Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 77: Cơm niêu



Ăn hết bánh trung thu thì cũng đã qua Trung thu, buổi sáng khi Dịch Huyền ra suối lấy nước, thấy hai bên bờ suối hình thành một lớp băng mỏng, rộng chừng lòng bàn tay, kéo dài từ những tảng đá bên suối đến trong dòng nước chảy, tất cả những chiếc lá và cỏ dại bên bờ đều bị những hạt băng đọng trên đầu lá đè nặng rũ xuống mặt đất.

Xách nước trở về, lớp băng trên mặt đất vừa dày vừa trơn trượt.

Anh thở dài nói với Hà Điền: "Chỉ mới vừa qua Trung thu mà thôi."

Hà Điền cười nói: "Không phải có câu, Hồ Thiên tháng tám tuyết bay sao? Hôm nay chúng ta dọn vại nước vào nhà, bắt mấy con cá nhỏ bỏ vào nuôi ở trong vại. Mấy ngày nữa sợ là sông nhỏ và ao đầm đều sẽ bị kết băng hết, muốn ra ngoài thì chỉ có thể đi bộ mà thôi."

Ăn sáng xong, cả hai chuyển vại nước trong kho ra rửa sạch.

Lúc này, cho dù có rửa gì đi chăng nữa thì một lúc sau bàn tay cũng sẽ đỏ lên vì lạnh, lạnh giống như kim châm, đầu ngón tay đều tê cứng.

Dịch Huyền không để Hà Điền chạm vào nước: "Em cứ ở trong nhà đi. Anh cần thì sẽ gọi em."

Hà Điền còn đang do dự, Dịch Huyền lại thúc giục cô: "Không phải sáng nay em vẫn luôn nói đau bụng sao? Vào nhà đi."

Hà Điền đỏ mặt, "ừ" một tiếng rồi đi về trước.

Cô lấy một ít cỏ khô, định về nhà sẽ đan một miếng lót rơm, bọc nửa dưới của vại nước để giữ ấm một chút, vại nước sẽ không sợ bị đông và nứt.

Dịch Huyền mang vại nước vào nhà, cùng Hà Điền lót tấm phủ rơm vào vạc, sau đó đặt lên bốn khối gỗ vuông, đặt ở cạnh bếp lò.

Không biết có phải là do ngâm mình trong nước lạnh khi bắt cá hồi không mà lần này đến tháng Hà Điền đau kinh khủng, sáng nay tỉnh dậy với cơn đau quặn thắt ở bụng dưới.

Sáng sớm Dịch Huyền đã dậy, châm lửa đun nước, đổ vào bình nước bằng đồng, dùng bông bọc lại, để Hà Điền ôm một lúc. Trên trán cô có một lớp mồ hôi, bụng cô cũng cảm thấy đỡ hơn, nhưng vẫn không được như lúc thường.

Dịch Huyền nhìn thấy đôi môi của cô đã trở nên hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệt, rất đau lòng, nhưng anh cũng không biết phải làm sao.

Anh băm gừng, cắt táo tàu đỏ thành sợi, đun một cái nồi lớn, thêm đường nâu, nấu cho Hà Điền uống một chén, phần còn lại đổ vào ấm để giữ ấm, để cô ôm vào lòng: "Em cứ nằm ngủ đi, trưa anh sẽ nấu cơm."

Hà Điền làm sao có thể chịu được, cô uống vài ngụm trà gừng táo tàu đỏ, lắc đầu: "Tranh thủ hôm nay ngày nắng, em may vá một chút. Chứ nằm như thế này suốt cũng không thoải mái."

Dịch Huyền không biết phụ nữ đang trong giai đoạn này nằm nhiều có không thoải mái hay không, nhưng anh cũng không phản đối, chỉ nói: "Nếu mệt thì ngủ một lát."

