Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Kim Nhật Nguyệt

Chương 10: Tình Trong Như Đã Mặt Ngoài Còn E



Sau khi Nguyên đồng ý kết bạn với anh, thì lúc đầu để tiếp cận và tạo ấn tượng tốt với cô anh cũng hỏi về những nội dung của buổi tập huấn hôm nay.

Qua cách nói chuyện thì Nguyên cũng biết được anh chính là người đã trực tiếp tập huấn hôm nay. Nguyên cũng hết sức ngỡ ngàng không hiểu làm sao anh có được số điện thoại của mình.

Tuy nhiên, trong lòng cô cảm thấy rất vui và cô cảm nhận được đây là dấu hiệu tốt cho việc mình có ấn tượng về anh.

Hai người mãi nhắn tin cho đến khuya mà chưa ai chịu kết thúc buổi nói chuyện, đến khi Nguyên thấy anh chị và các cháu mình đã đi ngủ hết thì lúc này cô mới nói với anh: "Anh ơi, hẹn anh hôm khác nói chuyện nhé, chúc anh ngủ ngon ạ!" lúc này anh mới thấy thời gian sao trôi qua nhanh quá vậy, anh đành luyến tiếc mà chúc cô ngủ ngon và hẹn cô mai nói chuyện.

Đêm nay, khi mới nằm xuống cả hai ai cũng cứ lăn qua lộn lại mà không thể chợp mắt được, và trong long họ như đang nở hoa vậy, họ cũng không ngờ cả hai thế mà lại nói chuyện hợp với nhau như vậy.



Phải biết rằng họ là những người mà trước giờ chưa bao giờ nói chuyện với người khác giới quá 5 câu chứ đừng nói chi đến chuyện trò chuyện cả đêm mà không biết chán như thế này.

Sáng hôm sau, Nguyên thức dậy đi để chuẩn bị đi làm thì thấy được tin nhắn của anh gửi tới nói: "Em chuẩn bị đi làm chưa, anh thức dậy để tập thể dục buổi sáng, chúc em buổi sáng tốt lành nhé!" trong lòng anh rất muốn nhanh chóng mời cô đi ăn sáng, nhưng anh sợ như vậy có nhanh quá không, như vậy liệu cô có cho là anh quá nóng vội và sợ hãi anh mà trốn tránh anh không, anh thật sự không dám mạo hiểm và cũng không biết nên làm thế nào là tốt nhất.

Còn cô thì khi đọc được tin nhắn của anh mà tim cứ đạp rộn ràng, đúng là trái tim thiếu nữ chưa từng yêu ai có khác. Cô cũng trả lời anh rằng: "Dạ em vừa mới dậy, và đang chuẩn bị đi làm ạ, chúc anh ngày mới tốt lành nhé!"

Sau khi nhắn tin xong cho anh thì cô còn lưu luyến nhìn lại tin nhắn của anh lần nữa rồi mới để điện thoại xuống bàn và đi làm công tác cá nhân buổi sáng để chuẩn bị đi làm.

Cô thường sẽ đem theo cơm để trưa ăn tại cơ quan vì nhà xa nên cô không về trưa. Vì thế cô thường đem cơm theo để trưa ăn và nghỉ tại cơ quan luôn.

Khi đến cơ quan cô cũng bắt tay vào làm việc như mọi ngày nhưng cứ nhìn đồng hồ mãi, cứ như chờ đợi một cái gì đó, có lẽ là trông mong thời gian trôi nhanh để đến tối được trò chuyện cùng anh chăng, hay là trông mong thời gian trôi nhanh để nhận tin nhắn buổi trưa của anh. Cô cũng không biết nữa, chỉ biết mình rất hồi hợp mà thôi.

Còn anh thì sao, anh cũng là chàng trai lần đầu rung động thì anh sẽ có tâm trạng gì khi làm việc đây. Đúng vậy, anh cũng không ngoại lệ nha, anh cũng cảm thấy hôm nay sao thời gian trôi chậm quá vậy, từ sáng tới giờ mà mới có hơn 8h00 là sao chứ.

