Sau nhiều nỗ lực, hai ngày sau, cuối cùng thì Dịch Huyền cũng đã có thể tạo ra một chiếc ly tử tế bằng máy kéo phôi.
Lúc này, năm mươi sáu mươi món đồ gốm lớn nhỏ đã được đặt sẵn trên khung gỗ dựa vào tường trong xưởng.
Chén, dĩa, ly với nhiều kích cỡ khác nhau, hộp vuông có nắp đậy để đựng đồ, bình gốm, vạc, chậu, v.v.
Hầu hết chúng đều được đổ bằng khuôn, cũng có nhiều loại được làm bằng tay.
Có hai cái chén bị Hà Điền lấy ra nghịch, cái nhỏ thì có một chiếc lá dưới đáy chén, cái lớn thì được gắn hình đầu chó ở bên ngoài.
Ngoài ra còn có nhiều chén dĩa được làm thủ công.
Kỹ thuật dùng máy kéo phôi của Dịch Huyền chỉ có thể coi là vừa đủ tiêu chuẩn, nhưng độ thẩm mỹ thì vẫn có, chẳng hạn như dĩa, chẳng qua cũng chỉ là một mặt phẳng dùng để đặt đồ ăn mà thôi, chỉ cần phần mép hơi cong lên là được rồi.
Ai mà không nắn được đất sét kia chứ? Vì vậy, anh đã làm rất nhiều dĩa.
Trong xưởng cũng có cán, dao và các dụng cụ khác, anh dùng cán làm ra mấy cái dĩa không được tròn cho lắm, sau đó lại dùng dao tre khứa những đường gân, khi phôi đất còn ướt thì bóp cho mép cuộn lại trông như lá sen.
Dịch Huyền làm rất hăng say, anh dứt khoát làm luôn một bộ đồ dùng, khay lá sen, chén lá sen, đế lót hình hoa sen nhỏ, sau đó lại dùng máy kéo phôi để làm một chiếc tách, tay cầm là một đóa sen, thân tách chạm nổi hình lá và hoa sen mới nở, có vài con cá ẩn dưới lá sen, còn nắp tách là hoa sen đang nở, có búp hoa sen nhỏ để nhấc lên.
Hà Điền túc trực đứng phía sau và liên tục "Wow" khi thấy anh cuối cùng cũng tỉa được phôi gốm, khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng ngoài mặt, anh vẫn giả vờ như "cái này đơn giản thôi", nhếch miệng đưa phôi gốm cho cô: "Khi nào nung xong tôi sẽ tặng cho cô."
Hà Điền cẩn thận cầm phôi gốm nhìn rồi cười nói: "Đương nhiên phải đưa cho tôi rồi, trên đó đều có tên của tôi mà! Không phải anh đã nói rồi sao? Giang Nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền."
"Cô vẫn còn nhớ bài thơ tôi nói à!" Dịch Huyền cũng mỉm cười.
Hai người vốn nhìn nhau cười, đột nhiên không hẹn mà cùng đỏ mặt, rồi lại cùng nhau quay mặt nhìn nơi khác.
Cái xưởng đang cười nói vui vẻ nãy giờ bỗng im ắng đến khó xử.
Hà Điền nghĩ, sao đột nhiên lại im ắng thế này? Nó yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim của mình luôn.
Nhưng trên thực tế, không một giây phút nào trong khu rừng này yên tĩnh tuyệt đối.
Gió chiều mùa hạ thổi qua rừng cây mang theo hương hoa cỏ cây, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít trong rừng, tiếng vịt kêu trong ao, trong góc xưởng Lúa Mì nằm trên mặt đất, đang dùng bàn chân đùa giỡn với quả bóng bằng đất.
Cô cẩn thận đặt phôi đất của chén gốm xuống, từ khóe mắt len lén nhìn Dịch Huyền, ai biết, anh cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, lại cùng nhau nở nụ cười.
Lần cuối cùng nhà Hà Điền mở lò nung gốm là cách đây gần sáu năm.
Mỗi lần đốt lò gốm là một quá trình rất công phu, không chỉ tiêu tốn thể chất, thời gian mà còn tiêu tốn rất nhiều tài nguyên: Củi.
Để giữ nhiệt độ lò nung trên 1.000 độ C trong vài ngày, dựa trên kích thước của lò gốm của nhà Hà Điền và kinh nghiệm trước đây, ước tính cần gần ba đống củi.
