Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 41: Giám Đốc Nghiêm Tới





“Đại ca, anh cứ yên tâm đi! Sau này tụi em nhất định sẽ không thu tiền bảo kê nữa, tuyệt đối sẽ nghe theo lời của anh căn dặn!” Lôi Báo mở miệng ra nói to.
Sau đó hắn còn một bộ đưa tay lên trước mặt, một miệng thề thốt: “Trước mặt có thần đèn chứng giám, Lôi Báo tôi xin thề, nếu như sau này dám vi phạm lời thề này, thì sẽ bị thần đèn đè chết, tuyệt đối không có siêu sinh!”
Lương Vĩnh Khang nghe hắn thề độc như vậy, nhất thời cũng rất hài lòng.

Nhưng cứ nghe Lôi Báo suốt ngày gọi mình hai tiếng đại ca, làm cho hắn cảm thấy rất là khó chịu.

Vì vậy, hắn mới lạnh giọng nói: “Lời tôi nói, anh chỉ cần luôn ghi nhớ trong lòng và làm theo là được rồi! Còn nữa, sau này nói chuyện với tôi, tuyệt đối không được phép gọi tôi là đại ca.

Tôi không phải là xã hội đen như các anh, rõ chưa?!”
“Dạ, em xin tuân mệnh đại ca!” Lôi Báo thấy Lương Vĩnh Khang đã buông tha cho mình, liền mừng rỡ nói.
Thế nhưng trong lúc nói chuyện, hắn lại lần nữa buộc miệng hô lên hai chữ “đại ca”, làm cho Lương Vĩnh Khang không vui mà trừng mắt nhìn lại.
Nhất thời, Lôi Báo không khỏi tự vả lên miệng của mình một cái, sau đó hắn cười mới nói: “Là em nhỡ mồm, em xin anh bỏ qua cho em lần này đi!”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy Lôi Báo cũng thật sự không phải là thứ cùng hung cực ác gì, cho nên mới phất tay nói ra: “Thôi được rồi, chuyện ngày hôm nay tôi tạm thời bỏ qua cho anh.

Lần sau còn để tôi bắt gặp lại chuyện như thế này thêm một lần nào nữa, thì chớ có trách tôi tại sao lại nặng tay!”

“Yes, sir!” Lôi Báo nghe thế liền vô cùng hưng phấn, nhanh chóng đưa tay lên đầu học theo nghi thức quân đội chào Lương Vĩnh Khang một cái, sau đó hắn liền kéo theo đám đàn em nhanh chân chạy đi.
Mà Lưu Minh từ đầu đến cuối nhìn thấy rõ một màn này, nhất thời cứ thừ mặt ra, không hiểu mình đang nhìn thấy cái gì nữa.
Lúc chạy đi được một đoạn, Lôi Báo mới thấy hai người Lưu Minh vẫn còn đứng im một chỗ, hắn thật sự là bị dọa sợ.

Lo sợ hai người này lại đi tới gây sự với Lương Vĩnh Khang, chọc cho Lương Vĩnh Khang nổi khùng lên, cho nên lúc này Lôi Báo mới gấp gáp kêu người đem bọn họ kéo nhanh ra ngoài.

Rồi sau đó, hắn còn một bộ vô cùng nịnh nọt nhìn về phía Lê Khả Hân cúi đầu, mỉm cười chào.
Đợi cho đám người này đi ra khỏi, lúc này Triệu Văn Cường mới giật mình tỉnh lại, hắn nhìn lấy Lương Vĩnh Khang bằng ánh mắt cực kỳ lo sợ.
“Chuyện vừa rồi… chuyện vừa rồi chỉ là một chút hiểu nhầm mà thôi! Sợi dây chuyền này nếu hai người đã mua rồi, vậy tôi sẽ cho người đem nó gói lại!” Triệu Văn Cường vừa nói vừa nhìn về phía nhân viên trong quầy để ra hiệu.
Thế nhưng lúc này, giám đốc điều hành của khu trung tâm thương mại Viễn Đông này, là Trần Nghiêm lại từ trên lâu đi xuống, hướng về phía bên này đi qua.
Triệu Văn Cường trông thấy giám đốc Nghiêm xuất hiện, tức thì mừng rỡ không thôi.