Anh ra sân tập huấn luyện đám tân bình mới mà cũng nhìn đồng hồ mãi, làm cho các chàng lính đã căng thẳng càng căng thẳng hơn. Không biết sếp đang có dự tính gì mà cứ nhìn đồng hồ mãi.



Sau khi anh nhanh chóng huấn luyện xong đám tân binh thì lập tức cầm điện thoại và soạn tin nhắn: "Đã đến buổi trưa rồi, em đã được nghỉ trưa chưa, em ăn cơm chưa." anh hỏi liên tiếp như thế cứ như sợ hết buổi trưa thì không hỏi được nữa vậy, thật là đáng yêu mà.

Cơ quan cô thì nói chung cũng dễ, nên cô khi nghe có tin nhắn thì cầm điện thoại lên mở ra xem thì là tin nhắn của anh nên cô cũng trả lời anh: "Dạ cơ quan em nghỉ trưa 11h30 ạ, thế anh đã được nghỉ trưa chưa ạ."

Anh nhanh chóng trả lời cô: "Anh vừa mới huấn luyện tân binh xong em à, giờ đang được nghỉ trưa và chuẩn bị ăn cơm trưa." anh vừa nhắn tin và vừa cười hạnh phúc, anh thật sự rất muốn được gọi được cho cô và được nghe giọng nói của cô nhưng sợ làm phiền cô nên anh đành nén nỗi nhớ lại, đúng vậy anh thật sự rất rất nhớ cô, rất muốn được gặp cô.

Làm sao bây giờ lúc này đây cả hai cứ như đã yêu nhau từ lâu rồi vậy, họ luôn suy nghĩ về đối phương và luôn muốn được gặp đối phương. Có lẽ tình cảm đã đánh dấu hai người họ rồi.

Thế là một ngày làm việc cũng đã kết thúc, cô về nhà còn anh thì sau khi buổi huấn luyện tân binh kết thúc thì cũng về phòng để tắm rửa và chuẩn bị ăn cơm tối, và điều anh không quên chính là nhắn tin hỏi cô: "Em đi làm về chưa."

Thế nhưng lúc này cô đã đi xe và điện thoại để trong balo nên cô không biết có tin nhắn, thế nên anh chờ mãi mà không thấy cô trả lời chắc là cô đang đi đường nên không trả lời tin nhắn mình.

Đúng là rất tâm lý nha, thế là anh đi đến nhà ăn của sư đoàn và ăn tối cùng đồng nghiệp cơ quan, vì anh là Trung tá đơn vị nên được sắp xếp phòng ở trong sư đoàn và ăn cơm cũng do sư đoàn nấu.

Cô về đến nhà thì chơi với các cháu của mình, và cô cũng không nhớ là mình có tin nhắn, nên cô chỉ xạc pin điện thoại và để đó rồi xuống dưới nhà chơi với cháu.

Anh chờ mãi mà không thấy có tin nhắn trả lời của cô, anh rất nôn nóng nhưng nghĩ chắc là do cô đang ăn cơm chiều nên thôi chờ vậy. Anh ăn xong thì đi về phòng, mặc dù đồng nghiệp có nói anh ở lại uống cafe nhưng anh nói anh đang có việc xíu nên về phòng xử lý công việc, thế là đồng nghiệp cũng biết anh rất bận rộn nên đành để anh về xử lý việc.

Thế là chờ mãi cũng đến tối, đúng 7h00 anh đã không thể chờ được nữa và tiếp tục gửi tin nhắn cho cô: "Em đã ăn cơm chưa, giờ em có rảnh không, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không em." rất từ tốn nha, đúng là giai đoạn yêu đương có khác.

Cô lúc này vừa ăn cơm ở ngoài hiên và vừa cầm điện thoại nên cô trả lời anh: "Dạ em cũng đang ăn cơm ạ, anh ăn xong chưa." và thế là hai người cứ anh một câu tôi một câu mà trò chuyện từ ngoài hiên rồi vào tới trên gác mà vẫn không hết chuyện để nói.