Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 127: Hoa sen xốp giòn



Hôm sau trở về nhà, Phổ anh không ngờ họ lại về sớm như vậy, đang cho gà vịt ăn thì nghe tiếng gì đó nên chạy ra ngoài, chưa kịp hỏi gì thì em của anh ta đã kể về chuyện họ gặp phải một con gấu cao đến ba mét.

Kinh hãi nhất là con gấu này như sắp thành tinh rồi, nó luôn theo dõi bọn họ, hôm sau còn vào lều lật tung lên rồi bí mật đi theo! Có khi buổi tối hôm trước còn đứng từ xa quan sát họ nữa kìa. Cũng may là cả ba người họ thay phiên nhau châm củi, lửa trại suốt đêm không tắt, nếu không thì bị gấu cắn đứt đầu khi ngủ mê man rồi cũng không chừng.

Phổ anh nghe xong, nghĩ thôi cũng đã sợ.

Hai nhà chia đều số cá ướp, anh em nhà họ Phổ vui vẻ về nhà, trước khi đi Phổ anh còn đối với Hà Điền và Dịch Huyền ngàn ân vạn tạ, tuy rằng không được nhiều cá nhưng cuối cùng cũng mang được em của anh ta trở về an toàn.

Những miếng cá mang về nhà chỉ mới ướp muối thô, muốn món cá ướp ngon thì phải làm thật nhanh, với căn bếp rộng lớn như bây giờ thì tiện hơn trước rất nhiều.

Hà Điền và Dịch Huyền lấy một vài thùng gỗ ra, thêm nước suối từ suối núi, muối, đường, ớt bột và công thức bí mật của Hà Điền. Trộn đều chúng lên, sau đó cho cá đã ráo nước vào và đậy kín cả ngày lẫn đêm. Một phần được làm ráo nước để làm món cá xông khói, phần còn lại thì cho vào chum ngâm rồi đặt trong hầm.

Xử lý xong cá ướp, mùa thu hoạch cũng sắp bắt đầu.

Mùa hè năm nay trời không mưa nhiều, có thể coi là mưa thuận gió hòa, các loại rau quả đều phát triển khá tốt.

Đặc biệt là bí đỏ.

Bí đỏ trồng năm nay đến hè là đã có thể ăn được. Hoa bí và bí non có thể ăn như rau, bí hơi già hơn thì để hầm canh, hấp với cơm hoặc là hấp chín rồi nhào với bột, làm mì.

Tính từ đầu mùa hè, những cây bí này đã cho ra được cả hàng trăm quả.

Lúc này trên dây bí vẫn còn hơn mười mấy hai mươi quả, Hà Điền dự định sẽ giữ lại những quả lớn nhất để chúng lớn hơn nữa, khi sương giá rơi xuống sẽ hái về, giữ làm thức ăn cho mùa đông, còn những quả bí nhỏ khác thì hái sớm, cắt thành từng lát, phơi làm rau khô.

Lúc này trong nhà kính rộng lớn không có trồng rau, không có mưa gió, không có côn trùng chim chóc vào ăn, trở thành nơi tốt nhất để phơi rau khô.

Ngoài bí đỏ non thì đậu Hà Lan, đậu nành, ớt, cà tím, hành tây, tỏi, cà chua nhỏ, cũng như khoai tím, khoai tây, củ cải, vv… cũng có thể đặt hết trong nhà kính để làm khô. Rau, dưa, hoa quả sấy khô đều sạch sẽ, phơi xong là có thể đem bảo quản ngay mà không cần phải làm sạch gì nữa cả.

Hà Điền dự định sau khi thu hoạch táo và hồng xong thì cũng sẽ đặt ở trong nhà kính phơi khô.

