Giữa tháng năm, trời đổ mấy lần mưa, nhưng nhiệt độ lại tăng lên thay vì giảm xuống. Mưa xuân liên tục đã xúc tác đến tốc độ phát triển của mầm hạt, nhiều loại cây con trong đất trồng đều cao lên sau mỗi trận mưa.
Khoai tây, cà rốt, củ cải trắng, bắp cải, cải thảo, cà chua, dưa leo, mướp, đậu Hà Lan… đua nhau mọc lên, nhìn từ xa, những đám rau là những sắc xanh khác nhau và tràn đầy sức sống.
Hạt kê cũng thuận lợi nảy mầm. Hà Điền dự định trong tuần này sẽ trồng hai loại khoai lang.
Điều khiến cô vui nhất là một số hạt sen được cô đặt trên giá gỗ để ươm cây giống cuối cùng cũng chui ra khỏi bùn với những chiếc đầu nhỏ. Khi chèo thuyền ra các con sông đầm lầy của các nhánh sông hạ lưu để nâng lồng cá, thì những hạt sen trồng trong đầm, ao mấy tuần trước cũng đã nảy mầm, những gốc sen trồng trong vũng, hố bùn ở nhà cũng mọc lên những ngó sen nhỏ mới.
Nếu như mọi việc suôn sẻ, mùa hè hoặc mùa thu năm nay, họ có thể thu hoạch những củ sen gần nhà!
Hà Điền và Dịch Huyền vui mừng chuyển những chồi nhỏ từ hạt sen vào hai vạc nước nhỏ.
Những hạt sen này được trồng trong những chiếc sọt, rổ nhỏ đan bằng cỏ khô. Khi dời chỗ trồng, Dịch Huyền lại đào một ít bùn từ ao ở nhà lên, tạm đổ trước nửa vạc bùn, để trong bóng cây râm mát vài ngày rồi mới đem rổ nhỏ ươm những mầm hạt sen bỏ vào.
Sau khi cây sen phát triển mạnh hơn, anh sẽ cho thêm nước vào vạc và thả vài con cá nhỏ vào đó.
Đợi đến mùa hè, hoa sen trong vạc nở ra, còn những con cá nhỏ thì ẩn mình trong lá sen, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy thật đẹp.
Sau khi dựng thành công toàn bộ bức tường bằng gỗ, Hà Điền và Dịch Huyền dành thời gian mỗi ngày để cắt gỗ thành những miếng tiêu chuẩn. Đồng thời, họ đã làm hàng chục viên gạch bê tông gai dầu và dựng một bức tường bằng phương pháp thử tương tự, khá lý tưởng, họ làm thêm một vài khuôn gạch bê tông, tiếp tục đổ gạch bê tông gai dầu, và bắt đầu thu thập những cây tre có kích thước thích hợp.
Thời tiết ngày càng ấm áp, khi đã làm được hai trăm viên gạch bê tông gai dầu, Dịch Huyền và Hà Điền bắt đầu xây chuồng vịt bên cạnh ao nước.
Đầu tiên đào đất, đóng cọc gỗ, sau đó đào rãnh hình chữ nhật dài 2 m x 4 m trên mặt đất, rãnh sâu 30 cm, rộng 30 cm, làm móng chuồng vịt thì độ sâu này là đủ.
Sau đó, hai người chuyển những bao cát, tro núi lửa, vôi, đá nhỏ đựng trong thùng gỗ,… đến bãi đất trống này, dựng một cây cầu tạm bằng vài tấm gỗ dày trên lòng suối, đem máy trộn trục lăn và Gạo đến, trộn bê tông và đổ móng.
Lúc đổ móng, họ chia từng công đoạn ra làm. Dùng miếng gỗ lấp vào hai đầu rãnh rồi dựa theo khoảng cách giữa các lỗ trên hai viên gạch bê tông gai dầu mà đào một lỗ lớn hơn lỗ trên mặt đất một chút— ước chừng khoảng 40 cm. Những lỗ này tương đối sâu, mỗi lỗ sâu 60 cm, sau khi đào lỗ, họ đổ một ít xi măng và cắm các cọc tre vào.
Các cọc tre này đều được chọn lựa cẩn thận, đường kính khoảng 3 cm, được cưa thành các đoạn dài ba mét.
Tuy nhiên, cọc tre cắ.m vào hố sâu của móng chỉ dài chín mươi centimet, vừa bằng phẳng với mặt đất.
