Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 33



Núp ở góc tường nghe lén xong bốn người lén lút quay về phòng, lần này đi về cũng không gặp thêm ai nữa.

Tề Hoan về tới phòng liền thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, bây giờ tới bữa tiệc sinh nhật của tam tiểu thư chỉ còn ba ngày nữa, nhất định phải tranh thủ thời gian phá giải bí mật trước buổi tiệc, bây giờ manh mối quan trọng nhất chính là chuyện mà cô hầu đã nói lúc chiều.

Cậu định sáng sớm mai sẽ tới chỗ quản gia mượn xe ngựa tới phố Carnaby tìm người bạn thân của phu nhân Della lúc còn sống.

Trước khi ngủ Tề Hoan mở điện thoại ra gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Bùi Lạc, vừa gửi tin nhắn xong cậu đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh tới mức quỷ dị, giống như lúc đang ở hành lang của tòa nhà thí nghiệm vậy, giống như có ai đó núp ở một nơi bí mật đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Chẳng lẽ trong phòng này có thứ gì? Tề Hoan cảm thấy sởn tóc gáy, cậu mở đèn pin điện thoại lên tìm kiếm khắp căn phòng, đến cả mặt sau tủ cậu cũng không bỏ qua.

Tiếc là cậu không tìm thấy cái gì cả.

Thứ kia có thể trốn ở đâu được? Tề Hoan nhíu mày im lặng suy nghĩ, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này thực sự không thoải mái chút nào, lúc này điện thoại trên tay cậu bỗng rung lên, cái cảm giác ngột ngạt do bị nhìn chằm chằm đó lại đột nhiên biến mất không còn.

Chẳng lẽ nó sợ điện thoại? Thiết lập của thế giới này là không có mạng internet, không ngờ là tiếng rung của điện thoại có thể dọa thứ kia chạy mất.

Nếu đúng là như vậy thì cái phó bản này chẳng phải là hoàn toàn không có nguy hiểm về tính mạng rồi, chỉ cần lấy điện thoại mở chuông lên, khi thứ kia tới thì mở một bài hát đương đại đang thịnh hành ra thì thứ khi sợ tới mức tè dầm chạy mất rồi!

Đây đúng là phó bản cấp hai sao?

Tề Hoan không thể tin được, nhưng đúng là không còn cái cảm giác bị nhìn chằm chằm kia nữa.

Cậu mở điện thoại ra xem, là Bùi Lạc gửi tin nhắn thoại tới — “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Nghe xong tin nhắn thì cả người Tề Hoan như được ngâm trong bình mật, từ đầu tới chân đều cảm thấy ngọt ngào, cậu vui vẻ chia sẻ niềm vui với Bùi Lạc.

[Tề Hoan: Anh vừa giúp tôi một chuyện lớn đó, lúc nãy có kẻ ở trong tối lén lút nhìn tôi, may mà anh gửi tin nhắn tới làm tên kia bị doạ sợ chạy mất! Ừm ~ Chờ tôi từ nơi khác trở về sẽ gửi đồ ăn ngon cho anh.]

Từ khi biết tên thật của P là Bùi Lạc thì Tề Hoan đã đổi ghi chú của người kia thành tên thật, cũng đổi cả biệt danh của mình về tên thật luôn, điều này làm cho cậu có cảm giác như độ thân thiết giữa cậu với Bùi Lạc tăng thêm một chút.

Mà mượn chuyện này còn có thể gửi quà cho Bùi Lạc làm Tề Hoan cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Rất nhanh Bùi Lạc gửi tin nhắn thoại tới “Ở bên ngoài phải chú ý an toàn, không được lơ là thiếu cảnh giác, nếu gặp nguy hiểm phải gọi điện thoại cho tôi ngay, gọi video cũng được.”

Tề Hoan nghe xong thì không nhớ tới những câu phía trước, cậu chỉ nhớ rõ câu cuối cùng —- ‘Gọi video cũng được.’

Đây là tín hiệu cho thấy Bùi Lạc muốn phát triển mối quan hệ thêm một bước phải không? Đầu Tề Hoan rối như tơ vò, quan hệ giữa bọn họ đã phát triển tới bước này rồi sao? Có thể nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Bùi Lạc rồi.

