Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 49: Bánh hoa hai màu



Thật ra tỉnh táo ngẫm lại thì, Hà Điền cảm thấy lúc trước Dịch Huyền cũng không hẳn là muốn lừa gạt cô.

Trốn lên trên núi, ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai? Sao có thể kể cho một người lạ hoàn cảnh của chính bản thân mình ngay từ đầu được kia chứ?

Về việc tại sao anh bỏ trốn, tại sao anh trốn trong núi, tại sao anh lại che mặt khi nhìn thấy lính canh của chủ thành, và tại sao khả năng giết người của anh lại giỏi như vậy?... Dịch Huyền không chủ động nói, mà Hà Điền cũng không chủ động hỏi.

Hà Điền là một thợ săn, cô biết rằng khi săn một con nai, điểm yếu trên cơ thể của nó chính là ở trái tim. Cô biết cách lột da nai hươu, thỏ, gà, vịt và các con mồi khác. Đây là những điều mà cô đã được học từ khi mới sinh ra, và cũng rất quen thuộc.

Còn Dịch Huyền, rõ ràng là anh cũng đã học được cách giết người từ khi còn bé. Đó là lý do tại sao anh có thể đâm chính xác lưỡi dao sắc bén vào khe hở giữa xương sườn của đối phương, góc của lưỡi dao hoàn toàn không bị cản trở bởi xương sườn, đi thẳng vào tim.

Chính vì như vậy, cho nên anh không thể thành thật nói hết tất cả với một người xa lạ ngay từ đầu. Có khi còn nghĩ, cô đã nhận sai thì cứ sai luôn đi, sau này anh rời đi, nếu như có người lần theo dấu vết, cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến, cô gái xinh đẹp mà mình cứu được thật ra chính là một người đàn ông.

Hà Điền ngẩn người một lúc mới nhận ra xác của tên cướp không còn ở trong nhà nữa, cô hỏi Dịch Huyền: "Xác của chúng đâu?"

Dịch Huyền nói: "Tôi chất đống ở bên ngoài rồi. Đợi cho mưa nhỏ hơn một chút rồi sẽ xử lý."

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn đang ào ào trút xuống, gió lạnh thổi hơi ẩm từ ô cửa sổ vỡ nát vào trong nhà.

Hà Điền cố gắng ngồi dậy mấy lần, tay chân vẫn còn đang tê rần, cô đành phải chỉ huy Dịch Huyền: "Anh phải nhanh chóng lấy vách ngăn cửa sổ lại, nếu không trong nhà sẽ ẩm ướt mất thôi. Ôi thôi!" Cô đau lòng than thở, tiếc cái cửa sổ.

Trên cửa sổ chỉ còn lại một mảnh kính còn nguyên vẹn, việc làm lại cửa sổ và lắp thêm kính lại phải tốn thêm một khoản tiền nữa.

Dịch Huyền biết Hà Điền đang nghĩ gì, liền an ủi cô: "Tôi tìm được trên người chúng có rất nhiều tiền. Những tên này hình như là những kẻ đào ngũ." Anh cũng thở dài: "Cũng không biết số tiền này từ đâu mà có. Đến chỗ của chúng ta còn muốn cướp đoạt thêm."

Hà Điền cũng im lặng.

Thật không may, tấm vách ngăn dùng để chống gấu vào ban đêm đã bị vỡ thành nhiều mảnh.

Dịch Huyền đành phải tìm một vài tấm ván đóng đinh cửa sổ lại từ bên ngoài. Gió và mưa sẽ không tràn vào, nhưng căn nhà lại trở nên tối hơn.

Sau khi làm xong tất cả, anh đốt đèn dầu trên bàn lên, rót thêm một ly nước, bước tới, ngồi trên sàn nhà hỏi Hà Điền: "Cô khát không? Uống chút nước nhé?"

Anh nói xong, muốn đỡ cô ngồi dậy.

Hà Điền vội nói: "Tôi không muốn uống." Kỳ thật cô rất khát, nhưng sợ uống nước xong lại muốn đi vệ sinh, nếu đến lúc đó cô vẫn không di chuyển được thì phải làm sao?

Thấy cô như vậy, Dịch Huyền biết ngay cô đang nghĩ gì, anh nhỏ nhẹ nói: "Cô phải uống nhiều nước để thuốc mê nhanh chóng bài tiết hết ra ngoài. Đừng lo, tôi có thể giúp cô đi vệ sinh mà!"

