Kiểm soát thị trường buôn bán đồ da ở rừng phía Bắc tương đương với kiểm soát sinh kế của người dân vùng rừng núi này.
Có lẽ vị chủ thành này không phải là người chỉ thấy lợi trước mắt, có lẽ anh ta thực sự muốn đôi bên cùng có lợi; thợ săn khi mua đồ không cần phải đóng thuế, và những người buôn bán hàng hóa cũng không dám tăng giá quá đáng. Mặc dù mọi thứ có đắt hơn một chút so với năm ngoái nhưng năm nay cái gì cũng có, giá cả thì được tăng lên trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Đặc biệt là các mặt hàng nhu yếu phẩm như muối, nồi sắt không những không tăng giá mà còn giảm nhẹ.
Như Dịch Huyền đã nói, nếu những người thợ săn cảm thấy khu chợ "chính thức" này không đáng để họ phải "ngàn dậm đi xa", vậy thì họ không muốn giao dịch nữa, lông chồn giữ đó cũng sẽ không bị hư hỏng (miễn là không bị chuột cắn), rất nhanh sẽ xuất hiện những kẻ buôn lậu.
Ra khỏi cửa sông của hai thành phố còn có thêm rất nhiều kênh nước, cho dù chủ thành có thu nhận tất cả những tên cướp hoạt động ở các kênh sông, thì cũng không có bao nhiêu người bắt được hết bọn buôn lậu, chỉ còn cách là nhún nhường, mỗi người đều có lợi, vậy thì mới có thể tiếp tục duy trì cái gọi là thị trường "chính thức" này.
Những người thợ săn đổi lông chồn xong, mang theo tiền bước vào khu chợ được bao quanh bởi ba chiếc lều lớn, rất nhanh, họ phát hiện ra rằng chợ chính thức không có một số lợi ích mà trước đây họ có.
Trước đây, một số lái buôn sẽ trực tiếp yêu cầu thợ săn đổi lông chồn lấy hạt giống, muối, nồi sắt, dụng cụ, họ không tính tiền, chỉ lấy lông chồn. Nhưng năm nay họ không thể làm vậy. Tất cả hàng hóa đều có giá cả rõ ràng. Nếu muốn đổi lấy hàng hóa, vui lòng đi ra từ cổng phía Tây. Chợ riêng của thợ săn nằm ở bãi sông bên ngoài. Mọi người có thể đổi giỏ mây lấy sàng tre, đổi đồ dùng này lấy đồ dùng khác, cái gì cũng có, lái buôn cũng có thể đổi lấy một số sản vật trên núi, chẳng hạn như nấm phỉ khô, nấm thông, hạt thông hoặc đồ da như da cáo, da sói và da hươu, quạt làm bằng lông chim trĩ vàng và ngọc trai nước ngọt lớn nhỏ, hoặc động vật quý hiếm.
Những giao dịch trao đổi này không nằm trong sự quản lý của chủ thành.
Hà Điền đã mua mười kg muối, tính ra thì nó rẻ hơn gần một nửa so với những năm trước. Bây giờ cô rất có hảo cảm với chủ thành, tự nhủ, nếu sau này chủ thành cứ tiếp tục làm như thế này thì tốt biết mấy, cho dù có thu nhiều thuế hơn cũng không sao. Tất nhiên, tốt hơn hết là đừng bao giờ tăng thuế!
Ngoại trừ dãy lều lớn gần bờ sông chuyên thu mua lông chồn, còn lại ba cái lều lớn đều là buôn bán các loại mặt hàng, nhiều gian có tên, chính giữa có ba dãy gian hàng nhỏ.
Nơi này có các gian hàng lớn nhỏ, với nhiều loại hàng hóa, có bán muối, đường, nước tương, giấm, các loại gia vị, vải, dụng cụ sắt thép, sửa chữa cuốc sắt, còn có giống cây trồng, cây ăn quả... Cần gì cũng đều có hết.