Đơn vị "đống" mà người miền núi dùng để tính củi không phải là đơn vị đo lường chính xác lắm, ước chừng rộng khoảng hai mét rưỡi và cao cỡ chiều cao của một người.
Một đống củi như vậy, bằng cỡ một khúc gỗ lũa dài hơn bảy mét, đường kính hơn nửa mét được xẻ ra có kích thước bằng chiều dài cẳng tay và to cỡ hai bàn tay chụm lại.
Nếu muốn nung gốm trong lò nung, họ sẽ phải tiêu tốn gần một phần tư số củi ban đầu dành cho mùa đông.
Số củi này phải được nhanh chóng bù lại trong vòng hai tháng tới, nếu không, sau trận tuyết lớn đầu tiên, việc đốn củi sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Tuyết rơi dày đặc sẽ làm cho diện mạo của rừng cây trở nên xa lạ, việc tìm cây thích hợp thường rất khó khăn.
Ngoài trời, tay cầm rìu sẽ trở nên tê cóng vì lạnh, mỗi khi vung dụng cụ, các ngón tay như bị vô số kim nhỏ đâm vào.
Ngón chân, tai, mũi, má đều có nguy cơ tê cóng.
Sau khi chặt củi một lúc, mồ hôi từ cơ thể nhanh chóng trở thành một lớp lạnh thấm vào cơ thể, khiến thân nhiệt quý giá mất đi.
Nếu như xui xẻo còn sẽ bị bệnh.
Vả lại, củi nặng nhọc lôi về nhà cũng không dùng được ngay vì trong thân cây còn rất nhiều nước, dù có cố đốt củi lên thì cũng sẽ bốc khói kinh khủng.
Có khi còn làm cho người hít vào bị trúng độc.
Mùa đông năm ngoái đến muộn hơn thường lệ, đến tháng mười mới xảy ra trận tuyết lớn đầu tiên.
Nhưng điều này thường có nghĩa là mùa đông của năm tiếp theo sẽ đến sớm hơn.
Có lẽ trời sẽ có tuyết rơi dày đặc vào giữa tháng chín năm nay.
Nếu đúng như vậy, điều đó có nghĩa là mùa đông sẽ kéo dài hơn và nhu cầu về củi cũng lớn hơn.
Để bù vào lượng củi dự trữ, Hà Điền và Dịch Huyền phải chặt một vài cây mang về trước khi đốt lò.
Bên kia sông có một khu rừng vân sam mọc gần bờ sông, bởi vì quá rậm rạp, mùa thu năm ngoái, một số cây bắt đầu ngã đè lên các cây khác, rễ cây cũng lộ lên trên mặt đất.
Đây là sự xen kẽ tự nhiên của rừng già và rừng mới.
Mỗi cây này cao chừng sáu, bảy mét, nếu kéo được về thì thật quá tốt.
Kế hoạch của Hà Điền là chặt cây, kéo nó ra sông rồi cột một vài dây leo lại với nhau để làm bè gỗ.
Cô sẽ giẫm lên nó, chèo bè xuôi dòng bằng một chiếc cọc tre, rồi lôi nó vào bờ, kéo về nhà.
Nếu có thể thành công, chỉ trong một lần là đã đủ số củi cần dùng.
Nhưng kế hoạch này có rất nhiều biến số, trước hết là số cây đó có bị cuốn trôi khi triều cường mùa xuân đến rồi không? Có khi nào chúng vốn đang nằm trong kho gỗ nhà cô rồi?
Tiếp đó, họ có thể thuận lợi kéo nó đến bờ sông không? Rồi chiếc bè trong lúc qua sông có bị tách ra?
Dù thế nào đi nữa, cô và Dịch Huyền vẫn quyết định đi.
Rừng mùa hè là nơi hoạt động của những kẻ săn mồi, nhưng bây giờ ít nhất là an toàn hơn mùa thu.
Vào mùa thu, các loài động vật cũng cảm nhận được mùa đông lạnh giá đang đến gần, chúng vội vàng tích lũy chất dinh dưỡng và chất béo nên trở nên hung dữ hơn.
Thà đi sớm còn hơn muộn.
Ngay sau bình minh, sau khi cho vịt và thỏ ăn, họ cầm theo thức ăn khô lên đường.
Nếu là trước đây, Hà Điền sẽ chèo thuyền từ đoạn sông trước nhà để qua sông.