Hà Điền đỏ mặt: "Đi vệ sinh thì làm sao mà giúp được!"

Dịch Huyền nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ không nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: "Sao vậy? Khi còn bé cô không để người lớn ôm đi tiểu sao?"

Tất nhiên là có.

Ai khi còn nhỏ cũng đều đã từng như vậy cả.

Hà Điền đột nhiên nghĩ đến tình huống "giúp cô đi vệ sinh" của Dịch Huyền, mặt đỏ bừng lên, khi cô nhìn Dịch Huyền, vẻ mặt anh vẫn rất nghiêm túc, thoạt nhìn còn có chút lo lắng cho cô, nhưng trong ánh mắt lại như có ý cười, chạm phải ánh mắt của cô, khuôn mặt anh cũng đỏ lên.

Hà Điền cau mày, đoán ngay là anh đang nghĩ đến điều gì đó không đứng đắn, rồi lại nghĩ đến những tình huống xấu hổ trong mấy tháng qua... Nếu bây giờ cô có thể động tay động chân, cô sẽ tát ngay vào cái bản mặt tưởng chừng như vô tội này.

"Dù sao tôi cũng không uống." Cô nói một câu, dứt khoát nhắm mắt lại, ngừng một chút, lại nói: "Anh không lạnh sao? Nhanh đi mặc áo vào đi!"

Cái màu da quá ư là bổ mắt này khiến cô có chút không tiếp thu nổi!

Vừa rồi toàn là máu và mồ hôi nên không để ý, bây giờ nhìn vào... Đây là đang ép người ta phải nghĩ đông nghĩ tây sao?

Cái chị gái chỉ mới lộ ra một chút thịt thôi mà đã xấu hổ, giật bắn người bỏ chạy kia đi đâu mất rồi?

Sao chỉ có vài tia sấm chớp thôi mà đã biến thành anh trai cơ bụng tám múi rồi?

Ừm, lúc trước cô nghĩ Dịch Huyền ngực phẳng thật là oan uổng cho người ta quá. Thực tế thì ngực của người ta khá lớn, nhưng nó không giống như mô mềm của cô, của người ta là cơ bắp đó!

Dịch Huyền phát hiện Hà Điền đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình. Anh hơi ngượng ngùng dùng hai tay che lại, khôi phục được một chút bộ dáng của chị gái nhỏ lúc trước, thế nhưng còn chưa đến vài giây thì chị gái lại đi mất rồi, không biết anh suy nghĩ thế nào, bỏ cánh tay xuống, bình tĩnh nhìn Hà Điền, có chút bất bình nói: "Tôi...... Bây giờ trên người tôi toàn là máu với lại mồ hôi. Một lát còn phải xử lý mấy cái xác kia nữa. Nếu bây giờ mặc vào, làm bẩn quần áo mới mà cô may cho tôi thì làm sao bây giờ? Đợi mưa nhỏ hơn một chút, tôi sẽ chuyển từng tên một xuống núi ném vào sông, rồi trở về tắm rửa, sau đó mặc quần áo vào. Vừa rồi tôi chỉ mới tắm được có một nửa, bây giờ nước cũng nguội lạnh hết rồi!"

Ừm. Nói cũng có lý.

Hà Điền nhắm mắt không để ý đến anh nữa, khẽ hừ một tiếng.

Dịch Huyền biết cô vẫn còn tức giận, nên chọc cho cô nói chuyện: "Không uống nước vậy có đói không? Vừa rồi cô định nấu món gì vậy? Bột cũng nhào xong rồi, làm sao bây giờ?"

Lúc này Hà Điền mới nhớ ra, đúng rồi, cô vốn nhào xong một chậu bột lớn rồi mà! Dù bực bội đến đâu cũng không thể lãng phí thức ăn được.

Vì vậy, cô nói: "Đỡ tôi dậy đi!"

Bởi vì bột được phủ một chiếc khăn vải ẩm, cho nên mặc dù trong lúc Dịch Huyền và tên cướp bắt đầu đánh nhau, mảnh đạn bay loạn, xỉ thủy tinh văng khắp nơi, cánh cửa tủ cũng rơi xuống, biến thành tổ ong vò vẽ, thậm chí cả bức tường gỗ cũng bị bắn thủng vài lỗ, nhưng giống như kỳ tích, chậu bột không hề bị ảnh hưởng gì cả.

Hà Điền kêu Dịch Huyền bưng chậu gốm lại, phủi bỏ tất cả các mảnh vụn rơi trên khăn vải rồi lấy khăn vải ra. Ba cục bột với ba màu sắc khác nhau đã nở gấp đôi so với lúc ban đầu.