Còn có ba gian hàng bán các loại thuốc viên, thuốc bột, trong đó có một nha sĩ, dù ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng la hét của bệnh nhân bên trong, trước cửa xếp hàng dài, kinh doanh rất tốt. Có cả chỗ đo thị lực, bán kính cận. Nếu được bảo quản tốt, một cặp kính đọc sách có thể được sử dụng đến mười hoặc tám năm, tính ra chỉ bằng giá của hai tắm lông chồn đen, quá đáng giá.
Rồi thì bán rượu, bán thuốc lá, đánh bài, thảy xúc xắc, xem biểu diễn tạp kỹ bởi các cô gái trang điểm đậm... Tất cả đều ở trong lều ở phía Bắc. Ở chợ cũng có nhiều mặt hàng hơn những năm trước, có bốn gian hàng thu mua vải, chất lượng vải chỗ nào cũng tốt, giá cả hợp lý.
Cũng có một vài gian hàng bán nồi sắt và sửa chữa dụng cụ như xẻng, rìu hơn những năm trước.
Có thêm năm sáu gian hàng bán hạt giống, và có thêm hai gian hàng nữa không chỉ cho phép người mua chọn hạt giống mà còn mang đến những mẫu cây trồng và sách về cách trồng những loại cây này.
Chỉ có bông vải là chỉ có một gia đình làm, chính là hai vợ chồng kia. Họ đang ở góc phía Tây của chợ, trong lúc làm, bông gòn tung lên, làm tóc hai vợ chồng họ trắng xóa.
Ngoài những gian hàng phổ biến này, thậm chí còn có một gian hàng bán máy giặt chạy bằng sức kéo của động vật và động cơ diesel.
Anh chàng nọ nói rất to, nước miếng tung bay: "Mọi người, xin hãy xem, chân vịt của chúng tôi khi lắp trên thuyền, chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi, sình sịch ~ Mọi người đã có thể chạy hai mươi ba mươi cây số trong một giờ mà không cần dùng đến mái chèo hay sức mạnh gì cả! Có người nói sông ở đây có rất nhiều đá, bèo và gỗ mục nát, có khi còn bị quấn vào lưới đánh cá do người ta mắc, lách cách một cái, cánh quạt mô tơ đã bị hỏng rồi!" Anh chàng bán hàng nhặt một thanh sắt trên mặt đất lên rồi hàn lại: "Cái mà người đó nói chỉ là động cơ bình thường, còn động cơ của chúng tôi là động cơ đặc biệt! Nó được thiết kế cho địa hình phức tạp dưới nước, đã được hàng nghìn chuyên gia kiểm chứng! Nếu mọi người không tin, vậy thì hãy ra cổng phía Tây và ngắm nhìn dòng sông đi. Tổng cộng có hai mươi sáu thương thuyền lớn nhỏ, tất cả đều được trang bị bằng động cơ của chúng tôi cả!"
"... có lớn nhỏ, có thể tùy ý lựa chọn ba kích cỡ, mọi người tùy theo kích thước thuyền của mình mà chọn."
Hà Điền nghe vậy thì rất muốn mua, chiếc thuyền của cô đi xuôi dòng thì khá nhanh nhưng khi ngược dòng thì lại rất tốn sức. Nếu có động cơ...
Cô đang suy nghĩ thì đã có người hỏi: "Vậy dầu diesel bao nhiêu tiền một thùng?"
"Một thùng dầu diesel có thể sử dụng trong bao lâu? Có thể đi được bao xa?"
Sau khi nghe giá, Hà Điền âm thầm siết chặt túi tiền của mình.
Thôi quên đi, chèo tay cho lành!
Cô kéo Dịch Huyền đi.
Nếu như là những năm trước, Hà Điền nhất định sẽ mua sắm khắp các gian hàng lớn nhỏ, nhưng hôm nay lại khác, nghĩ đến việc sắp phải xa cách người bạn đồng hành của mình, cô nào còn có hứng thú đi mua sắm gì nữa, chỉ dựa theo danh sách những thứ cần mua, thấy giá cả phù hợp thì mua thôi.
Kể từ khi bắt đầu bắt chồn vào mùa đông Hà Điền đã liệt kê một danh sách mua sắm, khi nghĩ đến thứ mình muốn mua, cô sẽ viết ra hết, sau khi sửa lại nhiều lần, cách đây một tuần cô đã chốt danh sách này lại, sau đó cứ dựa theo danh sách mà mua, chẳng mấy chốc đã mua rất nhiều thứ.
