Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 26: Chữa Bệnh Cho Bí Thư Tỉnh Ủy





Thông qua một hồi bắt mạch, Lương Vĩnh Khang rốt cuộc lên tiếng, nói: “Có phải dạo gần đây chú bị cảm lạnh kéo dài không bớt, vào lúc trời tối và gần sáng ho rất nhiều, nhất là lúc làm việc nặng hay trời trở lạnh, liền ho liên tục không dứt đúng không?”
Vừa mới nghe Lương Vĩnh Khang nói ra những lời này, cha của Lê Khả Hân hơi có chút giật minh, nhưng rồi sau đó ông ta liền trở nên bình thường.

Vì dù sao ông ta bệnh suyễn nhiều năm như vậy, chỉ cần là người có tâm điều tra qua, liền có thể đoán ra được ngay.
Thế nhưng Lê Khả Hân thì lại khác, cô có thể chắc chắn rằng, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không biết về bệnh tình của cha mình.

Cho nên vừa rồi chỉ là thông qua bắt mạch, Lương Vĩnh Khang đã có thể nói rõ ra như vậy.

Điều này chứng tỏ, y thuật của Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không phải tầm thường.
Lúc này, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang càng thêm bội phục không ngừng.
Mà Lương Vĩnh Khang sau khi chẩn đoán bệnh tình của Lê Hữu Ngạn xong, hắn liền chậm rãi nói: “Với tình hình sức khỏe và bệnh tình hiện nay của chú, chỉ cần thông qua một lần châm cứu, cùng với uống thuốc vài lần, liền có thể trị dứt điểm ngay.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, chú cần nên tránh ăn các loại đồ ăn đông lạnh và đồ chua.

Như vậy thì sức khỏe của chú mới có thể nhanh hồi phục được!”
Cả hai cha con Lê Khả Hân lúc này đều ngớ người ra, không nghĩ đến Lương Vĩnh Khang lại dám nói mạnh miệng như vậy.
“Anh không phải là đang nói đùa đấy chứ? Cha tôi bệnh suyễn đã nhiều năm rồi, đi khắp các thầy thuốc đông và tây y, thậm chí kể cả châm cứu, bấm huyệt, cũng chưa từng có ai chữa được khỏi bệnh cho cha tôi.

Anh nói là chỉ cần châm cứu một lần, cùng với uống vài thang thuốc thì sẽ hết thật sự ư?” Lời này của Lê Khả Hân không phải là đang nghi ngờ khả năng chữa bệnh của Lương Vĩnh Khang, mà cô đang lo lắng có phải vì chuyện trước đây giữa hai người, Lương Vĩnh Khang mới cố tình nói ra như vậy hay không.

“Cô yên tâm đi, tôi đã nói chữa khỏi thì nhất định sẽ chữa khỏi.

Nếu không, đến chừng đó cô có thể tìm tôi tới tính sổ là được, dù sao tôi cũng không có chạy mất đâu mà cô lo!” Lương Vĩnh Khang rất là bình thản đáp, dường như hoàn toàn không để mấy lời này của Lê Khả Hân vào lòng một chút nào.
Còn cha của cô thì lúc này hơi ho khân một tiếng, rồi nhíu mày nói: “Khụ khụ, anh bạn trẻ, tôi không phải là không tin vào tài năng của anh, nhưng những lời vừa rồi anh nói, có phải là quá mức khoe khoang rồi không? Tôi bị bệnh gần mấy chục năm, trải qua hết tây rồi đến đông y, cũng không có cách nào chữa khỏi.

Vậy mà cậu dám nói, chỉ cần châm cứu rồi bốc vài thang thuốc là có thể chữa khỏi, lời như vậy nói ra, quả đúng là đủ ngông cuồng!”
Nghe xong mấy lời này, Lương Vĩnh Khang vẫn một bộ điềm tĩnh, cười nhạt: “Cháu có phải là ngông cuồng hay không, thì chú cứ nhìn rỗi hẵng nói.

Chỉ cần là cháu nói chữa khỏi, thì ắt là chữa khỏi.

Còn khi cháu không có nắm chắc, thì cháu cũng sẽ không dám nói ra những lời như thế này!”
“Được, vậy tôi cũng muốn nhìn xem, lời cậu nói là thật hay giả.

Và tôi cũng muốn biết, y thuật của cậu có lợi hại như lời cậu nói hay không?” Đến lúc này rồi, ông ta cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp để cho Lương Vĩnh Khang là một cách trả lời chính xác nhất.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên không hề cảm thấy phật lòng chút nào.

Dù sao nói về mặt tuổi tác, hắn thật sự còn rất trẻ.

Nếu như cách đây vào mấy năm trước, hắn cũng không có tự tin đến như bây giờ.