Mặc dù cậu không biết mặt mũi Bùi Lạc ra sao, nhưng ở trong lòng của Tề Hoan thì hai chữ Bùi Lạc này đã tự mang bộ lọc làm đẹp, chỉ cần Bùi Lạc không xấu tới mức khiến người ta oán thán thì cậu có thể kết giao với Bùi Lạc, dù sao thì chuyện ai lớn lên cũng đẹp là điều không thực tế.

Tề Hoan mở dấu cộng ở phía dưới màn hình lên, ngón tay ở trên không trung đưa ra rồi lại rụt về, cuối cùng lý trí đã chiến thắng không để cậu nhấn xuống, mặc dù cậu rất muốn biết người có giọng nói dễ nghe như vậy sẽ có dáng vẻ như thế nào nhưng bây giờ cậu còn đang mặc áo ngủ, còn ở trong một căn phòng mang hơi hướng nước Anh, gọi video cho Bùi Lạc có khi lại bị xem thành biến thái cũng nên…..

Tề Hoan đành gửi lại tin nhắn cảm ơn, lại sờ lên chiếc nhẫn bạc ở trên ngực, cậu vẫn luôn đeo chiếc nhẫn này trên người, mấy ngày nay cũng dần quen với nó, thỉnh thoảng tâm trạng hơi lo lắng đi sờ nhẫn một chút sẽ cảm thấy bình tĩnh lại.

Có lẽ khi trở về thế giới thật rồi mới gọi video cho Bùi Lạc thì tốt hơn.

Tề Hoan tắt đèn đi ngủ, cậu nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp, cũng không biết là đã qua bao lâu, đột nhiên Tề Hoan bị hệ thống đánh thức, đồng thời trong phòng vang lên âm thanh ồn ào nghe như tiếng chuột gặm cắn đồ đạc vậy.

[Hệ thống: Đạo cụ ‘cỏ may mắn’ bắt đầu có hiệu lực, giá trị may mắn của người chơi Tề Hoan lúc đầu là 11, sau khi sử dụng ‘cỏ may mắn’ giá trị may mắn tăng lên thành 44.]

[Giải thích về hiệu quả của cỏ may mắn: Lúc đầu giá trị may mắn là 11, cậu chính là một kẻ xui xẻo trời sinh nên rất dễ bị ‘nó’ để ý, lúc đi đường vào ban đêm cũng sẽ gặp được quỷ, chúng ta đang nói đến chính là loại tình huống này, sau khi dùng cỏ may mắn thì giá trị may mắn sẽ ngẫu nhiên tăng lên thành 44, vận may của cậu trở nên bình thường sẽ không gặp chuyện gì lạ, vào thời điểm cậu đứng yên bất động thì ‘nó’ sẽ sơ ý bỏ qua sự tồn tại của cậu.]

Nếu đứng yên thì thứ kia sẽ không chú ý tới cậu nữa?

Đây là lần đầu tiên Tề Hoan ở một mình trong phòng với quỷ quái, nói không khẩn trương thì là giả, thậm chí cậu còn đang suy nghĩ xem có nên ra đánh nhau với thứ kia không, nhưng mà cậu chỉ có một mình thế đơn lực mỏng, nếu làm như vậy thì quá mạo hiểm.

Cậu lại nhớ tới Bùi Lạc, đây có được tính là gặp nguy hiểm không? Nhưng bây giờ mà gọi video cho Bùi Lạc thì đúng là tự tìm chết, sợ rằng Bùi Lạc còn chưa kịp bắt máy thì cậu đã lạnh xác rồi.

Nghĩ vậy xong, đợi một lúc thì âm thanh ồn ào ngừng hẳn.

Nhưng Tề Hoan vẫn không dám cử động, cậu nằm im trên giường như một con cá muối, cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau Tề Hoan dậy đi xem xét quanh phòng, cả căn phòng không có khác gì so với lúc cậu sắp đi ngủ cả.

Rất có thể là tối hôm qua thứ kia tới đe doạ cậu, buổi tối ngủ một mình thật sự quá nguy hiểm.

May mà tối hôm qua cỏ may mắn phát huy tác dụng, đó là đạo cụ có tác dụng bị động, chỉ có lúc gặp nguy hiểm mới có thể nâng cao giá trị may mắn của người sử dụng.

