Cuộc Sống 12 Chòm Sao

Chương 20: Chương 20





Sư Tử ngồi dựa vào gốc cây suy tư. Cô rối trí không biết nó nên bỏ cuộc không? Cô cứ quay cuồng trong suy nghĩ đó. Ánh mắt vô định nhìn về một hướng. Bỗng:
- Ê! Osin! Làm gì mà thẫn thờ thế hả?
Sư Tử hướng ánh mắt chan chứa nỗi buồn về phía gọi đó. Cô gượng cười, lấy lại một chút sức lực:
- Cự Giải!
Cự Giải cười hiền chạy lại ngồi sát bên cạnh cô. Ném cho cô một lon bia mát lạnh. Sư Tử mỉm cười châm chọc:
- Sao ở trên này lại kiếm được bia vậy?
- Tôi tốt bụng nên sợ cô khát nên mang lên cho cô đó. Làm gì có ai tốt như tôi đâu!
- Tự tin gớm – Sư Tử nói thật nhỏ
Cự Giải mở nắm lon bia đưa cho Sư Tử. Rồi anh tiếp tục:

- Thất bại mấy lần rồi?
Sư Tử thở dài:
- Lần này không thất bại… hẹn hò một ngày!
Cự Giải chả thèm nhìn Sư Tử. Anh thở dài:
- Như vậy là còn may đó nha! Tôi bị lừa tình cảm mới cay chứ. Tình cảm đâu phải thứ để đùa được mà lại lấy nó làm trò chơi ình… Tôi… với Thiên Yết chia tay rồi!
Nghe nói đến đó, Sư Tử vội òa khóc nức nở. Lúc này nước mắt cô cứ tuôn ra. Cô cảm thấy cô đọc từ khi chuyển đến lớp này. Nếu không có Cự Giải chắc cô cũng sẽ bị trầm cảm luôn mất.
Cự Giải quay lại, nhìn cô ngạc nhiên! Rồi anh định đưa tay lên lau nước mặt của cô. Nhưng Sư Tử lại lắc đầu, gạt tay Cự Giải ra. Cô quay người, lưng đối với lưng Cự Giải. Cô dựa vào lưng anh trong sự ngạc nhiên và hụt hẫng của Cự Giải. Cô nghẹn ngào:
- Ngồi im như vậy. Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi lúc này.
Cự Giải ngửa mặt lên trời cười nhạt. Lần đầu tiên anh thấy lưng mình có ích…

Một phút…
Hai phút….
Ba phút….
Tiếng khó của Sư Tử càng ngày càng lớn dần. Cô chưa hết khóc. Ba phút trôi qua cứ dài như thiên nhiên kỉ vậy. Cự Giải sốt ruột khi không thể làm Sư Tử hết khóc.
Anh cuống quá, quay lại ghì chựt lấy Sư Tử. Anh lo lắng:
- Nìn đi chứ! Tôi ghét nhìn thấy nước mắt từ đuôi mắt một người con gái.
- Chỉ hôm nay thôi… chỉ hôm nay… tôi yếu đuối thôi!
Sư Tử nức nở, vừa nói vừa khóc. Anh liếc nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt của Sư Tử mà xót xa.
Anh càng ghì chặt cô hơn, tay vỗ về an ủi. Và rồi vòng tay ấm của anh đã xoa dịu chừng nào cảm giác cô đơn của cô. Cứ nhẹ nhàng như thế, ấm áp như thế, cô chìm vào giấc ngủ đầy ướt át và mặt chát của nước mắt…
Không khí im lặng dần nhưng vẫn đầy sự cảm thương và mùi đau khổ. Cự Giải khẽ liếc Sư Tử ngủ. Đôi mắt đỏ lên vì khóc, làn môi thô ráp làm anh thấy nhói lòng. Anh chợt vuốt những lọn tóc của Sư Tử, thì thầm:
- Có phải anh thích em rồi không? Cái cảm giác lạ lùng này anh chưa từng có khi ở cạnh Thiên Yết. Đã từ lúc nào trong đầu anh chỉ toàn hình bóng em vậy Sư Tử?
Cự Giải cười hiền, bế cô trở về trại. Anh đâu biết Sư Tử cũng đang mỉm cười về giấc mơ vừa ngọt ngào vừa lạ lùng của cô với anh.