Sau khi cắm một hàng cọc tre, đổ khoảng mười centimet xi măng xuống rãnh, rồi đặt một chiếc lồng tre hình vuông dài mảnh mai làm bằng sáu cọc tre mỏng vào trong xi măng. Sau đó tiếp tục đổ xi măng cho đến khi bằng với mặt đất.
Đường kính của những cọc tre mỏng này khoảng hai centimet, có chúng, nền bê tông trở nên chắc chắn hơn.
Trước thời kỳ giá lạnh khắc nghiệt, các tòa nhà ở nhiều thành phố đều sử dụng phương pháp tương tự, nhưng trong bê tông là một cái lồng làm bằng thép và dây sắt. Loại tòa nhà này là một tòa nhà bê tông cốt thép.
Tre có độ dẻo dai bền bỉ, tuy không bằng thép nhưng nhà mà Hà Điền xây không phải nhà chọc trời, việc thay thép bằng tre là hoàn toàn khả thi. Tất nhiên, họ đã thử nghiệm trước khi làm như vậy.
Nền được đổ, sau khi đông cứng thì có thể đắp gạch.
Hà Điền và Dịch Huyền đã thử nhiều lần, lúc này họ đã rất thành thạo khi xây gạch, cứ mỗi một lớp họ lại cho chất độn giữ ấm vào các viên gạch rỗng và trát xi măng lên xung quanh viền của hai đầu viên gạch, sau đó cắm cọc tre vào các lỗ trong viên gạch. Bởi vì tất cả các viên gạch đều có cùng kích thước nên khi xây tường họ có thể kiểm tra xem các lỗ giữa hai lớp gạch có khớp với nhau không, cọc tre cắ.m vào có thuận lợi không, vì vậy sau khi hoàn thành một bức tường, tất cả đều được cắt sẵn. Từng chiếc cọc tre xuyên qua lỗ trên viên gạch một cách êm ái, lộ ra một chút ở trên cùng.
Trong quá trình đóng cọc tre này, nếu để bệnh nhân bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhìn thấy nhất định là sẽ cảm thấy khá dễ chịu.
Những chiếc cọc tre được đặt, đổ xi măng và cố định, bức tường được ốp bằng “gạch bê tông hữu cơ” đã trở nên kiên cố.
Bức tường nơi cửa còn lại được xây dựng theo một cách hơi khác.
Khung cửa làm sẵn gồm bốn trụ gỗ vuông vức sử dụng kết cấu mộng, bề ngang của các trụ gỗ bằng ba lỗ vuông bên trong ốp gạch tường. Sau khi ốp lớp gạch đầu tiên, đầu tiên đặt hai trụ khung cửa dọc nơi định đặt cửa, đặt vào các lỗ vuông của gạch tường, gõ chắc chắn, đổ xi măng, sau đó lấy hai trụ ngang dưới đáy khung cửa ra, dùng vồ đập hết cỡ rồi gõ vào trụ ngang ở đầu khung cửa.
Sau đó, gạch được lát lên tường từ hai bên đến cửa, khi gạch đến khung cửa thì có thể đập bỏ phần thừa ra khỏi mép lỗ vuông, sau đó đổ xi măng vào chỗ trống. Vì các kích thước đã được tính toán nên cột ngang ở đầu khung cửa và mặt gạch nằm trên một đường thẳng.
Hà Điền cũng sợ nó không chắc chắn nên đã khoan lỗ đóng cọc tre ở những cột ngang ở đầu khung cửa, những viên gạch bên trên cũng có cọc tre cố định.
Vì là chuồng vịt nên không có cửa sổ, cả bốn bức tường chỉ chừa một lỗ gạch để thông gió.
Tất cả bốn bức tường đã làm xong, tiếp đó có thể đặt các dầm.
Dầm được làm bằng bốn khúc gỗ tròn tiết diện vuông, đặt vào các khe dành riêng giữa các viên gạch rồi cố định bằng xi măng.
Chuồng vịt không lớn, Hà Điền và Dịch Huyền chỉ mất một buổi chiều để xây bốn bức tường và dựng mái.
Khung tam giác dùng làm mái nhà cũng được làm sẵn, làm bằng gỗ dày ba centimet, rộng sáu centimet, vẫn có kết cấu mộng, có hình dạng “ô dù” rất truyền thống, ba cái được xếp thẳng hàng trên xà nhà. Các thanh xà đều đã được xẻ rãnh sẵn, khi khung mái đã được dựng lên, hai người đứng trên thang bên hai bức tường và dùng vồ lớn gõ vào, cố định khung.