Con người không thể nhìn thấy vận may nhưng người chiến thắng luôn là những người may mắn, họ làm việc luôn thuận lợi, quỷ quái không thể xâm nhập, mà những người có vận may kém thì trời sinh đã không may, nhất là vào buổi tối ở những nơi có âm khí nặng thì vận may càng kém, do đó càng dễ dàng thu hút quỷ quái.

Từ nhỏ vận may của Tề Hoan đã không tốt, vào lúc rảnh rỗi cậu có từng xem qua vài thứ về huyền học nên chỉ hiểu sơ sơ, còn ở bên trong trò chơi giải cứu thì quỷ quái lộng hành, có lẽ là do âm khí nặng nên vận may của cậu so với những người khác còn kém hơn.

Nhưng thật sự là Tề Hoan chưa từng nghĩ tới là vận may của mình lại có thể kém đến như vậy, chỉ có 11 điểm, cái này ở trong mắt quỷ quái chẳng phải là một miếng mồi ngon phát sáng đang đi loạn hay sao?

Chẳng trách ở ngay thế giới đầu tiên NPC gọi cậu đi làm nhiệm vụ thì đụng phải cái nhiệm vụ suýt bỏ mạng, ở thế giới thứ hai thì dĩa tiên đặc biệt thích chơi kéo búa bao với cậu, nếu cậu là quỷ quái thì cậu cũng sẽ ưu tiên lựa chọn những người xui rủi như vậy.

Thật là quá khó khăn đi, bây giờ cậu đã không còn cỏ may mắn nữa, giá trị may mắn chắc lại tụt về lại 11 điểm, xem ra phải nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ, tối hôm nay chắc chắn cậu không còn có vận may tốt như hôm qua nữa.

Sau khi chuẩn bị xong Tề Hoan gọi Văn Tu qua rồi nói với cậu nhóc là mình phải đi ra ngoài một chuyến, bảo cậu nhóc chú ý mọi chuyện ở trong biệt thự, nhất là Mạnh Tiểu Vũ và Mạnh Tiểu Xuân, còn cậu thì không ăn sáng mà đi tới chỗ quản gia mượn xe ngựa, sau đó đi về phía phố Carnaby.

Phố Carnaby chính là con đường bọn họ đã đi qua trước khi tiến vào trang viên Otto, lúc đó Tề Hoan còn vén rèm xe nhìn ra ngoài một chút, người đánh xe mang cậu tới đầu phố rồi rời đi.

Đây chính là một con phố sang trọng, ở dọc hai bên đường có những chiếc tủ kính bày đủ loại đồ chơi đẹp đẽ, Tề Hoan đi một mình dọc theo con phố, cuối cùng cũng tìm được tiệm may mà người hầu nói tới.

Buổi sáng tiệm may vừa mới mở cửa, Tề Hoan chính là vị khách đầu tiên, bên trong chia ra khu vực treo lễ phục của nam và nữ, chủ tiệm là một vị phu nhân tuổi trung niên tóc vàng mắt xanh, trên vai vắt một cái thước dây, bà đứng ở phía sau quầy chào hỏi “Chào mừng ngài tới nơi này, không biết quý ngài đây muốn mua đồ may sẵn hay là đặt may riêng lễ phục?”

Tề Hoan suy nghĩ một chút rồi nói “Hôm sau tôi phải tham gia tiệc sinh nhật con gái của một người bạn, xin hỏi bây giờ đặt làm có thể làm kịp không?”

“Đặt may riêng thì thời gian có vẻ hơi gấp gáp, nhưng gần đây chỗ của tôi cũng không có đơn hàng nào phải làm gấp nên có thể ưu tiên làm cho ngài, giữa trưa ngày hôm sau có thể mang tới biệt thự cho ngài.” Bà chủ vừa nói vừa từ sau quầy đi ra “Bây giờ tôi đo kích thước trước nhé? Vừa đo vừa nói về kiểu dáng ngài mong muốn được không?”

“Như vậy cũng được.”

Tề Hoan theo chân bà chủ đi vào trong phòng, ở trong có một máy may, bên cạnh đều là vải vóc, trên bàn còn có vài bộ phận làm dở của bộ đồ “Chỗ này hơi lộn xộn, tối hôm qua tôi làm việc khá muộn nên vẫn chưa kịp don dẹp, mời ngài qua bên này.”

Tề Hoan bị bà chủ kéo tới trước một chiếc gương to, cởi áo khoác, chỉ còn áo sơ mi, lại còn bị bà chủ kín đáo nhét cho một cuốn sách nhỏ.