Đoạn sông này có dòng chảy tương đối hiền hòa, đi thuyền đến bờ đối diện cũng phải mất một tiếng đồng hồ, rồi lại đi bộ dọc theo bờ sông, nhưng bây giờ không cần thiết nữa! Bởi vì họ có một cây cầu!
Gạo vác theo nhiều dụng cụ và dây thừng nặng nề, Dịch Huyền và Hà Điền dẫn nó đi trong rừng.
Lúa Mì chạy trước chạy sau, náo nhiệt giống như là đang đi chơi vậy.
Mấy tháng trước khi họ sửa cầu, sông vẫn còn đóng băng, mỗi lần đi, Gạo phải kéo xe trượt chạy trên băng trong một giờ mới đến được đó.
Bờ sông không thẳng, vách núi quanh co, mặc dù nhìn từ bản đồ đi qua rừng cây sẽ gần hơn, nhưng tuyết trong rừng chưa tan, đi có khi còn lâu hơn.
Giờ đây, rừng cây đã thay đổi một diện mạo khác, những cây cao xanh tốt, rợp bóng mát, những dòng suối nhỏ chảy xuyên qua rừng cây, vì ánh sáng mặt trời khó có thể xuyên qua cành lá rậm rạp, trên đá và thân cây có rất nhiều rêu mọc.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo, và tiếng dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy trên những tảng đá.
Họ băng qua một con suối nhỏ, chỉ sau nửa tiếng, đã leo lên đến mép của vách đá.
Khi làm cầu vào mùa xuân, Dịch Huyền vẫn nghĩ rằng mình sẽ sớm rời đi nên đã tìm mọi cách để làm thêm nhiều thứ trước khi đi, để làm cầu nhanh chóng, họ đã sử dụng tre từ rừng tre gần vách đá thay vì gỗ.
Hôm nay trước khi đến, anh đã nghĩ đến việc thay thế tre trên ván cầu bằng gỗ, nhưng dọc đường đi họ vẫn không tìm thấy loại gỗ nào phù hợp cả.
Cây quá cao chặt sẽ khó kéo lên vách núi, còn xung quanh vách núi thì chỉ có hai cây dùng để cố định dây cáp cầu là tương đối lớn mà thôi.
"Nếu may mắn, có thể sẽ có rất nhiều cây ngã.
Chỉ cần vận chuyển một vài cây đến đây là đủ rồi." Hà Điền nhìn dòng sông chảy đều đặn dưới cầu, cảm thán.
Hai bên bờ vách đá chỉ cách nhau khoảng năm sáu mét, nước sông chảy ào ào ầm ầm khi đi qua con đèo này, xuyên qua khu rừng rậm, từ xa đã có thể nghe thấy, sau khi đi lên vách núi ven đồi, không khí trở nên ẩm ướt, nước đập vào các vách đá và các tảng đá lớn trong nước bắn thành bọt tung tóe, tạo thành một lớp sương nước, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, thấp thoáng thấy được cả cầu vồng.
Dây thừng trên cầu dây đã bị sương nước thấm vào hai tháng, sợi mây khô đen nguyên thủy giờ đây trở nên sáng bóng, ván tre trên cáp cầu chuyển sang màu vàng sẫm bóng bẩy, mặc dù đã được giũa thành những rãnh để chống trơn, nhưng chúng trông trơn trượt hơn nhiều so với khi mới làm.
Gạo nhìn thấy chiếc cầu liền đứng sững lại, lúc đó dưới cầu còn băng tuyết, nó chết sống cũng không muốn qua cầu, bây giờ nước dưới cầu chảy nổi bọt trắng xóa, phát ra tiếng động như sấm, nước bắn tung tóe, càng kinh khủng hơn.
Nó không muốn bước qua, quay đầu lại, Hà Điền gần như không thể giữ được.
Lúa Mì thì vẫn luôn duy trì sự hưng phấn cao độ, nó chổng mông lên ghé vào bên cầu sủa vài tiếng, thăm dò liếc nhìn dưới cầu, rồi nhanh chóng chạy về phía chủ.
Hà Điền cũng đã nghĩ đến tình huống như vậy từ lâu nên đã chuẩn bị trước một ít dây rơm, quấn dây rơm quanh đế giày để tăng lực ma sát.
Cô cũng chuẩn bị một túi rơm cho Gạo và quấn quanh bốn móng guốc của nó như những chiếc vớ.