Cái giỏ trên lưng càng lúc càng nặng, tâm tình của Hà Điền cũng càng lúc càng trĩu xuống.
Cô sợ Dịch Huyền lạc giữa đám đông, hai người nắm chặt tay nhau, tuy nhiên, sau khi mua sắm xong, cô phải quay về. Còn sau đó, Dịch Huyền sẽ đi đâu, không còn liên quan gì đến cô nữa.
Thứ cuối cùng Hà Điền mua là một tấm vải cotton nhung đỏ. Cổ tay áo mùa đông của cô đã sờn, hơn nữa cô cũng đã cao thêm một chút, sợ rằng quần áo mùa đông năm nay phải làm lại.
Cô chạm vào lớp vải, có chút buồn vô cớ, ngẩn đầu lên nhìn Dịch Huyền.
Dịch Huyền vẫn che mặt, nhìn vào đôi mắt ấy, chắc hẳn cô ấy cũng không muốn rời đi.
Ra khỏi chợ "chính thức" là chợ người miền núi dùng để trao đổi sản vật, nơi đây đơn giản hơn nhiều, người đến mua bán tấp nập kéo dài đến tận mép của một vùng đầm lầy có vài cây liễu to. Người đến trước giẫm lên lau sậy và cỏ dại trên mặt đất, mở ra một không gian thoáng đãng, các loại hàng hóa được cho vào giỏ hoặc thúng treo lên, đơn giản hơn thì trải luôn trên mặt đất.
Nền đất giữa hai dãy gian hàng vẫn còn lầy lội, nhiều đôi ủng của người dân đều lấm lem bùn đất.
Từ xa, Hà Điền nhìn thấy có hai ba người bán chó con.
Cô vội vàng bước tới, lúc này cô rất cần một con chó săn.
Hà Điền cố tình đi qua gian hàng bán chó của hai anh em nhà họ Phổ, cô đi tới một gian hàng khác, ngồi xổm xuống xem bầy chó con.
Chó mẹ và chó ba cũng được chủ nhân mang đến để chứng minh lai lịch và phẩm chất của chó săn.
Hà Điền huýt sáo với con chó mẹ, thấy tai nó vểnh lên, im lặng cảnh giác nhìn mình, hai bàn chân trước khép lại, nâng cầm nhìn lên, vừa nhìn đã biết ngay nó là một con chó săn được huấn luyện rất tốt.
Phẩm chất quan trọng nhất của một chú chó săn giỏi là biết yên tĩnh. Chúng chỉ sủa lên khi tìm thấy con mồi.
Hà Điền lại xem kỹ bộ lông của nó, mặc dù nó đang thay lông nhưng bộ lông ngắn màu vàng kim rất mượt và bóng, loại chó lông này thích nghi rất tốt với những vùng lạnh.
Chủ nhân của con chó là một cô gái lớn hơn Hà Điền vài tuổi, nước da nâu đen, đôi mắt nhỏ và dài, thấy Hà Điền có ý định mua, cô ấy bảo lũ chó săn đứng dậy cho cô nhìn kỹ.
Hai con chó vốn đang nằm nghiêng hai bên chó mẹ, nghe tiếng gọi của chủ thì lập tức phấn chấn đứng lên, chân chúng thẳng và dài, móng vuốt gọn gàng, sáng bóng, có đều hơi lấm lem bùn đất; người chủ lại cho Hà Điền xem hàm răng, lỗ tai và lòng bàn chân của chúng.
Hà Điền càng nhìn càng thích, cô nhìn mấy con chó con, chúng chỉ mới hơn ba tháng tuổi, nhưng con nào cũng rất hiếu động và ra dáng của ba mẹ.
Cô chỉ vào chú chó con vàng đứng yên lặng ở giữa, hỏi người chủ: "Nó là con đực hay con cái vậy?"
"Con đực!" Cô gái cười nói: "Những con chó của nhà chúng tôi đều là những con chó săn tuyệt vời."