Sau vụ thu hoạch mùa thu, vườn rau trên cơ bản đã không còn công dụng, nhưng họ vẫn có một vườn ươm nhỏ, bên trong trồng một ít khoai tây và đậu nành, cùng với một số loại rau thử nghiệm như ớt và cải thảo này nọ.



Trên vườn ươm có che mành, mỗi ngày chỉ được kéo xuống sau khi mặt trời mọc, sau khi mặt trời lặn thì che lại ngay, tuy không tốt bằng nhà kính hay nhà ấm nhưng đến nay cây trồng bên trong vẫn phát triển khá tốt. Khoai tây củ to nhất đã bằng nắm tay, cây ớt thì kết rất nhiều quả nhỏ như hạt ngọc, một số còn đang nở hoa, dây đậu Hà Lan, đậu nành thoạt nhìn cũng rất có sức sống.

Dịch Huyền lấy dụng cụ đi đến chỗ rào nhốt thỏ đào một ít phân bỏ vào thùng đem về vườn ươm, mở mành ra, dùng xẻng tre và cào tre nhỏ cẩn thận xới đất.

Theo anh thì loại vườn ươm này rất tốt, không cần cúi người, thoải mái hơn nhiều so với làm ruộng rau, thật sự là nên làm thêm mấy cái nữa.

Nhưng năm nay thì không được rồi. Sau tiết Sương Giáng, đất đai dần dần cứng lại, chẳng bao lâu nữa sẽ đến thời kỳ mặt đất đóng băng, khi đó nó sẽ cứng như đá, và những củ cà rốt duy nhất còn lại trong đất cũng sẽ phải đóng băng cùng với đất.

Anh nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy rất khả thi. Sang năm anh nhất định phải xây dựng một nhà kính.

Nghĩ đến đây, anh lại nhìn về phía nhà vệ sinh.

Mùa đông đến, nước trong bồn cầu cũng sẽ đóng băng, mỗi lần đi vệ sinh phải mang từ nhà theo một thùng nước nóng, sau khi đi vệ sinh xong thì nước trong thùng nhỏ cũng ấm đi, vừa vặn dùng để rửa tay và giội nước.

Nhưng như vậy thật bất tiện.

Nếu xây bếp bên ngoài nhà vệ sinh thì sao? Vại nước đặt trên đó sẽ luôn ấm, lúc đi vệ sinh cũng sẽ không bị lạnh run.

Hay là dứt khoát xây nhà có hệ thống sưởi sàn rồi làm nhà vệ sinh trong nhà luôn?

Dịch Huyền vừa xới đất cho vườn ươm, vừa vẽ ra nhiều bản thiết kế khác nhau trong đầu.

Về đến nhà, Hà Điền đang ngồi ở trước bàn, lông chồn đã được cắt may khéo léo, chiếc áo ghi lê cũng sắp hoàn thành, cô đang khâu viền cổ áo.

Dịch Huyền tìm thấy chiếc bàn cát, san phẳng cát rồi dùng cành tre vẽ tới vẽ lui.

Sau một lúc, Hà Điền bị thu hút, hỏi anh: "Đây là loại nhà gì? Dưới lòng đất là gì vậy anh?"

"Em có nghe nói qua giường sưởi và sàn ấm chưa?"

"Chưa. Anh nói em nghe đi."

Dịch Huyền liền giới thiệu với Hà Điền về những lợi ích của việc làm giường sưởi và hệ thống sàn ấm.

"Giường sưởi nói trắng ra thì chính là một cái bàn lớn bằng đất rỗng, bên trong có ống khói hình gấp khúc. Em cứ tưởng tượng một cái bếp dài khoảng hai ba mét, rộng hai mét là sẽ ra ngay. Một bên được nối với bếp, khi bếp cháy, luồng khí nóng thổi vào giường, ngồi trên đó sẽ cảm nhận được độ nóng, ngủ rất ấm. Trong nhà có giường sưởi, vừa bước vào cửa, mọi người đều ngồi trên giường, ban ngày kê một chiếc bàn nhỏ - một chiếc bàn chân ngắn, dùng để viết chữ, ăn cơm, uống trà, cắt vải khâu quần áo, chuẩn bị bữa ăn... Khi muốn đi ngủ thì chỉ cần chuyển bàn sang một bên, đặt chăn ra gối đệm, buổi sáng thức dậy thì xếp chăn bông lại cất vào rương."