Tất cả tài nghệ của hắn hôm nay, đều là do may mắn gặp được sư phụ thần bí của mình truyền thụ cho.
Cho nên lúc này, Lương Vĩnh Khang nhanh chóng đem theo túi kim châm đặt ở trên bàn, rồi nhìn hai cha con Lê Khả Hân, nói: “Bây giờ cháu sẽ tiến hành châm cứu cho chú, chỉ cần chú thả lỏng người ra, rồi cởi trần là được.

Thời gian châm cứu cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng trong quá trình này tuyệt đối không được có ai làm phiền, nếu không sẽ rất dễ xảy ra sơ sót!”
“Anh yên tâm đi, trong nhà tôi ngoài tôi và ba tôi ra, cũng chẳng còn có ai khác nữa đâu! Tôi sẽ canh chừng cho anh và ba tôi trị bệnh!” Lê Khả Hân đứng ở một bên khấp khỏi nói.
Trong lòng cô lúc này thật sự rất hy vọng, Lương Vĩnh Khang có thể dùng đến y thuật chữa tốt cho bệnh tình của cha mình.

Dù sao nhiều năm như vậy, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh cha mình ho suốt ngày không dứt, thật sự làm cho một đứa con gái như cô không khỏi cảm thấy đau lòng vô cùng.
Mà cha của cô thì lúc này cũng không có ý kiến gì khác, chỉ im lặng đem áo ngoài cởi ra ngoài, sau đó quay lưng về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Cậu cứ tiến hầnh đi, chỉ cần lần này cậu có thể giúp tôi trị được dứt bệnh, tôi nhất định sẽ hậu tạ cho cạua thỏa đáng!”
Lương Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện đó thì nói sau đi, bây giờ cháu muốn tiến hành châm cứu, chú nên thả lỏng người ra, đừng có động đậy là được!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền lấy ra kim châm, rồi hai mắt hơi nhắm nghiền lại một chút.

Đợi cho đến lúc lần nữa mở mắt ra, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén dị thường.

Mà những cây kim châm ở trên tay hắn, giống như hoa rơi nước chảy vậy, nhanh chóng đem các huyệt đạo ở trên người của Lê Hữu Ngạn cấm xuống.
Không đến một phút, toàn bộ mười tám cây kim châm ở trên tay của Lương Vĩnh Khang đã cấm ở trên người của Lê Hữu Ngạn.

Mà toàn thân của Lương Vĩnh Khang lúc này đều tuôn ra mồ hôi như suối đổ.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn mới đưa tay lên lau các vệt mồ hôi trên trán, rồi nhìn về phía Lê Khả Hân, nói: “Mang đến cho tôi một ít nước ấm và một cái khăn sạch.

Chỉ cần chờ thêm mười phút nữa, đợi cho các huyệt vị ở trên người của cha cô đả thông hoàn toàn, tôi có thể tiến hành rút châm ra được rồi!”
Lê Khả Hân lúc này mới giật mình đứng thẳng dậy, khẽ nhìn Lương Vĩnh Khang một cái, rồi gật đầu nói: “Tôi… tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Thật tình một màn chữa bệnh vừa rồi của Lương Vĩnh Khang, đã dọa cho cô sợ không nhẹ.

Tuy nói, quá trình châm cứu chỉ diễn ra trong vòng một phút, nhưng từ tốc độ, cùng với độ tinh chuẩn mà nóia, thật sự là phải hao phí rất nhiều tinh lực.

Nếu bây giờ có người dám nói Lương Vĩnh Khang không phải là đại sư, Lê Khả Hân nhất định sẽ đi ra tranh cãi với người đó một phen.
Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều thầy thuốc giúp cha cô châm cứu, mà những vị thầy thuốc đó đều có danh tiếng không nhỏ.

Thế nhưng nhìn bọn họ cẩn thận từng li từng tí châm lấy các huyệt vị trên người của cha cô, hoàn toàn không có chút đậc sấc nào như Lương Vĩnh Khang.
Thế nhưng điều quan trọng nhất là, thần thái của hắn hoàn toàn khác biệt với những vị thầy thuốc đó, dường như là một loại cảm giác cao thâm mạt trắc, thật sự là rất khó dò.

Huống chi, thông qua các huyệt vị mà kim châm đâm xuống trên người của cha cô, cô có thể khẳng định trăm phần trăm rằng, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không có đâm bừa, mà tốc độ và sự chuẩn xác thì có thể nói là hoàn mỹ đến tuyệt đối.

Quả thật là thần kỳ vô cùng!
Lương Vĩnh Khang đương nhiên cũng biết, vừa rồi biểu hiện của mình có hơi thái quá.

Nhưng mỗi lần dùng đến tuyệt kỹ của sư phụ truyền lại, hắn đều dung nạp toàn bộ tinh thần vào trong đó, cho nên đối với ngoại vật hắn liền không chút để ý nào.
Đợi cho đến khi Lê Khả Hân chuẩn bịa xong nước nóng và khăn sạch, Lương Vĩnh Khang mới một lần nữa nhìn lấy Lê Hữu Ngạn, nói: “Chú, bây giờ cháu sẽ tiến hành rút châm ra, chú vẫn cứ thả lỏng như bình thường là được.