Hắn vội vội vàng vàng mà chạy lại chỗ của giám đốc Nghiêm, một bộ khóc lóc thảm thương: “Anh Nghiêm, anh mau cứu em!”
Nhưng giám đốc Nghiêm lại hoàn toàn không thèm để ý đến Triệu Văn Cường một chút nào, mà đi thẳng đến chỗ Lê Khả Hân, chào hỏi: “Chào tiểu thư Hân, hôm nay có cơn gió nào lại đưa người như tiểu thư đến chỗ này vậy?”
Triệu Văn Cường nhìn thấy một màn này, nhất thời cứng đờ lại.
Mà Lê Khả Hân thấy dáng vẻ tươi cười này của giám đốc Nghiêm, cũng không hề tỏ ra vui mừng một chút nào, thậm chí còn nhăn mặt, nói: “Giám đốc Nghiêm, anh là quản lý cao nhất của khu trung tâm thương mại này, chẳng lẽ anh không biết gì về việc nhân viên cấp dưới của mình làm hay sao? Tôi muốn hỏi anh một câu, chuyện khu trung tâm thương mại lại có người thu tiền bảo kê là như thế nào?”
Giám đốc Nghiêm nghe Lê Khả Hân hỏi như thế, nhất thời cũng có chút sững sờ, nhưng rồi sau đó ông ta liền giả vờ như không biết, cười nói: “Cô Hân, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không? Khu trung tâm thương mại của chúng ta làm sao lại có chuyện bảo kê gì ở đây được? Việc này là ai nói với cô vậy?”
“Không có ai nói hết, chính là tôi vừa được chứng kiến tận mắt đấy!” Lê Khả Hân tuy rằng chỉ mang chức danh trưởng phòng, nhưng cung cách nói chuyện với một vị giám đốc như Trần Nghiêm hoàn toàn không có một chút nể nang gì.
Mà Trần Nghiêm cũng biết thân phận thật sự của Lê Khả Hân, cho nên tuy trong lòng có chút phiền muộn, nhưng ông ta cũng không dám có nửa lời tức giận, thậm chí còn cố cười nói để mà lấy lòng cô.
Vì vậy, khi Trần Nghiêm nghe rõ việc này, lại nhìn ra biểu hiện khác thường của Triệu Văn Cường, ông ta dường như đã đoán ra được điều gì đó.

Chính vì thế, ông ta mới nghiêm mặt quay sang nhìn Triệu Văn Cường, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi muốn nghe anh cho tôi một lời giải thích!”
Triệu Văn Cường từ trước đến giờ nhờ vào sự chiếu cố của Trần Nghiêm, cho nên mặc sức tùy tiện làm việc.

Lúc này, hắn thấy Trần Nghiêm thường ngày hài hòa dễ gần, đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, liền bị dọa cho sợ run người.
Cho nên, Triệu Văn Cường cũng không dám giấu giếm một chút nào, lập tức đem chuyện Lưu Minh cùng với Lương Vĩnh Khang tranh chấp sợi dây chuyền nói ra một mạch.
Tất nhiên, trong lời nói của Triệu Văn Cường đã đem chỗ bất lợi cho mình mà giấu đi, còn lấy lý do mình vì ngăn cản bọn họ tranh chấp, nên bị đánh oán một trận, thật sự nghe vào rất là oan khuất.
Nhưng Trần Nghiêm là ai, ông ta vốn dĩ cũng là một con cáo già, làm sao không nhìn ra được sơ hở bên trong lời nói của Triệu Văn Cường.

Huống hồ, tính tình của người này ra sao, ông ta thật sự biết quá rõ ràng.