Hà Điền nghe vậy liền nhớ đến cái giường mây bên cửa sổ ở nhà Tam Tam, chân cô ấy không tiện, nên cũng ngồi trên giường mây làm việc.

"Hệ thống sàn ấm thậm chí còn tốt hơn! Hệ thống sàn ấm tương đương với toàn bộ ngôi nhà là một cái giường sưởi. Nguyên tắc cũng giống như giường sưởi. Dưới sàn nhà làm một ống khói, một bên của ống khói được nối với bếp. Ống khói có hình dạng như một thước cong và được bao phủ bởi một lớp đá. Chúng ta không có đá, nhưng không phải chúng ta đã nói sẽ làm xi măng sao? Có tro núi lửa, đừng nói là tấm xi măng, hồ xi măng và núi xi măng chúng ta cũng có thể làm được! Sau đó chúng ta lại lót một lớp sàn gỗ lên, đến mùa đông sàn nhà rất ấm, nên khi ngủ chỉ cần lót chăn ra gối đệm trên sàn nhà là có thể ngủ được rồi."

Hà Điền nghe thấy mà cũng phải "Chà" vài lần, hứng thú hỏi: "Nhà anh ở lúc trước có giường sưởi không?"

"Không có. Nhưng có hệ thống sàn ấm. Còn giường sưởi thì... Anh đã nhìn thấy nhà của người ta làm." Người nghèo không có nhiều tiền như vậy, cho nên họ chỉ có thể làm giường sưởi.

Hà Điền quan tâm đến giường sưởi hơn là sàn ấm. Vì để làm được hệ thống sưởi dưới sàn thì phải xây dựng lại cả một căn nhà. Tuy giường sưởi cũng không hề đơn giản, nhưng nó đơn giản hơn nhiều so với việc xây nhà mới.

Sau khi Dịch Huyền nói xong, Hà Điền nhìn vào vị trí bếp lò của họ.

Làm thế nào để xây dựng một chiếc giường sưởi?

Gạch gốm, họ có, nhưng không đủ. Còn phải dùng để làm vườn ươm nữa. Nếu muốn làm giường sưởi, vậy thì phải phá bỏ vườn ươm. Sau đó thì chuyển bếp ra ngoài, vậy có cần phải mở rộng bếp ra thêm không? Hay là bây giờ làm một cái giường sưởi ở ngay cửa hiện tại, di chuyển bếp qua, dẹp cái cửa đi, thay đổi bếp ban đầu thành cửa?

Với lại, dưới giường sưởi có thể làm sàn gỗ không?

Hà Điền suy tư cả buổi, có chút ủ rũ: "Dù sao thì cũng phải đợi sang năm mới tính được."

Dịch Huyền không chút nào chán nản: "Đừng nói sang năm, năm sau, hay ba năm sau nữa cũng đều được, chỉ cần có quyết tâm thì nhất định cũng sẽ làm được, hai chúng ta đồng lòng thì có chuyện gì mà không thành!?"

Hà Điền ngẫm lại, ​​thấy cũng đúng, ông bà cô lúc trước xây nhà cũng đâu chỉ ngày một ngày hai là xong?

Dịch Huyền vẽ sơ đồ giường sưởi và sàn ấm ra trước, sau đó nói với Hà Điền về việc lắp thêm một cái bếp nhỏ bên ngoài nhà vệ sinh, việc này đương nhiên nhận được sự đồng ý.

