Mặt trời buổi chiều có chút gắt hơn buổi sáng, Trang Du Mộng bước từng bước về nhà, sau khi tắm xong mỆt mỏi nằm dài trên giường.
Hiện giờ trong đầu cô đang rất rối bời, không biết phải đối phó với tình huống đột ngột đó như thế nào.
Trước khi đi, cô hư trương thanh thế* mà nói với con cá voi trắng, yêu cầu cậu chiều nay đến nhà cô để giải thích rõ ràng. (*Phô trương lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể)
Tư thế đó hoàn toàn là răn dạy một đứa trẻ vô tội. Trang Du Mộng nghĩ để nếu người khác nhìn thấy, không chừng còn nghĩ rằng cô bị điên không hề nhẹ.
Cô không thể giải thích được những gì xảy ra trước mắt, bởi vậy sẽ không tiết lộ ra ngoài khiến mọi người đàm tiếu. Nếu có quá nhiều người biết về điều này, kết quả sẽ không quá tốt cho cả hai.
Thiếu niên tốt bụng này, lại có thể trở thành “cá voi”?
Lăn lộn qua lại trên giường, Trang Du Mộng nghĩ tới nghĩ lui, nhưng thật ra là nhớ lại vài khung cảnh khi cô cùng con cá voi trắng ở chung.
Mặc kệ là chơi đùa, làm nũng hay đang trong thời kỳ động dục thì thần thái kia quả thực giống hỆt như thiếu niên kia.
Từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ nghi ngờ sự ngây thơ trong sáng của cậu mà người bình thường không thể giả vờ.
“Haizz… Đây rốt cuộc là may mắn hay tai hoạ… Lục Tinh?!”
Khuôn mặt bình tĩnh lại đẹp trai của cậu hoàn toàn trùng khớp với cái đầu ló ra ngoài cửa sổ. Tuy nhiên, cậu chỉ để lộ nửa trên của khuôn mặt, đuôi mắt rũ xuống cùng với đồng tử loé sáng ấm ức của cậu thực sự khiến Trang Du Mộng nhìn thấy rõ ràng.
Cô linh hoạt xoay người ngồi dậy, miệng hơi hé mở nhưng không biết nên nói gì, thậm chí ngón tay ôm chăn cũng không dám duỗi ra.
“Cậu… cậu… đi vào từ cửa trước cho tôi!”
Sang năm cô nhất định sẽ xây thêm một tầng nữa, chuyển phòng ngủ lên tầng hai.
Cuối cùng bước vào cửa, Trang Du Mộng liên tục xác nhận không có ai đi theo cậu, lúc này mới đóng chặt cửa lại.
Nhìn bóng dáng cao lớn của cậu cứng đờ ở phòng khách, cúi đầu quay mặt đi làm bộ không muốn đối mặt với cô, Trang Du Mộng cũng không ép buộc, ngược lại thở dài đi vào phòng ngủ lấy bộ thuốc.
Trên đôi chân trắng nõn của cậu đã thêm mấy miệng vết thương, máu vẫn chưa ngừng chảy hoàn toàn, có vẻ vừa bị thương không lâu.
Giờ thì cô đã hiểu, trước đây cậu nói đánh nhau không sai, chỉ là một hoặc hai trong số đó là thiên địch của cậu.
“Trước tiên ngồi xuống đó đi, làm theo đúng trình tự.”
Lạnh lùng mở miệng, Trang Du Mộng đứng trước sô pha dù bận vẫn ung dung nhìn người thanh niên ngồi xuống rất ngoan ngoãn. Đây thực sự là một kiếp luân hồi của ông trời, ngày thường cậu đối xử với mình tùy ý vụng về, nhưng hôm nay được cưỡi lên đầu cậu tác oai tác quái, Trang Du Mộng lại rất sảng khoái.
“Tách hai chân ra.”
Cô nói một cách ngạo mạn như vị chúa sơn lâm, nhất quyết muốn cậu phải làm từng cái một. Lục Tinh hơi ngẩng đầu nhìn cô, cố gắng lấy lòng cô bằng thứ “vũ khí” mà cậu luôn chế nhạo, nhưng Trang Du Mông bây giờ kim cương cũng không thể phá vỡ, cho dù cậu có biến thành cá voi trắng cũng đừng lấy vẻ ngoài dễ thương mê hoặc cô.
Nhìn thấy cậu tách hai chân ra, Trang Du Mộng hài lòng cúi người xuống giữa hai chân cậu, một tay cầm bông gòn tẩm i-ốt để khử trùng, tay kia rút một ít băng chuẩn bị quấn nó lại.
Lúc này, cô không khỏi tò mò, rốt cuộc đôi chân này có thể biến thành cái đuôi sao?
“Ưm…”
“Đau cũng phải chịu cho tôi!” “Được…”
Không ngờ cậu sẽ thực sự đồng ý, bàn tay quấn lấy băng gạc của Trang Du Mộng gần như không nắm chặt, vai khẽ rung nhẹ vài cái, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
Thời buổi này, huấn luyện cá voi trắng vui hơn nhiều so với đi lặn…