Từ lúc nhào bột cho đến lúc này, ác chiến một trận, sinh tử một đường, ấy vậy mà còn chưa tới hai tiếng đồng hồ?

Hà Điền nhìn chậu bột lên men hoàn hảo trước mặt, đột nhiên có cảm giác, cứ như thể những gì mà họ vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng nhìn những ô cửa sổ vỡ vụn, cánh cửa tủ trở thành tổ ong, căn nhà vẫn như cũ bừa bộn. Cô thở dài, còn sống, là tốt rồi.

Cô bây giờ tay chân vẫn còn vô lực, chỉ có thể nói cho Dịch Huyền biết phải làm gì.

Anh đặt hai cái gối và một cái chăn bông sau lưng cô để cô có thể ngồi dậy và giám sát.

Nhân thịt đều đã bị bọn cướp ăn ngay khi chúng vừa bước vào cửa. Còn nói về tay nghề của Dịch Huyền thì... Giúp một tay thì được rồi đó, nhưng nặn bánh bao thì làm khó cho anh quá, đừng nói đến việc vo nhân, nặn bánh sao cho chặt còn khó hơn, cho nên dứt khoát làm bánh hấp (màn thầu) cho chắc ăn.

Hà Điền chỉ anh, trước tiên thì tách ba khối bột ra, nhào chúng một lần nữa để thoát không khí trong khối bột, rồi cắt mỗi khối bột thành mười hai miếng nhỏ.

Sau khi lấy bột ra, mới phát hiện ở đáy chậu có một vết nứt, không thể sử dụng được nữa.

Haizz, thôi kệ đi, làm đồ ăn trước đã.

Lấy một miếng bột nhỏ màu tím nhào thành một viên bột nhỏ, rồi vo một miếng bột màu trắng, bọc viên bột nhỏ màu tím lại, véo đáy, lật ngược lại, tạo hình chữ thập trên mặt trước của miếng bột, cắt sâu khoảng hai ba cm.

Bột đã cắt được đặt trong lồng hấp có phủ vải ẩm, sau khi lên men lần thứ hai, vết cắt tách ra, trở thành một bông hoa, chiếc lá màu trắng đang bao bọc đoá hoa màu tím.

Dịch Huyền cảm thấy thú vị, ngay lập tức làm phần bột còn lại, có một số vỏ trắng nhân tím, một số thì vỏ tím nhân cam. Ba màu này được anh phối lẫn lộn với nhau. Hà Điền lại dạy anh nhào hai màu bột lại với nhau thành một rồi cuộn lại, bao thêm vài lớp rồi vo thành hình tròn, sau đó cắt chéo, sẽ được một bông hoa hai màu.

Chẳng bao lâu sau, hai tầng lồng hấp đều đã đầy.

Những bước tiếp theo không cần Hà Điền dạy, Dịch Huyền đều đã quen. Đặt nồi hấp lên lửa, cho nước vào rồi xếp chồng lồng hấp lên trên nồi hấp, đun to lửa, hấp trong vòng hai mươi phút thì bánh sẽ chín.

Tuy nhiên, vẫn còn nửa nồi cơm chưa chín.

Lúc Dịch Huyền và tên cướp đánh nhau đã làm đổ mất nửa nồi cơm đang nấu.

Hà Điền kêu Dịch Huyền thêm nước vào gạo nấu thành cháo luôn.

Cô cũng dặn anh đặt thêm một tầng lồng hấp rỗng lên nồi.

"Làm vậy thì khi cháo sôi, bánh hấp sẽ không bị ngấm nước cháo, nếu không thì bánh hấp sẽ không ngon."

Trong lúc hấp bánh, Dịch Huyền lại mang thuốc mỡ đa dụng của Hà Điền ra, ​​thoa một lớp dày lên mặt của cô, vừa thoa vừa nói: "Vết sưng tấy này phải mất vài ngày mới tiêu sưng được. Cô có muốn chườm đá không?"

Hà Điền mở mắt ra, nhìn thấy cơ ngực đang đung đưa trước mặt, đành phải đỏ mặt nhắm mắt lại.

Lúc này mưa ngoài cửa cuối cùng cũng lắng xuống, ánh sáng mặt trời lại một lần nữa xuất hiện.

Hà Điền thúc giục Dịch Huyền: "Chúng ta phải xử lý xác chết càng sớm càng tốt."