Hai người cùng nhau lên kế hoạch, Dịch Huyền cũng không quên làm bữa trưa. Đầu tiên anh lấy một nắm đậu Hà Lan khô ngâm chung với gạo, rồi lại lấy một ít lạp xưởng, cắt thành từng khúc, bí đỏ thì cắt thành miếng, trộn hết lại với gạo, đến giữa trưa thì đem đi nấu.

Cơm được nấu chín và dọn ra trông rất ngon, những hạt đậu màu xanh, lạp xưởng màu đỏ, và những miếng bí vàng ươm kết hợp với những hạt cơm bóng lưỡng như ngọc.

Hà Điền nhìn cơm trên bàn, cười nói: "Anh nấu kiểu này gọn ghê ha!"

Dịch Huyền dường như không nghe ra là Hà Điền đang trêu chọc mình, tự hào đắc ý: "Tất nhiên rồi. Còn đầy đủ chất dinh dưỡng nữa, có protein, carbohydrate, vitamin, và chất xơ thực vật. Vừa có rau vừa có thịt."

Nhưng mà cơm nấu bằng cách này ăn cũng rất ngon.

Vị mặn, béo của lạp xưởng quyện với cơm đậu cộng với vị ngọt của bí đỏ, ngon vô cùng.

Hà Điền ăn cơm, chợp mắt một lúc, tỉnh dậy lại tiếp tục khâu áo lông chồn. Thời tiết ngày một lạnh dần, sắp phải mặc rồi.

Dịch Huyền thì cầm theo công cụ đi đến con đường xuống bờ sông để sửa đường.

Con đường này được lát bằng đá, trải qua một năm giẫm đạp cùng với mưa to cọ rữa, có nhiều chỗ đá đã bị cuốn trôi, có chỗ trũng xuống, có chỗ mắc lại bên lề đường hoặc cọc gỗ bên bậc đã mục nát. Thừa dịp bây giờ còn chưa có tuyết, phải nhanh chóng sửa chữa.

Anh còn đang bận rộn, Hà Điền cầm theo áo đến tìm: "Em muốn anh mặc thử."

Mũi và trán của Dịch Huyền ướt đẫm mồ hôi, thấy Hà Điền đến thì mỉm cười, ​​sau đó đưa đầu về phía cô, làm nũng: "Lau mồ hôi cho anh đi."

Hà Điền cười cười, kẹp chiếc áo ghi lê nhỏ dưới nách, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho anh.

Dịch Huyền ngẩng cổ lên: "Ở đây nữa!"

Hà Điền lại lau cổ cho anh, sau đó thuận tay sờ vào yết hầu của anh, bắt chước tiếng vịt kêu: "Cạp cạp—"

Yết hầu nhô ra như vậy, sao lúc trước cô lại không nhận ra vậy kìa? Rồi còn cho rằng anh chàng này là một chị gái trẻ đẹp nữa?

Chỉ tại làn da của Dịch Huyền quá trắng quá đẹp mà ra cả.

Hai người đùa giỡn một lúc, Dịch Huyền thử áo, Hà Điền đứng một bên chỉ điểm: "Đất phải đào tơi xốp rồi mới lấp, sau đó đập cho phẳng, nếu không đất mới sẽ dễ bị sói mòn, sau một thời gian sẽ lõm xuống ngay."

"Anh đang nghĩ, có nên ấn một tấm ván ở chỗ mép bậc thang không?" Dịch Huyền hỏi cô.

Hà Điền xua tay đúng như dự đoán: "Bình thường thì không sao, nhưng mùa đông chúng ta đi đường này lấy nước, lúc xách thùng lên dốc chắc chắn sẽ bị vẩy một ít nước ra, nước sẽ kết băng trên ván, rất trơn. Hơn nữa băng ngày càng dày, đến lúc tuyết rơi, vỏ hạt dẻ trên đó sẽ đông cứng lại. Mà trên vỏ lại có nhiều gai nhỏ, sẽ dễ trượt lắm."