Sau khi về nhà, mấy ngày nay phạm vi hoạt động chính của họ đều diễn ra ở trong nhà kính. Trong khi phơi rau khô để trữ đông, họ gieo hạt vào vườn ươm. Trước khi đi bắt cá hồi, Hà Điền đã chọn một số hạt để tiến hành ươm giống, mấy ngày nay đã có cây con nảy mầm, có thể đem trồng được rồi.

Tranh thủ lúc này trời đẹp và đủ nắng, phải gấp rút tách cây giống, cấy nhanh, sau đó chuyển một số cây đã phát triển tốt sang vườn ươm mới trong nhà kính.

Không biết khi mùa đông đến nhiệt độ trong nhà kính mới có thể cao đến mức nào, nhưng hiện tại, nếu như một ngày một đêm không mở cửa thông gió ở phía trước và sau thì nhiệt độ trong nhà kính có thể sẽ vượt quá 30 độ.

Quá nóng hoặc quá lạnh đều không có lợi cho sự phát triển của thực vật, để theo dõi nhiệt độ của nhà kính, Hà Điền đã dựng một cột gỗ bên cạnh lối đi ở giữa nhà kính, gắn nhiệt kế mua lúc mùa xuân lên đó, còn làm một cái ẩm kế, cũng treo lên luôn.

Cửa trước và cửa sau của nhà kính được mở ra, mái nhà cũng được nhấc cao lên một chút để thổi gió mát vào.

Cây con trong nhà kính vừa mới gieo được một tuần thì kê cũng đã chín.

Lúc đầu, Hà Điền muốn dùng phương pháp truyền thống là cúi xuống để thu hoạch, nhưng khi nhìn thấy Dịch Huyền dùng chiếc máy cắt cỏ được sửa đổi bằng máy cưa, chẳng mấy chốc đã cắt đến chỗ của cô rồi, cô chỉ biết thở dài, đấm bóp cái lưng đau nhức của mình, cũng cầm máy cắt cỏ lên.

Có máy cắt cỏ chạy bằng động cơ diesel, ruộng kê mà Hà Điền trồng nháy mắt đã thu hoạch xong.

Sau khi kê được thu hoạch, việc tuốt hạt, tách vỏ và các quy trình khác có thể được hoàn thành bằng máy bán tự động, và tất nhiên, Gạo chính là nguồn động lực chính.

Vừa thu xong kê, mùa thu cũng lặng lẽ đến.

Cơn mưa đầu thu đến một cách bất ngờ.

Khi trời sắp sáng, đột nhiên Hà Điền nghe thấy tiếng mưa rơi.

Cô mở mắt ra, vươn tay lần mò một lúc vẫn không tìm thấy quần áo, cánh tay lại bị Dịch Huyền kéo vào trong chăn.

Anh dựa vào phía sau cô, dụi mặt vào giữa đầu và cổ cô, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn đi đâu?”

“Trời mưa. Em muốn ra ngoài xem một chút.”

“Xem cái gì? Kê đều đã gặt xong, trong vườn rau cũng chỉ còn lại chút ít thôi.” Dịch Huyền nói xong, chống đỡ nửa người, thò tay sờ mò: “Có mệt không? Ngủ thêm một hồi nữa đi em?”

Lần này họ ngủ đến gần trưa.

Hà Điền lại mở mắt ra, sắc trời đã sáng rõ, ánh sáng chiếu qua bức tường giấy in nổi cũng không chói mắt, cô không thể biết được là do trời vẫn còn đang kéo mây, hay thật ra cô dậy cũng không muộn mấy.

Cô dụi mắt, lật người, Dịch Huyền mở cửa giấy bước vào.

Hai người họ nằm nói lời ong tiếng ve một lúc mới bắt đầu công việc hôm nay.

Ăn sáng xong, Dịch Huyền kéo Gạo đi cày ruộng kê, những thân lá kê còn sót lại trên ruộng đều là thức ăn gia súc tốt. Rũ sạch đất, cột thành từng bó rồi treo lên giá phơi khô, sau đó có thể cột chặt lại thành bó lớn rồi chất vào kho.

