Ánh mặt trời cũng lên khá cao rồi. Nó chói chang chiếu thẳng vào khuôn mặt hờ hững của Cự Giải. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Cự Giải ngửa đầu ra đằng sau, thở dài:
- Đi rồi… Cô ấy đi rồi!
Lạnh quá… Chiếc ghế này lạnh quá! Anh thõng tay… bỗng chạm vào được một mảnh giấy. Trong mảnh giấy là chữ của Sư Tử…
Chưa kịp nhìn thì Sư Tử xuất hiện:
- Ê! Làm gì mà ủ rũ thế hả? Tôi đã ghi rõ ra giấy rồi mà!?
- Tờ giấy…
Lúc này Cự Giải mới nhìn xuống tờ giấy đó. Trong đó là dòng chữ siêu xinh: “Tôi đi mua đồ ăn sáng rồi quay lại gọi anh đi học cùng!”
Cự Giải như tỉnh lại nhìn tờ giấy rồi vội vàng đọc lại vài lần. Anh mỉm cười toe toét, nhảy cẫng lên rồi ôm lấy Sư Tử. Anh hôn cô một cách bất ngờ khiến cô loạng choạng ngã xuống. Ánh mắt thì trợn cả lên. Điều nói đối với cô còn kì lạ hơn khi cảm giác anh ta hôn cô như thể là đã yêu cô lâu lắm rồi…
Sư Tử đạp Cự Giải hai lần nhưng xem ra anh ta vẫn còn vui vẻ lắm.
- Đó là bạo lực gia đình nha! Sư Tử osin của tui! Tôi yêu cô!
Cự Giải hào hứng hét toáng lên.
*BỐP!!!* Chiếc giầy bay thẳng vào bộ mặt điểm trai của Cự Giải nhưng xem ra khuôn mặt hớn hở của anh vẫn không biết mất. Sư Tử cau mày:
- Anh bị chập dây thần kinh số mấy đấy!
- Đi theo tôi! – Cự Giải cười đến nỗi không khép lại được nữa rồi.
Anh kéo tay Sư Tử đi rời khỏi khu vườn. Họ đi đâu vậy!?