Dịch Huyền suy nghĩ một chút: "Em cũng có thể đan một vài sợi dây thừng to và đóng băng chúng trên đó. Khi đó các bậc thang sẽ có góc cạnh, độ ma sát sẽ lớn hơn."

Hà Điền cười: "Đúng ha, tại sao em lại không nghĩ ra!"

Hai người nói chuyện một hồi, Lúa Mì nằm ở bên cạnh vẫy đuôi, nhìn hai người kia ôm ấp ngọt ngào mà không khỏi rên rỉ.

Nó vừa kêu, Hà Điền không khỏi cảm thấy xấu hổ, sau khi giãy giụa một lúc, cô thì thầm với Dịch Huyền: "Buông em ra. Đang ở bên ngoài."

Dịch Huyền liếc nhìn Lúa Mì, cũng không quan tâm, cười trêu chọc Hà Điền: "Bên ngoài thì làm sao? Có người còn tắm rửa ở bên ngoài nữa mà! Còn muốn anh chà lưng cho nữa!"

Mặt Hà Điền ngay lập tức nóng ran, đẩy Dịch Huyền ra, quay lưng bỏ đi.

Dịch Huyền vẫn còn ở sau lưng cô cười.

Hà Điền đi đến kho nơi đặt cỏ khô, mới phát hiện Lúa Mì cũng chạy lại theo mình.

Cô ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Lúa Mì: "Lúa Mì, em không được giống anh ấy đâu đó."

Lúa Mì rất ngoan, ngẩng mặt lên, lắc đuôi.

Hà Điền mang một ít cỏ khô về nhà, đeo găng tay, xoắn cỏ thành chùm rồi xoắn thành những sợi dây rơm, mỗi sợi dây rơm chỉ làm dài chừng bậc thang và thắt chặt ở hai đầu. Loại dây này không cần làm quá cẩn thận, chỉ một lúc mà cô đã làm được hơn chục cái.

Dịch Huyền đào tất cả các chỗ lõm giữa các bậc thang lên, xới đất, xách hai giỏ đất từ ​​gò đất bên bờ suối xuống bờ sông, rồi rắc từng lớp từ trên xuống dưới, trộn với đá nhỏ, sau đó và dùng xẻng đập phẳng chúng.

Anh tự mình đi vài vòng, cảm thấy khá bằng phẳng, lại đi hỏi Hà Điền: "Có cần làm phẳng nhiều không? Muốn dùng cọc gỗ không?"

"Không cần đâu. Chỉ cần đóng chắc mấy cọc nhỏ bên cạnh là được rồi."

Hà Điền bảo anh ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi rót cho anh một ly trà hoa hồng: "Sao anh không mang theo bình nước?"

"Anh muốn chạy về gặp em một chút!" Anh cười đùa tí tửng.

Dịch Huyền uống trà, nhìn sắc trời rồi vội vã ra ngoài gõ cọc.

Chỉ sửa đường thôi mà đã cực như thế này rồi, cũng không biết Hà Điền sửa đường như thế nào khi chỉ có một mình.

Nghĩ đến việc ông bà của cô đã biến nơi này từ một khu rừng trở thành nhà ở, và sống một cuộc sống muôn màu muôn sắc, Dịch Huyền không khỏi ngưỡng mộ hai người lớn chưa từng gặp mặt này.

Kiểm soát một thành phố, mở rộng và thôn tính nó, để cho tất cả những người chống lại mình phải cúi đầu xưng thần, tất nhiên là điều tuyệt vời. Nhưng đó là cuộc đấu tranh giữa người với người.

Còn biến rừng thành nhà của chính mình thì phải hợp tác, chiến đấu với trời đất, dù thành quả chỉ là một miếng đất, một ngôi nhà, để gia đình và bản thân được sống một cuộc sống ấm no, tự do thoải mái, lại là một điều không thể khinh thường.