Hà Điền đang định bàn lại giá cả, tên anh của nhà họ Phổ đi tới, hắn ta nhổ nước bọt xuống đất, sau đó trợn mắt nhìn người bán chó: "Chó nát mà cũng dám đem đi bán! Chó nhà cô sao có thể so với chó nhà tôi?"
Cô gái sửng sốt, sau đó nhận ra tên này đang cố ý gây sự, cô ấy lập tức lạnh lùng sờ lên khẩu súng ngắn bên hông, ngẩng đầu nhìn: "Anh muốn làm gì? Chúng ta không ai đụng chạm ai cả!"
Tên em trai cũng đi tới: "Khà khà, không muốn gì cả, nhưng cô không được phép bán chó cho cô ta!" Hắn ta chỉ vào Hà Điền: "Tin hay không, nếu cô dám bán nó cho cô ta, tôi sẽ cho chó của tôi cắn chết lũ chó con của cô!" Hắn ta nói xong, trừng mắt nhìn người bán chó bên cạnh: "Mấy người cũng vậy!"
Gia đình kia là một đôi vợ chồng già, sợ không dám nói gì, vội ôm chó bỏ đi.
Hai anh em nhà họ Phổ mỉm cười đắc thắng, vung tay lên, hai con chó săn trưởng thành mà họ mang theo ngay lập tức chạy đến, gầm gừ đe dọa, nước dãi từ răng nanh chảy dài.
Hà Điền giận đến phát run: "Mấy người dựa vào cái gì?"
Hai anh em nhà họ Phổ nhìn cô, rồi lại nhìn Dịch Huyền bên cạnh, cười khà khà: "Hà Điền, cô muốn mua chó cũng được thôi, nhưng phải mua chó của nhà chúng tôi."
"Biết vì sao không? Vì chúng tôi là đàn ông, còn các cô chỉ là một đám phụ nữ!"
"Cô có thấy ở trong rừng có con hươu cái nào bỏ hươu đực chạy tứ tung không? Không có đàn ông ở cạnh, cô cứ chờ mà bị bắt nạt đi!"
Lúc này, người bán chó rất giận nhưng mà cũng không dám nói gì, hình thể và sự hung dữ của chó săn nhà cô ấy không thua kém hai người đàn ông đang khiêu khích này, nhưng mà, chó săn được huấn luyện tốt cho dù có bị thương đến mức độ nào đi chăng nữa, một khi chủ nhân đã ra lệnh rồi thì chúng sẽ liên tục cắn con mồi và sẽ không buông tha cho đến khi con mồi chết đi.
Người bán chó tức đến mức lồng ngực phập phồng, cô ấy đau lòng cho đàn chó con của mình, không nói nữa, chỉ cầm chặt tay cầm súng mà đối đầu với hai tên to xác kia.
Đứa con thứ hai của nhà họ Phổ nhìn cô gái một cách đầy khiêu khích, sau đó nhìn Hà Điền, nói với anh trai của mình: "Khà khà, khuôn mặt và thân hình của cô gái này trông cũng được, nhưng nếu so với cô và cô nàng này —— "
Hắn ta nhìn chằm chằm Dịch Huyền, sau đó lại nhìn Hà Điền: "Vẫn là cô đáng yêu hơn!" Hắn ta nói xong thì vươn tay về phía Hà Điền, muốn sờ lên mặt cô.
Dịch Huyền chặn Hà Điền ở phía sau mình như một con gà mái già đang bảo vệ gà con, trầm giọng nói: "Phải làm gì thì các người mới để Hà Điền mua chó?"
Hai anh em nhà họ Phổ nhìn nhau, tên anh trai cười phá lên: "Khà khà, thôi thì nói thật vậy, nói cho cô biết, cho dù có muốn đổi bằng lông chồn cũng không thể được!"
Tên em cười nói tiếp: "Phải đánh đổi bằng làn da mỏng manh và mềm mại của các cô!" Hắn ta lại nhìn người bán chó: "Cô đó hả, mặt mày thì thôi khỏi nói đi, nhưng được cái là mông to!"
Xung quanh đã có rất nhiều người vây xem, có một số người tức giận, nhưng một số thì lại cười theo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Hà Điền và cô gái bán chó.
Những chú chó của cô gái cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân mình, cùng nhau cất tiếng sủa.