Sau khi cày xong thì rắc phân chuồng lên, cày lại một lần nữa, phủ một lớp đất lên trên.

Tuyết mùa đông sẽ phủ lên đất một lớp chăn dày, và đến khi mùa xuân tới, đất sẽ lại phì nhiêu, ẩm ướt.

Khoai tây, củ cải, khoai lang và khoai lang tím trong vườn đều được đào lên hết. Cà rốt thì phải chờ thêm một thời gian, sau đợt sương giá đầu tiên mới đào.

Khoai tây được phân loại theo kích cỡ, những củ tốt nhất được chọn ra và cất trong hầm, chuẩn bị cho năm sau làm giống. Những cũ không hoàn chỉnh bị xẻng cắt trúng trong lúc đào thì sẽ được ném vào một cái sọt lớn bằng mây, mang xuống suối để cho nước suối rửa sạch.

Khoai lang và khoai lang tím cũng được xử lý theo cách tương tự.

Sau bữa trưa, mặt trời ló dạng, nắng vàng chiếu vào rừng cây, không biết từ lúc nào, nhiều chiếc lá đã lặng lẽ chuyển thành màu vàng xanh, vàng vàng, đỏ cam, đỏ nâu.

Hà Điền và Dịch Huyền mang khoai tây và khoai lang đã rửa sạch ra, đặt vào trong kho nơi họ làm việc. Hai người ngồi vào bàn, Hà Điền gọt khoai, còn Dịch Huyền thì cắt khoai ra thành từng miếng.

Đổ khoai tây đã cắt nhỏ vào cối xay lớn, cho Gạo một cũ cà rốt nhỏ, để nó kéo thanh gỗ liên tục đi vòng quanh, thêm nước vào cối xay, khoai tây bị nghiền ép sẽ chiết ra cùi trắng và chảy vào trong thùng gỗ đặt bên dưới cối xay.

Phần cùi trắng giàu tinh bột được để yên và tách lọc, sau đó có thể tạo ra nhiều loại miến khoai tây khác nhau.

Khoai lang cũng được làm theo cách tương tự.

Khoai lang tím là giống mới được thu hoạch năm nay, vị không ngọt hơn khoai lang đỏ mà Hà Điền đang trồng, chẳng qua là màu sắc có phần đặc biệt.

Bởi vì số lượng không nhiều lắm nên Hà Điền không muốn sử dụng nó làm tinh bột.

Họ nhóm lửa bếp ngoài trời, đặt dụng cụ làm miến trên nồi, đun cho nước sôi lên, từng cục bột trắng như tuyết bị ép thành sợi, lần lượt rơi vào nồi, đun sôi một lúc, vớt lên, treo lên giá, đem phơi nắng cho khô.

Sau cơn mưa mùa thu này, những con côn trùng ríu rít dần biến mất, khu rừng dường như yên tĩnh hơn rất nhiều.

Mùa thu năm nay, còn một loại lương thực nữa cần thu hoạch – hạt sen.

Hà Điền và Dịch Huyền chèo thuyền đến các nhánh sông và ao ở hạ lưu để hái đài sen.

Lá sen xanh biếc lúc hè giờ cũng như những lá cây khác trong rừng, vàng hơn, kém xanh hơn, có vẻ như độ che phủ của mùa thu trong rừng đang lan dần xuống sông.

Thế nhưng, đài sen vẫn duyên dáng yêu kiều, giống như một chiếc trâm cài tóc màu lục lam cắm ngược trong nước.

Hà Điền chỉ mới nếm hạt sen tươi vào đợt hè. Chẳng trách Dịch Huyền cứ nói mãi về món canh hạt sen, vị hạt sen hóa ra lại ngọt đến vậy.

Hạt sen tươi đáng yêu như hạt ngọc, có tâm sen xanh ở giữa, sau khi phơi khô có thể dùng làm trà, nhưng vị rất đắng.