Trộm lúc mưa không trộm lúc tuyết, câu nói này ý nói trời mưa có thể cuốn trôi đi rất nhiều dấu vết. Chẳng hạn như, xoá đi vết máu khi di chuyển xác chết để lại trên mặt đất.

Dịch Huyền cũng hiểu rõ điều này.

Mặc dù nhà của Hà Điền ít ai lui tới, và khu rừng này cũng là một nơi nằm ngoài phạm vi của pháp luật, nhưng thi thể của năm tên cướp lại ở chỗ này, ai biết được chúng còn có đồng bọn nào khác nữa hay không?

Khi Dịch Huyền tấn công ba tên cướp kia, anh nghĩ đến sự lành dữ của Hà Điền, ​​nghĩ có thể cô còn đang bị làm nhục, lòng nóng như lửa đốt. Hơn nữa bên kia không chỉ có số lượng nhiều mà còn có vũ khí và trang bị tốt hơn, anh chỉ có thể ra tay một kích trí mạng, không thể để sống.

Dịch Huyền lần lượt vác xác năm tên cướp xuống núi rồi ném xuống sông.

Trước khi ném xác, Dịch Huyền đã lột sạch quần áo trên xác đi, cố gắng tìm kiếm thêm manh mối, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể cung cấp danh tính của những tên này cả.

Sau trận mưa lớn, nước sông dâng cao, dòng nước dồi dào chảy xiết, lúc đổ xuống ào ào phát ra âm thanh to hơn những lúc bình thường, từ thượng nguồn kéo theo rất nhiều đất cát và gỗ mục nát, biến màu sông thành màu vàng đục, mặt sông nổi sóng trắng xóa.

Dịch Huyền đội nón rộng vành ngồi xổm trên mặt đất, dùng rìu chặt từng khớp xương của thi thể rồi ném từng khúc xuống sông, trong nháy mắt, năm tên cướp vẫn còn hung ác trước đó không lâu đã biến mất trong dòng sông chảy xiết.

Anh bỏ vũ khí tìm được từ năm tên cướp này vào hầm khoai lang.

Loại súng có thể bắn kim gây tê trông giống như một cái ống dài, bên trong có một chai bơm tiêm 10 ml, có mười hai chiếc kim dài khoảng 8 cm, nhỏ như sợi lông tơ.

Không có nhiều thành phố có thể chế tạo được những loại vũ khí như thế này.

Anh trở lại trong nhà, Hà Điền chật vật ngồi dậy, vui mừng nói: "Lúa Mì vừa mới cử động!"

Kim tiêm bắn vào con người còn phát huy công hiệu như vậy, huống chi là một con chó con nhỏ hơn người rất nhiều.

Dịch Huyền chạm vào Lúa Mì, hai mắt nó trợn tròn, ít nhất là không trắng dã, đừng nói là cử động, ngay cả đầu lưỡi còn không rút lại được.

Bánh hấp đã được hấp chín, Dịch Huyền chuyển nồi hấp lên bếp rồi đậy nắp bếp lại. Nửa nồi gạo còn lại nấu ra một nồi cháo lớn, Dịch Huyền đặt hai chén cháo lên bàn, cắt một ít củ cải khô làm món ăn kèm. Những chiếc bánh hấp thì được đặt trong một chiếc dĩa gốm, giống như những bông hoa đang nở.

Dịch Huyền đã sớm đói và khát từ lâu, mùi bánh hấp ngọt ngào xộc vào mũi, bụng anh ùng ục vài tiếng.

Dịch Huyền đỡ cô: "Cô có thể đứng lên được không?"

Hà Điền gật đầu.

Anh đưa tay đặt dưới nách Hà Điền, giúp cô đứng dậy, nửa ôm nửa đỡ để cô ngồi trên ghế, hỏi cô: "Tay thì sao? Có sức không?"

Hà Điền bị bắn vào tay trái, cánh tay này vẫn còn đau, lúc trở lại Dịch Huyền đã thử qua, nó thậm chí còn không thể cầm được ly trà, may mắn là cô quen dùng tay phải.

Bánh có màu sắc rực rỡ ăn rất ngon, đặc biệt là màu tím, củ dền và bột sau khi lên men và hấp chín thì không còn mùi đất nữa, đặc biệt ngọt.

Bữa trà chiều hôm đó rốt cuộc lại trở thành bữa cơm tối vô cùng đơn giản và thuần chay, nhưng cả Dịch Huyền và Hà Điền đều ăn rất thoả mãn.