Sau lần này, cháu có thể bảo đảm, cơn ho của chú sẽ được thuyên giảm tới bảy tám phần rồi.

Chỉ cần phối hợp uống thuốc cùng với làm theo dặn dò của cháu, không đến một tuần, bệnh của chú nhất định sẽ khỏi hẳn!”
Lê Hữu Ngạn vừa nghe xong, lập tức trong lòng chấn kinh không ngừng.

Quả thật trải qua một lần châm cứu vừa rồi, trong người của ông ta có cảm giác như vừa mới khai thông được thứ gì đó, cả tinh thần và thể xác đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

So sánh với sự nặng nề và khó chịu của bản thân trước đây, thì điều này quả thật là kỳ diệu vô cùng.

Truyện Quân Sự
Ông ta lúc này mới cố gắng giữ lấy bình tĩnh trong lòng, hướng về phía Lương Vĩnh Khang nói: “Cảm ơn!”
Lương Vĩnh Khang chỉ cười chứ không nói gì, hắn lúc này còn phải tiến hành rút kim châm ra ngoài.

Quá trình này so với quá trình châm kim, cũng hoàn toàn không hề nhẹ nhàng tí nào.

Vì dù sao mười tám cây kiam châm đều cấm vào vị trí các huyệt đạo vô cùng quan trọng, chỉ cần lơ la, thiếu cảnh giác một chút, thì tất sẽ dẫn đến sai lầm chí mạng.

Tất nhiên, với bản lĩnh của Lương Vĩnh Khang mà nói, một chút khó khăn này không tính là thứ gì.

Lại qua một hồi đem kim châm rút ra khỏi người Lê Hữu Ngạn, Lương Vĩnh Khang mới nhìn ông ta nói: “Thưa chú, bây giờ chú cảm thấy trong người thế nào rồi? Có phải cơn ho đã không còn xuất hiện giống như trước nữa đúng không?”
Vị bí thư tỉnh ủy lúc này mới kịp thời phản ứng, thử tằn hắn mấy cái, nhưng cảm giác khó chịu ở cuống họng, đã hoàn toàn không có xuất hiện qua lần nào.

Mà cả người của ông ta lúc này, dường như đang tràn trề rất nhiều sinh lực, cảm giác cả người điều nhẹ nhàng, thanh thoát, không còn phải khổ sở như trước kia nữa.
“Cảm ơn! Tôi thật sự không nghĩ tới y thuật của cậu cao minh đến như vậy.

Ngay cả căn bệnh khó chữa như bệnh suyễn của tôi, vậy mà cậu cũng có thể chữa khỏi.

Đây thật sự là quá thần kỳ! Nếu như hôm nay tôi không gặp được chuyện này, quả thật tôi không thể nào mà tin được!” Vị bí thư tỉnh úy lúc này đã không kiềm được kích động, hai tay rung rung vì mừng rỡ mà nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không có một chút biểu hiện kiêu ngạo hay tự mãn nào, hắn chỉ nhìn lấy hai cha con bọn họ, rồi nói: “Chú đừng vội, cân bệnh này của chú muốn trị khỏi tận gốc, còn cần phải kết hợp theo bài thuốc do cháu kê đơn.

Chỉ cần dùng trong ba ngày, bệnh tất sẽ trừ.

Nhưng trong khoảng thời gian này, chú cũng cần phải kiêng cử một số thứ, như vậy mới không sợa bệnh tái phát thêm lần nào nữa!”
“Được, tôi nhất định sẽ nghe lời cậu, chỉ cần căn bệnh này của tôi trị khỏi, dù có tốn bao nhiêu tiền tôi cũng đáp ứng với cậu!”
“Chú không nên kích động như vậy, mấy thang thuốc mà cháu dùng đến, cũng chỉ là mấy vị thuốc phổ thông mà thôi.

Trong đó chủ dược hơi có chút quý, nhưng giá cả cũng không cao.

Cháu nghĩ là chú cũng không tốn bao nhiêu tiền!”
Lương Vĩnh Khang nói xong, liền tự mình đem bút giấy ra viết, rồi giao toa thuốc đưa cho Lê Khả Hân nhìn.

Hai cha còn Lê Khả Hân nhìn qua một hồi, trong lòng không khỏi chấn kinh.
Đây không phải là do đơn thuốc của Lương Vĩnh Khang có thứ gì quá quý giá.

Mà ngược lại, đơn thuốc này hoàn toàn như lời của Lương Vĩnh Khang nói, không hề quý một chút nào, thậm chí còn rất phổ thông.

Chính vì thế, trong lòng của hai người bọn họ càng thêm nghi hoặc..