Nhưng mà, nhìn thấy Lê Khả Hân vẫn một mực im lặng không có lên tiếng, một bộ như đang xem lấy trò vui, Trần Nghiêm lập tức cũng hiểu được ẩn ý bên trong, cho nên nhất thời không có nói gì.
Mà nữ nhân viên bán hàng lúc trước, nghe Triệu Văn Cường nói chuyện đường hoàng như vậy, không khỏi tức giận đứng ra, nói: “Thưa giám đốc, chuyện này hoàn toàn không phải như vậy đâu.

Quản lý Cường rõ ràng cấu kết với đám xã hội đen, tự tiện cho thu phí bảo kê, còn muốn vu oan cho em, rồi gây sự với khách hàng.

Đây mới chính là sự thật!”
“Im miệng, chỗ này từ khi nào đến lượt cô nói chuyện cơ hả? Cô nên nhớ, mình bây giờ đã không còn là nhân viên của nơi này nữa rồi!” Triệu Văn Cường nghe thấy nữ nhân viên bán hàng lên tiếng, muốn đem chuyện sai trái của mình phanh phui ra, tức thì sợ đến vỡ mật.
Trần Nghiêm nghe như thế, liền hơi kinh ngạc nhìn lấy nữ nhân viên bán hàng và Triệu Văn Cường, nói: “Ồ, đây chẳng phải là nữ nhân viên xuất sắc nhất tháng vừa rồi, cô Lưu Hà Thu hay sao? Thế nào mà quản lý Cường lại nói, cô ấy không còn là nhân viên ở đây nữa rồi?”
Lưu Hà Thu này, ngoại hình xinh đẹp, lại thật sự rất có năng lực, cho nên Trần Nghiêm cũng có mấy phần lưu ý tới.
Mà Triệu Văn Cường vừa nghe Trần Nghiêm hỏi như vậy, lập tức đứng ra giành nói trước: “Anh Nghiêm, chuyện là như thế này.

Lưu Hà Thu vì ỷ vào một chút ưu ái của anh, cho nên lúc nói chuyện với khách hàng rất vô lễ, còn cãi lại lời của quản lý.

Em vì sợ hình ảnh của công ty bị cô ta làm cho ảnh hưởng, cho nên em đã tự ý đuổi cô ta ra khỏi công ty, còn chưa kịp xin phép ý kiến của anh!”
“Thật vậy chăng?” Trần Nghiêm dùng ánh mắt cực kỳ nghi hoặc nhìn lấy Triệu Văn Cường.
Trong lòng Triệu Văn Cường nhất thời đánh thọt một cái, nhưng hắn bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, cho nên đã dứt khoác gật đầu đáp phải.
Vào lúc này, Lê Khả Hân rốt cuộc cũng nhịn không được, cô nhìn về phía Trần Nghiêm, nói: “Được rồi, mọi chuyện cũng không phải như anh ta nói đâu, tôi là người chứng kiến từ đầu đến đuôi, tôi có thể làm chứng cho cô gái đó!”
Nghe Lê Khả Hân đã đứng ra lên tiếng, sắc mặt Trần Nghiêm lập tức trở nên lạnh lùng lại: “Quản lý Cường, bây giờ anh còn lời gì để nói với tôi nữa không?”
“Giám đốc Nghiêm, anh tuyệt đối đừng tin vào lời cô ta nói, cô ta là cùng một phe với Lưu Hà Thu, cô ta là đang cố tình muốn bôi xấu tôi!” Triệu Văn Cường nhìn thấy khuôn mặt lạnh giá của Trần Nghiêm nhìn về phía mình, tức thì sợ hãi hô lên.
Nhưng Lê Khả Hân chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng, còn giám đốc Nghiêm thì nghiêm mặt, nói: “Anh nghĩ người như cô Hân đây, lại muốn đi vu oan cho một kẻ như anh sao? À, có lẽ là do tôi quên giới thiệu với anh thì phải, cô Hân đây chính là con gái ruột của bí thư tỉnh ủy Lê Hữu Ngạn.