Mùi thức ăn và mùi củi cháy bao trùm lên mùi máu tanh trong nhà, cuối cùng mưa cũng tạnh, ánh sáng vàng xuyên qua khe nứt trên ván gỗ đóng đinh trên cửa sổ, ngoài cửa, những giọt mưa nhỏ giọt từ kẽ lá, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng tí tách rất nhẹ.

Hà Điền loạng choạng bước ra khỏi nhà với sự giúp đỡ của Dịch Huyền, kiểm tra xung quanh một lượt.

Ngoại trừ căn nhà gỗ nơi họ ở, không có nhiều dấu vết về việc đánh nhau.

Trước cửa kho thịt xông khói là một mảnh lầy lội, nhưng mưa đã rửa sạch hết vết máu, chỉ còn lại hai vết máu phun hình vòng cung trên cánh cửa gỗ.

Nhưng chỉ cần dùng cỏ khô lau chùi một lượt thì chúng sẽ sớm biến mất.

Dịch Huyền nói đúng, anh thật sự không nên mặc áo vào. Khi Hà Điền đứng dựa vào anh, thấy tóc anh dính đầy máu khô cứng, sau tai, cổ và lưng cũng đều là máu khô.

Anh lại đun nước, đi tắm rồi thay nước cho Hà Điền tắm rửa.

Khi Hà Điền thay quần áo, cô để ý thấy ngực, vai và lưng áo đều dính đầy vết máu. Chỗ trên ngực chính là máu mũi của cô, còn những chỗ khác thì là bị Dịch Huyền vây vào.

Anh lúc đó trông rất đáng sợ, nhưng máu không phải của anh, bản thân anh cũng nói rằng mình không bị thương nặng gì, nhưng Hà Điền đã nhìn ra, thỉnh thoảng anh sẽ đưa tay lên che phần dưới xương sườn bên phải của mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y 2. Mùa Hè Mang Tên Em 3. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" 4. Một Kiếp Hồng Trần =====================================

Cô ngồi ở trong bồn tắm, cả người được ngâm trong nước ấm, lúc này mới cảm thấy nhiều nơi trên cơ thể bắt đầu đau đớn, trên cánh tay và dưới xương sườn bên phải của cô có rất nhiều vết bầm xanh tím.

Cô không dám soi gương, nhưng cô cũng biết rằng mặt mũi của mình đã bị bầm dập.

Tắm rửa thế này thật thoải mái mà cũng vừa khổ sở.

Sau khi rửa sạch vết máu trên người, tình trạng đau nhức cơ bắp đã đỡ hơn nhiều, nhưng khi định trèo ra khỏi bồn tắm, tay trái của Hà Điền vẫn còn rất yếu, vô tình đập vào thành thùng, cô đau đớn hét lên một tiếng, Dịch Huyền ở ngoài cửa vội hỏi: "Cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?"

Hà Điền bối rối nói: "Không cần! Tôi không sao!"

Cô hốt hoảng lau người, mặc quần áo vào, tim đập thình thịch, tay trái thế nhưng lại không chịu nghe lời, cô càng gấp, lại càng không thể cài được nút áo.

Nếu là trước ngày hôm nay, hoặc thậm chí vài tiếng trước, cô sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ...

Người bạn đồng giới thân thiết của cô đột nhiên đổi giới tính rồi!

Mặc dù Dịch Huyền không làm gì cả, nhưng khi nhìn thấy anh - không, không chỉ nhìn thấy anh, mà chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ giống như một con thú nhỏ sợ hãi, lông tơ sau gáy dựng đứng lên, cảm thấy như có một mối đe dọa vô hình nào đó.

Không phải cô sợ Dịch Huyền, mà là một loại cảm giác sợ hãi xen lẫn cùng với thẹn thùng.

Động tác của Hà Điền run rẩy, cuối cùng cũng mặc lại quần áo xong, mở cửa ra, nhìn thấy Dịch Huyền đang cười với mình, vừa bắt gặp ánh mắt của anh, khóe miệng cô không khỏi cong lên.

Sau đó, cô tự nói với mình, cô hay là anh thì cũng đều là một người, nhưng sao cô lại cảm thấy có gì đó đã thay đổi?

Cô còn chưa nghĩ thông.

Sau khi giới tính bị bại lộ, thái độ của Dịch Huyền và cả ánh mắt của anh khi nhìn cô đều có những thay đổi nhỏ, nhưng lại mang tính bước ngoặt.