Gạo hốt hoảng bất an, Dịch Huyền và Hà Điền phải mất rất nhiều sức mới mang vào xong cho nó.
Tuy nhiên, liệu có thể kéo được nó qua cầu hay không vẫn là một vấn đề nan giải.
Nếu nó không muốn qua cầu, họ phải vác dụng cụ nặng 20 kg trên lưng và đi bộ trong rừng một tiếng đồng hồ mới đến được nơi đối diện.
Bản thân Gạo ở lại đây cũng rất nguy hiểm, không cột chặt thì có thể không gọi nó về được nữa, từ đây về sau nó sẽ trở về luôn với núi rừng, mà nếu cột chặt, nếu có thú ăn thịt đến thì coi như xong.
Lần này việc chặt cây cần phải có hai người hợp tác, không thể để Dịch Huyền đưa nó về nhà được.
Dịch Huyền quay trở lại khu rừng hái rất nhiều lá non và cỏ, đầu tiên anh ôm Lúa Mì qua cầu trước, rắc thức ăn ưa thích của Gạo lên cầu, sau đó quay lại, nắm dây cương của nó lôi đi, còn Hà Điền thì ở phía sau, dùng một nhánh cây nhỏ đánh nhẹ vào mông nó, không ngừng la hét.
Một bên là người chủ hung ác và roi, một bên là đồ ăn ngon, Gạo chần chừ một lúc rồi cuối cùng cũng lên cầu.
Sau khi đi lên, nó đành phải tiến về phía trước, Dịch Huyền còn chìa một cành cây trước mũi dụ dỗ, cuối cùng cũng mang được nó qua cầu.
Sau khi qua cầu, Gạo lập tức kêu to.
Hà Điền ném chiếc roi nhỏ trong tay xuống cầu, chỉ trong tích tắc đã bị dòng nước cuồn cuộn cuốn đi mất.
Nhìn lại lần nữa, khi sóng nước lên cao nhất đều gần chạm đến đáy cầu, làn sương trắng do nước bắn ra lắc lư xoay tròn trong không khí cùng với gió mạnh, lúc nào cũng lao thẳng vào tâm cầu.
"Lúc về một mình anh kéo nó qua cầu được không?" Hà Điền có chút lo lắng.
Dịch Huyền giũ áo khoác ướt đẫm bởi màn sương: "Có lẽ tốt hơn hết là nên che mắt nó lại?"
Khi đến bờ đối diện, họ phải tiếp tục đi bộ dọc theo rừng cây gần bờ sông trong hai tiếng đồng hồ mới đến được rừng vân sam.
Đoạn đường này cũng không dễ đi.
Mưa xối xả đã cuốn trôi những tảng đá nhỏ trên bờ vách đá, thậm chí bật gốc một số cây, sau khi cây đổ, đất đá bám theo rễ cũng bị mưa cuốn trôi, đường đi gồ ghề, chân đầy sỏi đá, có đoạn còn có tảng đá từ vách núi trên đầu rơi xuống, không có cách nào tránh được, một bên là vách núi cao vài mét, một bên là dòng chảy cuồn cuộn.
Dịch Huyền càng bước càng sợ hãi, anh lo lắng, rằng dù có làm được bè, Hà Điền có thể mang nó qua được dòng chảy nguy hiểm này hay không? Nếu chiếc bè va vào một tảng đá trên sông và dây bị đứt, nó sẽ rã thành nhiều mảnh.
Người đứng trên đó làm sao có thể không bị rơi xuống nước?
Hà Điền rất tự tin.
"Ông bà tôi cũng chuyển gỗ bằng cách này.
Anh đừng lo.
Chỉ có điều đoạn này nước chảy rất nhanh, vì có nhiều tảng đá to bằng cả căn nhà ở dưới sông, nên sông bỗng nhiên thu hẹp lại.
Qua được đoạn này sẽ ổn thôi."
Nói thật ra thì, là vì không có cách nào khác nữa cả.
Phải mất ít nhất ba ngày để đốt lò.
Một khi bắt đầu cháy, lò không thể dừng lại và phải liên tục thêm đầy củi.
Trong ba ngày này, họ phải ở bên cạnh lò.
Nếu muốn đốn gỗ từ khu rừng gần nhà để bổ sung kho gỗ mùa đông, họ phải chặt một cây, rồi cưa từng đoạn chở về, phải mất một ngày.