Dịch Huyền cười khẽ, vẫn thấp giọng nói: "Không dễ rồi." Anh hơi kéo khăn che mặt xuống, nhìn hai anh em, trong mắt mang theo ý cười, nâng cằm hướng về phía đám cỏ lau phía sau lưng họ: "Đi theo tôi!"
"Cô--" Hà Điền muốn kéo Dịch Huyền lại, cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi!
Dịch Huyền vỗ nhẹ vào cổ tay Hà Điền, nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Cô mua một con chó đi!"
Rồi xoay người lại nói với người bán chó: "Các cô đợi tôi ở đây một lát."
Hai anh em tưởng mình nghe nhầm, thấy người đẹp cao gầy thật sự hất tay Hà Điền đi về phía đám lau sậy, nhìn đôi chân dài, eo thon và khuôn mặt xinh đẹp nhìn thấy trên sông sáng nay, bọn chúng cười ha ha, vội vàng đi theo.
Có một tên đứng cạnh cười đến kỳ quái: "Một lát? Vậy là khinh thường hai anh em nhà kia à?!"
Không ai trả lời anh ta.
Quy luật sinh tồn trong rừng là như vậy, có những chuyện còn tàn khốc hơn như thế này rất nhiều.
Lúc này, có người ôm ngực hét lớn: "Tiền của tôi bị mất rồi!"
Mọi người không còn tâm tình để xem náo nhiệt nữa, họ đang bận rộn kiểm tra xem tiền của mình có còn không.
"Ở đây có trộm!"
"Đi tìm lính canh đi!"
Vừa rồi Hà Điền bị Dịch Huyền hất tay ra, toàn bộ cánh tay đều bị đau và tê rần, đây là tay cô cầm súng mà!
Cô bất giác đung đưa cánh tay, rồi quay đầu lại nhìn, thôi rồi, hai đôi chân dài của Dịch Huyền đang bước đi rất nhanh, còn hai anh em nhà họ Phổ thì giống như hai con sói đói chảy nước miếng đuổi theo sau, sắp đi vào đám lau sậy kia rồi.
Lau sậy ở đây đã sớm mọc cao hơn chiều cao của một người, xanh um, rậm rạp, vừa bước vào là mất hút, nếu muốn tìm sẽ rất phiền phức.
Hà Điền nắm chặt cánh tay đau nhức của mình định chạy vào đám lau sậy, chạy được vài bước thì cô nhận ra trên lưng mình vẫn còn mang theo một cái giỏ đựng mười ký muối và các loại đồ linh tinh khác, cô chạy lại chỗ bán chó, đặt cái giỏ xuống đất, nói: "Chị giữ nó giúp em, em —"
Cô gái nắm lấy cánh tay của cô, lắc đầu: "Đừng lo lắng. Tôi tin bạn đồng hành của cô sẽ sớm an toàn và trở lại thôi. Cô đi tìm có khi lại càng thêm phiền."
Hà Điền sững sờ, trong đầu trống rỗng, nghĩ xong liền lắc đầu: "Chị ơi, em không phải là người ăn chay." Cô vén vạt áo lên, lộ ra một loạt súng hỏa mai.
Cô gái đành phải buông tay ra, Hà Điền lo lắng chạy về phía đám lau sậy.
Khi chạy đến bên ngoài đám lau sậy rồi, Hà Điền đứng chết lặng.
Gió thổi qua, lau sậy phát ra âm thanh xào xạc, lá xanh chạm vào lá xanh, giữa những thân cây thẳng tắp chỉ thấy toàn là màu xanh, nhìn xuống mặt đất, một số là đầm lầy, một số là bùn nhão, khó mà biết được họ đã đi đâu.
Hà Điền lo lắng đến mức sắp khóc, gọi to: "Dịch ——"
Cô gọi được một nửa, rồi lại nhanh chóng che miệng mình lại.
Tại sao trước khi đến gần chợ và lên bờ Dịch Huyền lại che mặt mình lại? Nếu cô cứ gọi to như vậy thì sẽ còn tệ đến mức nào nữa?
Hà Điền che miệng, cằm run lên, nước mắt giàn giụa.