Hạt sen phơi khô có thể bảo quản được lâu, sau khi ngâm thì đun với táo tàu đỏ, có tính bột và sáp, Hà Điền cảm thấy mùi vị của nó hơi giống hạt dẻ nấu chín.

Hạt sen sau khi nấu trên lửa nhỏ, có thể chế biến thành nhân hạt sen giống như nhân đậu đỏ vậy, dùng làm nhân cho các món bánh.

Ngay khi làm ra nồi nhân hạt sen đầu tiên, Dịch Huyền đã nóng lòng muốn trổ tài.

Anh sẽ làm một món ăn vặt mà anh rất yêu thích để khoe khoang với Hà Điền.

Để đạt được kết quả tốt nhất, anh còn đặc biệt kêu Hà Điền ép một ít nước củ dền để làm chất tạo màu thực phẩm tự nhiên.

Anh làm da giấy và da giấy nước. Da giấy anh dùng mỡ heo để nhào với bột mì, còn da giấy nước thì ngoài mỡ heo còn có nước, nhưng Dịch Huyền không hề dùng bất kỳ giọt nước nào cả, toàn bộ bột mì được nhào với nước củ dền, nước củ dền có màu tím sẫm, sau khi nhào bột sẽ có màu hơi nhạt, giống như màu của hoa hồng vậy.

Sau nhiều lần nhào, rồi kiên nhẫn đợi bột nghỉ, chia thành nhiều viên nhỏ, ép thành từng miếng mỏng, đắp bốn lớp da giấy và da giấy nước xen kẽ, nhào thành viên, màu chuyển nhạt hơn một chút, nhưng vẫn khác xa với màu hồng của hoa sen.

Nặn một lỗ ở giữa viên bột nhỏ, cho nhân hạt sen vào, tất nhiên là có cả lòng đỏ trứng muối giã nhỏ.

Cuối cùng, dùng dao rạch ba đường trên quả bóng nhỏ, chia phần da của quả bóng thành sáu phần bằng nhau.

Sau khi những quả bóng nhỏ được nhồi đầy  và giãn nở trở lại, Dịch Huyền bắt chảo mỡ lên, khi mỡ đã nóng bảy tám phần thì cho từng quả bóng nhỏ vào.

Nhìn đến đây, Hà Điền “ồ” ra tiếng, thấy những viên nhỏ trong chảo mỡ lần lượt bung ra theo vết dao, biến thành bông sen nhỏ sáu cánh. Giống như khi họ đang chèo thuyền trên sông vào sáng sớm mùa hè, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt nước, rất nhiều hoa sen bắt đầu nở rộ.

Chiên cho đến khi các “cánh hoa” nở từng lớp, Dịch Huyền dùng vợt tre để vớt những hoa sen nhỏ ra, cho vào dĩa để ráo mỡ.

Anh cười với Hà Điền: “Đây là bánh hoa sen xốp giòn.”

Hình thù của bánh hoa sen xốp giòn rất giống với hoa thật, trước khi chiên nước củ dền và bột vẫn có màu đỏ tím, sau khi chiên thì màu nhạt dần, ngược lại càng giống màu hoa sen hơn, và màu vàng điểm nhấn trong tâm hoa là lòng đỏ trứng muối.

“Đẹp quá, em không nỡ ăn chút nào!” Hà Điền cẩn thận cầm hoa sen nhỏ lên nhìn, mặc dù rất cẩn thận nhưng vẫn có da bánh bị đụng vào rơi xuống.

Dịch Huyền không khách sáo như vậy, anh ngắt một cánh hoa ra nhai, đối với hương vị này rất hài lòng: “Đúng là rất giòn.”

Đây là một món tráng miệng có giá trị thẩm mỹ rất cao và lượng calo cũng cao chót vót.

Nhưng mà nó ngon.