Đồng thời, cô ấy cũng là trưởng phòng của bộ phận hậu cần, là em họ của tổng giám đốc Trương Nhã Kỳ.

Anh nói xem, với thân phận của một người như thế, cô ấy có thật sự rảnh rỗi đến mức đi bôi xấu anh hay không? Đây chẳng phải là một hành động rất dư thừa hay sao?”
Triệu Văn Cường vừa nghe xong mấy lời này của giám đốc Nghiêm nói, tức thì kinh ngạc đến mức trợn mắt hốc mồm ra.

Mà nữ nhân viên bán hàng tên Lưu Hà Thu, cũng cực kỳ chấn kinh.
Chỉ có Lê Khả Hân là một bộ lạnh nhạt nhìn lấy giám đốc Nghiêm, nói: “Được rồi, chuyện đã đến nước này tôi cũng không nói nhiều nữa! Tôi muốn cho người này thôi việc, còn cô Lưu Hà Thu sẽ đảm nhiệm chức vụ của anh ta.

Từ giờ trở đi, tôi không muốn chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa.


Nếu không, chuyện này một khi được báo cáo lên trên, cái ghế giám đốc này của anh cũng ngôi không vững đâu!”
Trần Nghiêm không nghĩ đến Lê Khả Hân lại làm việc dứt khoác như vậy, nhất là thái độ khi nhắc đến việc vị trí của ông ta, càng làm cho ông ta sợ đến toát mồ hôi hột.
Nhất thời, Trần Nghiêm không khỏi đi tới, vung chân lên đá cho Triệu Văn Cường một cái, sau đó tức giận mắng: “Anh nghe thấy gì chưa? Từ nay về sau anh đã chính thức bị sa thải!”
Nói xong, Trần Nghiêm mới nhìn về phía Lưu Hà Thu, nói: “Còn cô, sau này sẽ là trưởng bộ phận bán hàng, cô không có ý kiến gì chứ?”
Lưu Hà Thu cảm giác như mình vẫn còn đang nằm mơ vậy.

Vừa rồi cô còn nghĩ rằng hôm nay mình phải đi tìm việc khác, nhưng không nghĩ đến chạy qua một hồi, đùng cái đã nhảy lên chức quản lý rồi.
“Thế nào, cô không muốn công việc này hay sao?” Trần Nghiêm nhìn thấy Lưu Hà Thu vẫn chưa chịu trả lời, ông ta còn tưởng là cô còn đang bất mãn về chuyện bị Triệu Văn Cường đuổi việc, cho nên mới vội vàng hỏi lại.
Đến lúc này, Lưu Hà Thu mới kịp thời phản ứng lại, cô lập tức hướng về phía Trần Nghiêm gật đầu lia lịa, sau đó nhìn về phía Lê Khả Hân rối rít cảm ơn liên tục.
Mà qua một trận xáo trộn này, Lê Khả Hân rốt cuộc cũng đem sợi dây chuyền cầm tới tay.

Cô nhìn ngắm nó một hồi, rồi tự mình đeo lên trên cổ, còn cố ý nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Anh thấy sợi dây chuyền này, tôi đeo lên có đẹp hay không?”
Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không có ý định trêu chọc cô, cho nên hắn rất thành thật gật đầu mà khen một trận.
Lê Khả Hân nghe thế, trong lòng liền mừng rỡ không thôi.

Hai người lại đi dạo trong trung tâm thương mại mấy vòng, đợi đến lúc gần trưa Lê Khả Hân mới đề nghị Lương Vĩnh Khang đưa cô trở về công ty.

Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không có một chút dị nghị gì.

Hai người rất nhanh rời đi.
Thế nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi lấy tên mình, hắn không khỏi kinh ngạc mà quay lưng nhìn lại.

Nhưng khi thấy người xuất hiện, hắn lại càng ngạc nhiên không thôi..