Chờ một lúc lâu cũng không thấy P hồi âm thì Tề Hoan đã không còn hy vọng gì nữa, cậu rầu rĩ cầm điện thoại nhét vào dưới gối, do bị cảm lại sốt cao nên đầu óc quay mòng mòng, tính tình cũng trở nên khó chịu.
Cậu kéo chăn trùm kín đầu khiến cho bóng tối bao phủ tầm nhìn, Tề Hoan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng hình như cậu nghe thấy tiếng chuông nhắc nhở thông báo của LOVE, tay còn định vươn ra lấy điện thoại xem P gửi gì tới, nhưng do bị bệnh nên cậu chằng có chút sức lực nào rồi lại mê man ngủ tiếp quên luôn cái tin nhắn kia.
Tề Hoan ngủ rất ngon, ngủ thẳng tới buổi tối lúc Triệu Thước mua cơm về gọi thì cậu mới thức dậy, cậu dụi dụi mắt rồi xuống giường ăn cơm.
Sau khi ngủ dậy cậu cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, ăn xong thì Tề Hoan lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể mình thêm lần nữa, cơn sốt đã hết rồi, chỉ là vẫn còn hơi đau họng, tinh thần của Tề Hoan đã tốt lên nhiều nhưng vẫn không có sức lực để mà viết tiếp luận văn nên lại nằm lên giường chơi điện thoại.
Vừa mở điện thoại liền nhìn thấy cột thông báo có tin nhắn từ LOVE.
Buổi sáng khi cậu mới ngủ được một lúc thì P gửi tin nhắn qua, nhưng cậu buồn ngủ quá không dậy nổi nên tới bây giờ mới nhìn tới nó.
Bây giờ Tề Hoan đã tỉnh táo hơn rồi, vừa thấy tin nhắn lại nhớ tới cảnh mình ỷ vào việc đang bị cảm rồi làm nũng với P thì xấu hổ tới mức ngón chân cũng run run co lại.
Tại sao cậu lại nói ra những lời nói như vậy chứ? Còn muốn P hát ru cậu ngủ, đúng là vào lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của P cậu từng có ý tưởng này nhưng cậu cũng muốn mặt mũi mà, tại sao lại thật sự nói ra cái yêu cầu nghe rất thân mật như vậy với P?
Tề Hoan hối hận rồi, nếu trong lúc tỉnh táo cậu sẽ không bao giờ nói như vậy với người khác đâu.
Dù sao thì cậu với P chỉ mới nói chuyện qua mạng được một thời gian ngắn thôi, lúc không có ai ở bên cạnh bầu bạn, sự cô đơn làm cho lý trí của cậu bị che lấp nên mới có thể vừa làm nũng vừa chơi xấu nói với P những lời như vậy.
Tề Hoan cảm thấy bồn chồn lo lắng không yên, có phải người kia thấy cậu lảm nhảm như vậy nên cười nhạo cậu không? Tề Hoan nằm trong chăn định giả chết nhưng khi nhìn thấy tin nhắn thoại khá dài mà P gửi tới thì lại khôn nhịn được bấm mở để nghe.
Cậu đeo tai nghe lên, chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe đối phương truy hỏi, trong đầu suy nghĩ sẵn lời nói để giải thích với người kia, nhưng khi mở tin nhắn thoại ra nghe thì cậu lại nằm ngẩn ngơ.
P có giọng nói trầm ấm rất êm tai, nhưng cậu không ngờ là P không chỉ không trào phúng cậu mà thật sự hát cho cậu nghe—–
Tề Hoan ngây người một lúc, bài hát ngôi sao nhỏ cậu được nghe rất nhiều lần rồi nhưng khi P hát lại mang một loại phong cách khác biệt cực kỳ dụ người, giọng hát như chạy thẳng vào tim cậu vậy, Tề Hoan che mặt ngại ngùng, P lại đem lời nói làm nũng của cậu tưởng thật rồi làm theo.
Đã rất lâu rồi không có ai đối xử với cậu như vậy.
————–
Người trẻ tuổi thì tố chất cơ thể luôn tốt hơn, qua ngày hôm sau thì bệnh cảm cúm của Tề Hoan đã sắp khỏi rồi, mặc dù Triệu Thước khuyên cậu nên ở phòng nghỉ ngơi thêm một ngày cho khỏe hoàn toàn rồi hãy học tiếp nhưng cậu chỉ cười cười lắc đầu rồi dứt khoát xách túi đựng laptop đi tới thư viện
Cậu tới thư viện không chỉ để viết luận văn.
Sau khi quẹt thẻ vào trong thư viện Tề Hoan mở laptop đăng nhập thư viện điện tử, tìm kiếm những loại sách báo mà có lẽ P sẽ thích rồi tải về mấy chục bản, tải xong thì gửi tất cả qua cho P.
Tối hôm qua Tề Hoan không có gửi tin nhắn trả lời P, nói cảm ơn cũng không đúng, tiếp tục làm nũng cũng không nên, trả lời kiểu nào cũng thấy kỳ lạ nên dứt khoát không trả lời nữa.
Cậu vẫn luôn nhớ tới chuyện này vì vậy sáng sớm liền chạy tới thư viện tải sách điện tử rồi gửi cho P, như vậy hai bên có qua có lại.
Có lẽ là P sẽ rất vui nhỉ?
Sau khi gửi sách điện tử xong cứ một lúc là Tề Hoan lại nhìn điện thoại một lần, do ở trong thư viện điện thoại phải chỉnh về chế độ yên lặng nên cậu sợ mình sẽ bỏ lỡ tin nhắn của P, cuối cùng bài luận văn cậu chi viết được có loe ngoe vài chữ.
Chờ suốt nửa tiếng cũng không thấy P nhắn lại, nhưng lại nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.
Mã số điện thoại hiển thị là ở vùng Giang Thành chung một khu với Tề Hoan, tim cậu đập mạnh.
P ở núi Đinh Thứu, số điện thoại ở vùng này sẽ tự động quy vào mã vùng của thành phố gần nhất, có phải là P thấy cậu gửi nhiều sách điện tử qua nên mới gọi tới hỏi thăm tình hình không?
Cũng có khả năng lắm, nghĩ tới đây thì Tề Hoan luống cuống tay chân, cậu chạy ra khỏi phòng đọc sách đi tới hành lang của thư viện, trên màn hình điện thoại hai màu xanh đỏ vẫn đang sáng như đang thúc giục cậu làm ra quyết định, cuối cùng cậu quyết đoán nhấn nút nghe điện thoại.
Tề Hoan điều chỉnh nét mặt như lúc bình thường, đúng lúc cậu đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì phía bên kia lại vang lên tiếng gào thét ồn ào.