước ngoài kiểm tra rồi."
Ý trên mặt chữ là nếu chờ người cha bất chợt mới nhớ đến mình phỏng chừng hai mắt cô đã sớm mù lòa.
Trần Thức Sân nghẹn lời, miễn cưỡng thuyết phục: "Ông Wilson là chuyên gia nhãn khoa trứ danh, khó khăn lắm mới hẹn được ông ấy đến, chi bằng kiểm tra qua một chút, biết đâu lại chữa được..."
"Tôi không hề buông xuôi." Cố Cửu lần nữa ngắt lời: "Ai nói tôi từ bỏ? Tôi rất ổn, không chừng vài năm nữa mắt có thể bình thường lại."
Trần Thức Sân năm lần bảy lượt bị cô phản bác mất hết mặt mũi, cuối cùng chỉ nói: "Tùy con, mù rồi cũng đừng trách sao bố không quan tâm." Nói đoạn cúp máy luôn.
Nghe xong câu này, mấy người đều nổi giận.
Chú Cố Gia Sanh cả giận nói: "Nếu năm đó không phải gã quỳ xuống cầu xin thì làm sao ông nội con chịu gả con gái cho gã? Sau khi cưới xin xong, gã dám làm chuyện có lỗi với chị ấy, nếu không phải do chị ấy khẩn cầu thì chú sớm đã khiến tên khốn đó biến cho khuất mắt khỏi Hải Thành rồi! Ai cho gã tư cách nói thế?"
Mợ hừ lạnh một tiếng: "Năm nay Trần gia phát triển khá được, không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì. Nay Trần gia phát đạt, gã tự nhiên dám đến kêu gào trước mặt chúng ta."
Trước đây người nhà họ Trần gặp bọn họ như chuột thấy mèo, chỉ hận sao bản thân không chui rúc xuống cống ngầm đi cho xong. Thẳng đến năm nay, công ty họ Trần phát triển nhanh chóng, đám người đó tự cho là trên cơ Cố gia nên bắt đầu làm xằng bậy, gặp người nhà họ Cố còn dám xán lại khiêu khích.
Những lời vừa rồi đặt ở quá khứ, Trần Thức Sân tuyệt đối không dám phun ra trước mặt nhà vợ cũ. Bởi lẽ ông ta không chỉ chột dạ mà còn không có thực lực ho he trước nhà họ Cố.
Cố Cửu không quá để ý, nói: "Chú, mợ, hai người đừng để bụng, giận lại sức khỏe! Nhà bên đó muốn nói gì thì nói, mắt con chắc chắn không mù."
Mọi người chỉ cho rằng Cố Cửu an ủi mình, dù biết rõ tình trạng mắt cô hiện nay nhưng vì không để cô buồn lòng nên bọn họ đành miễn cưỡng cười phụ họa.
"A Cửu nói đúng, con sẽ không mù."
Bà Cố vuốt ve đôi mắt cháu gái mà hốc mắt bà hơi ẩm ướt.