Phần khung mái là phần tốn nhiều công sức nhất của toàn bộ công trình.
“Anh muốn có một cái cần cẩu ghê!” Lúc kéo khung gỗ lên, Dịch Huyền than thở.
Khi đặt khung gỗ đầu tiên lên, họ đã đánh giá thấp sự khó khăn của việc nâng khung gỗ lên ba mét, nhưng một khi các khớp mộng đã được đóng chặt, không thể mở chúng ra được, và họ không còn cách nào khác ngoài việc kiên trì làm tiếp. Đầu tiên họ dựng khung gỗ vào tường, sau đó hai người trèo lên xà nhà và dùng dây thừng kéo lên, nhanh chóng vòng sợi dây trên tay để thắt nút trên thanh xà.
Khi khung gỗ thứ hai được dựng lên, hai người đã có kinh nghiệm, đầu tiên Dịch Huyền trèo lên xà, cột một sợi dây vào xà, sau đó chầm chậm kéo khung gỗ hình chiếc ô được ghép từ năm thanh gỗ lên, Hà Điền cũng leo lên, đặt một tấm ván giữa các dầm, lắp khung gỗ vào, thế là xong.
Bận đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, hai người vừa mệt vừa đói, họ lấy một tấm vải dầu lớn che ở trên nóc nhà, cột chắc lại, công việc hôm nay tạm dừng.
Dịch Huyền đã sớm đoán được rằng chiều nay sẽ rất mệt, nhưng không ngờ lại mệt đến vậy.
Cũng may anh đã chuẩn bị kỹ càng, lúc trưa dùng rượu ngọt nhào với bột, sau khi nghỉ trưa nhào thành màn thầu, lúc này những chiếc màn thầu nhỏ trắng nõn trong lồng hấp đã phình lên, mập mạp, cho củi vào bếp lò nấu, hai mươi phút sau lấy những chiếc màn thầu hấp thơm lừng này ra, ăn trước một cái lấp đầy bao tử đã rồi tính sau.
Anh đổ nước nóng dùng để hấp màn thầu vào xô, xách đến nhà tắm nhỏ, đổ vào bồn rồi đậy nắp bồn lại để giữ ấm.
Sau đó, anh trở về nhà và lấy những xiên thịt đã được ướp qua đêm cất ở trong hầm ra.
Cách đây vài ngày, khi nhấc lồng cá lên, họ thu hoạch được rất nhiều tôm sông lớn cỡ lòng bàn tay, chúng được nhốt trong rọ tre hai ngày ở suối trên núi, sau khi nôn ra hết bùn cát, chúng bị lột vỏ và bỏ ruột, đầu và đuôi tôm vẫn còn. Cứ hai con hai con mà cắ.m vào thanh tre, tẩm muối đường gia vị, để trong một cái tô gốm lớn và ướp trong hầm.
Hà Điền làm một bếp nướng ở khoảng trống bên ngoài nhà tắm, cắm cành cây, đặt từng xiên tôm lên, quét một lớp mỡ rồi nhẹ nhàng xoay đều, một lúc sau, hương thơm tỏa ra.
Dịch Huyền đun một nồi nước khác rồi đổ vào bồn, cả hai nhảy vào bồn ngâm mình, ăn tôm nướng và uống một chút rượu gạo ngọt, cực kỳ thỏa mãn.
Hà Điền hiếm khi ngâm mình ngoại trừ mùa đông. Vào mùa lạnh, ngâm mình trong nước nóng một lúc sẽ rất thoải mái, nhưng khi trời ấm, tắm xong cô sẽ trèo ra ngay, nên đây vẫn là một trải nghiệm khá mới lạ đối với cô.
Khi sắc trời tối dần đi, đống lửa trên bãi đất trống vẫn từ từ cháy, gỗ phát ra âm thanh bong tróc nhẹ, và những tia lửa nhỏ bốc lên từng đợt, nổ tung rồi biến mất vào màn đêm sâu thẳm. Mặt trăng ló dạng, bóng của cây cối xung quanh cũng theo đó mà lớn dần lên trên mặt đất. Gió kéo đến, cành lá rung rinh, bóng của nó cũng lắc lư theo, ngọn lửa trong đống lửa cũng rung chuyển, b.ắn ra hàng loạt tia lửa nhỏ.