Mà họ cần phải sử dụng ít nhất ba cây.
Trong trường hợp này, sẽ có ít nhất sáu hoặc bảy ngày để đốt lò và đốn củi, vậy thì họ không có thời gian để làm công việc khác.
Mất một tuần thời gian lưu trữ thực phẩm trong mùa hè quý giá là một điều rất nghiêm trọng.
Chưa kể, cây mới chặt cần phải phơi khô ít nhất hai, ba tháng mới đem đốt được, mùa thu mưa nhiều sẽ làm gỗ lâu khô hơn, nếu mùa đông đến sớm hơn rất có thể sẽ gặp phải tình trạng khan hiếm gỗ.
Những cây vân sam bị ngã này đều đã khô, vận chuyển về nhà là có thể sử dụng được ngay, hơn nữa nếu mọi việc suôn sẻ thì một ngày có thể vận chuyển về nhà ba bốn cây, tiết kiệm được rất nhiều thời gian quý báu.
"Tất cả đều tại bọn cướp kia cả!" Hà Điền nghiến răng nghiến lợi.
Nếu bọn chúng không làm vỡ đồ gốm trong nhà thì họ sẽ không phải đốt lại lò nung.
Nếu đi mua tất cả thì quá mắt, còn chưa tính đến chiếc cửa sổ kia đã khiến cô tốn rất nhiều tiền!
Đã gần trưa, họ đã đi bộ gần bốn tiếng đồng hồ, đều rất mệt, bèn ngồi bên mép vách đá nghỉ ngơi dưới bóng cây, nhân tiện ăn trưa.
Bữa trưa của họ gồm có gạo tạp, kê, đậu đỏ, cà rốt thái hạt lựu, nấu chín làm cơm nắm, chính giữa cơm nắm là một miếng thịt đã được ướp với muối, đường và mật ong qua đêm, nấu chín rồi để nguội, gói trong lá dâu.
Gạo nếp làm tăng độ dẻo của cơm nắm, cà rốt và đậu đỏ làm cho cơm nắm ngọt hơn, kê và lúa dại có phần hơi dai, thêm vào đó là miếng thịt to, vị đậm đà và nhiều lớp, mỗi lần nhai sẽ cắn được những nguyên liệu khác nhau, hương vị cũng biến hóa theo.
Cơm nắm kiểu này dù nguội cũng ngon, giống như là bánh ú phiên bản đơn giản vậy.
Họ ăn cơm nắm và trái cây, là quả việt quất và cà chua nhỏ đựng trong hộp tre nhỏ.
Hạt của loại cà chua này bị trộn lẫn với hạt của cà chua nho, sau khi quả cà chua nhỏ không lớn hơn ngón tay cái này mọc ra, Hà Điền đã từng nghĩ rằng chúng bị suy dinh dưỡng, vì quả cà chua nho tuy nhỏ, nhưng cũng lớn cỡ quả óc chó.
Dịch Huyền nói với cô rằng đây là cà chua ngọc trai, nó rất nhỏ và được ăn như một loại trái cây.
Thành thật mà nói, nó không ngon lắm, chua, cắn một cái thì toàn là nước.
Trước khi ăn cà chua thì phải ăn việt quốc trước, nếu không khi ăn việt quất sẽ càng chua hơn.
Loại cà chua này chắc chỉ dùng để trang trí thôi.
Sang năm sẽ không trồng nữa.
Hai người dùng bữa trưa, cũng không quên Lúa Mì.
Thức ăn cho chó mà Lúa Mì ăn hôm nay cũng được gói bằng lá tre cho vào một cái túi vuông nhỏ xinh, cột bằng dây rơm.
Dịch Huyền mở gói lá tre ra đặt ở trước mặt nó, Lúa Mì liền vùi đầu ăn.
Anh lấy bình nước ra, uống vài ngụm nước.
Anh ngồi ở đây, đúng lúc có thể nhìn thấy những cây vân sam nghiêng ngã đó.
Anh nheo mắt đếm, có khoảng bảy cây.
Lá của một số cây đã rụng hoàn toàn, cành bị khô chuyển sang màu vàng xám, bên dưới vẫn còn một số lá xanh bị đè.
Anh vẫn hơi lo lắng về việc liệu họ có thể vận chuyển số gỗ trở về một cách suôn sẻ hay không.
Nhưng ít nhất, họ không uổng công đến..