“Dáng người của ngài rất đẹp, vai rộng chân dài, đúng là cái móc áo trời sinh. Nếu ngài không phải là khách của tôi thì tôi còn muốn mời ngài làm mẫu đó.” Tay của bà chủ cầm thước dây di chuyển thoăn thoắt đo lường các kiểu “Tiên sinh, ngài nhìn xem ngài thích kiểu nào? Là kiểu kinh điển hay là kiểu hưu nhàn? Hoặc là chỗ chúng tôi cũng có kiểu dáng mới đấy, gần đây đang rất được chuộng.”

Tề Hoan cầm cuốn sách nhỏ lật lật hai tờ, giả vờ do dự nói “Thật ra tôi không hiểu mấy cái này lắm, tôi là nghe danh nên tới đây, có người đề cử nói nơi này của ngài đồ đặt may riêng chất lượng rất tốt, người đó là khách hàng cũ của ngài nên tôi mới tới đây thử một chút.”

“Ồ, không biết bạn của ngài là vị nào? Là khách hàng cũ thì tôi chắc chắn còn nhớ rõ.” Bà chủ giọng nói mềm nhẹ mang theo nét cười dịu dàng, bà nhanh chóng ghi lại số đo cổ và eo của cậu lên sổ “Lần sau người này tới tôi sẽ giảm giá cho họ.”

Tề Hoan nhăn mày nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của bà chủ ở trong gương, gằn từng chữ một “Là phu nhân Della.”

Lúc Tề Hoan nói ra hai chữ Della thì tay bà chủ dừng lại một chút.

Xem ra hai người đúng là có quen biết, có vẻ như còn khá là thân thiết, người hầu kia không có lừa cậu.

Bà chủ ghi chép xong cầm thước dây vắt lên vai của chính mình, ngồi thẳng dậy nhìn về phía hình ảnh của Tề Hoan ở trong gương, ánh mắt hai người chạm nhau, Tề Hoan thấy sắc mặt của bà chủ thay đổi khó đoán.

“Della đã chết, chết từ hai năm trước rồi, rốt cuộc cậu là ai.” Giọng nói của bà chủ mang vẻ sắc bén.

“Tôi không có ác ý gì cả.” Tề Hoan cười nói “Tôi tới tham dự tiệc sinh nhật con gái của một người bạn nữ, bây giờ tôi đang ở trong trang viên Otto.”

Nghe tới trang viên Otto thì bà chủ nở nụ chười châm chọc “Thì ra là bạn của Otto, thật là có lỗi quá, hôm nay tiệm đóng cửa không tiếp đón khách bên ngoài, xin mời ngài về cho.”

“Ngài trước tiên đừng tức giận, tôi không phải là bạn của Otto mà là bạn của phân nhân Della, hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi thăm ngài một chút tình huống khi phu nhân Della qua đời.” Tề Hoan cúi đầu, thời dài một cái “Trước đây tôi có quen biết phu nhân Della khi đi làm ăn, đồ sứ trong nhà ngài ấy là được mua từ chỗ của tôi, hai năm trước lại đột nhiên cắt đứt không hợp tác nữa, lúc đó tôi còn tưởng là phu nhân Della đã tìm một nhà khác hợp tác rồi nên không có hỏi thăm nữa, không ngờ là dạo gần đây tôi mới biết tin là ngài ấy đã qua đời hai năm trước.”

Tề Hoan lấy danh thiếp của mình cho bà chủ xem, chứng minh thân phận của mình.

Tề Hoan nói thật giả lẫn lộn, dù sao thì đây là do phó bản thiết lập, chỉ cần nêu ra lý do hợp lý thì bà chủ cũng không có cách nào chứng thực.

Mà chiếu theo góc độ của bà chủ thì bà không biết Tề Hoan là người chơi, Della đã chết, cậu không có lý do gì để lừa gạt bà cả.

Sau khi xem danh thiếp xong thì bà chủ cũng tin lời nói của cậu, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút “Thật là có lỗi quá, lúc nãy là tôi hiểu lầm cậu rồi. Vốn dĩ Della rất thích mấy đồ vật như vậy, tôi xem cũng không hiểu lắm. Bây giờ tôi rất ít khi gặp phải người từng có quen biết với cô ấy, thật khó cho cậu còn nhớ tới cô ấy.”