Dịch Huyền đặt hai bồn tắm cạnh nhau, thấy Hà Điền nhìn chằm chằm vào đống lửa, anh cười quấn lọn tóc ướt sau lưng cô vào đầu ngón trỏ của mình nghịch: “Này, đến hè sẽ còn thích hơn nữa. Em có thể nhìn thấy đom đóm, có đủ loại côn trùng nhỏ kêu, nếu như đặt bồn tắm bên ngoài, ngẩng đầu có thể thấy được ánh trăng, mà cúi xuống cũng có thể thấy.”
Hà Điền tưởng tượng ra cảnh tượng mà anh miêu tả, rất cám dỗ: “Giờ thì em đã đã hiểu tại sao anh lại muốn xây một nhà tắm xa hoa rồi.”
Dịch Huyền tiếp tục động viên cô: “Em cũng có thể xây một phòng tắm hơi! Vào mùa đông, chúng ta ngồi trong một phòng tắm hơi làm bằng gỗ thông. Giữa phòng là một bếp than được làm từ một phiến đá. Bên cạnh đặt một cái thùng nhỏ, dùng gáo bằng tre múc nước đổ lên phiến đá nóng — xì một tiếng, cả căn phòng tràn ngập hơi nước nóng, mọi lỗ chân lông đều được mở ra!”
“Anh nói sao giống với khi tắm trong suối nước nóng ghê! Trong thung lũng suối nước nóng cũng có những mạch nước phun như vậy, phát ra tiếng xì, tỏa ra hơi nước nóng hổi.”
“Còn thoải mái hơn suối nước nóng nhiều! Chúng ta cũng có thể xây một cái đình, làm bồn tắm và đặt ở giữa cái đình đó. Bồn tắm được làm kiểu chìm. Bếp lò được nối với đáy, đốt lửa lên, nước trong bồn luôn nóng. Chúng ta ngồi ở bên trong, ngâm nước nóng ấm áp, còn bên ngoài đình là những bông tuyết nhỏ lững lờ bay… “
“Có thể không ngâm khi trời có tuyết không? Tốn biết bao nhiêu là củi!”
“Như vậy mới gọi là xa hoa chứ! Ai cũng có thể làm như vậy thì còn gì là xa hoa nữa?” Miệng Dịch Huyền cong lên, tiếp tục mơ tưởng: “Nếu có thể uống rượu nữa, thì quá tốt.”
Hà Điền lắc đầu: “Quá xa hoa dâ.m đãng.”
Dịch Huyền cười toe toét thì thầm vào tai cô vài câu: “Như thế này mới gọi là xa hoa d.âm đãng.”
Hà Điền bụm một nhúm nước, mỉm cười hất vào mặt anh.
Hai người cười đùa trong chốc lát, Hà Điền hỏi anh: “Có bê tông, xây bồn tắm chìm không khó. Nhưng xây bồn tắm xong rồi, anh định xả nước ra ngoài như thế nào? Đến mùa đông dùng cách nào để chống rét? Dù có đậy mành cỏ lên giữ ấm thì cũng sẽ bị nứt thôi.”
Dịch Huyền vừa nghe là biết cô đã bị thuyết phục rồi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hà Điền, vỗ về: “Chúng mình thông minh tài giỏi như vậy, nhất định sẽ tìm ra cách!” Anh chỉ về phía khe suối: “Nếu lúc trước có người nói với em, chỉ cần vài tiếng là có thể xây xong một căn nhà nhỏ, em có tin không? Nhưng hôm nay cả hai chúng ta đã làm được! Đúng không nào?”
Nhắc đến việc này Hà Điền cảm thấy rất tự hào, từ trong bồn tắm chồm lên, ôm lấy vai Dịch Huyền hôn lên má anh: “Đúng!”
Chuồng vịt vốn không cần phải làm quá chi tiết, nhưng họ muốn thử quy trình xây dựng một căn nhà với khái niệm “các bộ phận tiêu chuẩn”.
Căn nhà này chỉ là một thử nghiệm cho ngôi nhà mới mà họ sắp xây.
Dưới ánh trăng, bóng của nhà tắm dựng bên ao nước đổ dài trên mặt đất, chỉ nhìn cái bóng thôi, trông không khác nhà gỗ là mấy.
Khe suối chảy róc rách.
Cách đó không xa là tiếng cười của Hà Điền và Dịch Huyền.