Sau năm mới, dường như để báo hiệu cho việc mùa xuân đang đến gần, liên tiếp mấy ngày liền thời tiết đều rất tốt.
Trời nắng ráo sáng sủa đến mức không có một áng mây, và sắc xanh gần như là trong suốt.
Nhưng mà mỗi khi mặt trời lặn, tuyết sẽ lặng lẽ rơi xuống.
Hà Điền và Dịch Huyền lại đến nhà nghỉ săn bắn ở bên kia sông.
Đã một tuần rồi không đến, họ phải dọn tuyết đọng trên nóc nhà và ở ven đường.
Lại khiến cho Hà Điền cảm thấy ngạc nhiên đó là, trong trận bão tuyết, vậy mà vẫn có mấy con chồn chạy đến ăn mồi trong bẫy. Khi hai con chồn được tìm thấy, cơ thể của chúng đã bị bao phủ bởi nhiều lớp tuyết và đóng băng thành một cục băng lớn, chỉ có những chỗ bị ép bởi cành thông thì vẫn còn lộ lông.
Hà Điền vừa gỡ chúng ra khỏi bẫy vừa thì thầm: "Cảm ơn sự sung túc mà bạn đã mang lại cho tôi. Tôi sẽ sử dụng nó một cách thiện lành."
Sau khi trải qua trận bão tuyết, chồn rất đói khát, hết con này đến con khác lao đầu vào bẫy.
Hà Điền và Dịch Huyền thu chồn và gỡ bỏ bẫy.
Lần này quay về, mùa đông năm nay họ không có kế hoạch bắt chồn nữa.
Hà Điền nói "bảy năm nhiều bảy năm ít" có thể là đúng. Mùa đông năm ngoái, từ cuối tháng mười đến giữa tháng hai, họ đã thu hoạch được bốn trăm bộ lông chồn trong ba, bốn tháng; năm nay mới đầu tháng Giêng thôi mà họ đã có gần năm trăm bộ lông chồn rồi.
Nhưng cũng chỉ có bọn họ là thu hoạch được nhiều thôi, còn ở khu vực săn bắn của nhà họ Phổ thì lại rất ít.
Không biết có phải vì thiếu thức ăn mà việc chuẩn bị cho việc đánh bắt chồn không được tốt hay là do mấy người nhà bọn họ bắt chồn không giỏi, hoặc có thể nói là do có liên quan đến sự may mắn. Với sự giúp đỡ của nhà Hà Điền, nhà họ Phổ không phải lo lắng về việc bị đói, nhưng mà vẫn không thể nào vui vẻ cho nổi.
Năm nay họ chỉ bắt được gần hai trăm con chồn.
Khi ba Phổ lại đến mượn lương thực còn định thăm dò xem họ bắt chồn bằng cách nào, Dịch Huyền cũng bắt chước ông ta bày ra vẻ mặt ủ rũ, hỏi: "Chú tuổi cao chắc là có nhiều kinh nghiệm, có phải mùa đông năm nay đến sớm nên chồn đều bị chết cóng hết rồi không? Năm trước có như vậy không chú?"
Tâm trạng ông Phổ lập tức tốt lên rất nhiều, sau đó nghĩ lại, đúng rồi, bãi săn của ông ta không bắt được chồn, mà hai bãi săn lại ở cạnh nhau, của nhà Hà Điền sao có thể tốt hơn chỗ của nhà ông ta được chứ? Hơn nữa, mặc dù nhà Hà Điền hiện có hai lao động khỏe mạnh, nhưng thằng đàn ông của nó trông không giống như người lớn lên trên núi. Chỉ sợ là một đứa đào ngũ từ thành phố chạy đến hay gì đó. Năm nay Hà Điền mới có hai mươi, cho dù có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một đứa tay mơ, sao có thể tốt hơn được.
Thấy hàng xóm còn thảm hơn mình, mặc dù thảm cảnh của nhà ông ta vẫn chưa được cải thiện, nhưng không hiểu sao ông ta lại thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hà Điền và Dịch Huyền dọn dẹp bốn nhà nghỉ nhỏ, sau đó trở về căn nhà của họ ở bên kia sông, rồi đến nhà nghỉ trên bãi săn ở đây một lần nữa, gỡ bỏ bẫy, phân loại xong thì đếm số chồn năm nay thu hoạch được.
Sau khi trở về nhà, suốt mấy ngày liền họ đều dành thời gian để làm sạch lông chồn. Những tấm lông chồn thu hoạch lần này được treo trên ván bạch dương để phơi khô, những bộ lông được phơi trước đó thì lấy xuống, bảo quản cẩn thận, dùng lược lông heo chải cho đến khi lông bóng lên, sau đó dựa theo màu sắc và kích cỡ mà phân loại, rồi cất vào rương gỗ long não.
Tiếp theo, họ sẽ đến thung lũng suối nước nóng để lấy tro và đá núi lửa.
Theo cái nhìn của Dịch Huyền thì với sự giúp đỡ của hai anh em nhà họ Phổ, để xây một căn nhà mới họ sẽ phải mất ít nhất sáu tuần.
Tuy nhiên, nếu hầu hết các vật liệu xây dựng được chuẩn bị trước, thời gian xây dựng thực tế có thể được rút ngắn rất nhiều.
Vì vậy, không thể nào thiếu được những loại vật liệu xây dựng dùng để đúc bê tông.
Ngoài tro núi lửa, họ còn muốn lựa một số viên đá dưới chân núi lửa để đem về trộn làm xi măng tùy theo kết cấu và công dụng khác nhau.
Kiến thức của Hà Điền về Đế chế La Mã cổ đại chỉ giới hạn ở công lao hoặc tội ác của một số vị hoàng đế nổi tiếng và chỉ biết đến vẻ ngoài của những tòa nhà mang tính biểu tượng đó, nhưng Dịch Huyền thì khác, từ khi còn nhỏ anh đã bị mê hoặc bởi kiến trúc La Mã cổ đại, còn tìm rất nhiều sách liên quan để đọc và tự mình xây dựng một số mô hình thu nhỏ bằng cùng một phương pháp và các vật liệu tương tự.
Anh biết tỷ lệ và thời gian đông kết cần thiết để trộn xi măng cho nhiều loại mục đích. Nhớ lại kinh nghiệm lần đến núi lửa để nhặt quặng lưu huỳnh và những viên đá nhỏ mà họ đã phát hiện ra trên bãi sông gần đó, Dịch Huyền xác định, họ phải đi đi về về ít nhất hai lần.
Ngoài tro núi lửa, sỏi bazan, đá bọt, sỏi thủy tinh núi lửa cũng phải nhặt về.
Còn về cách xây nhà mới, anh cũng đã có dự định riêng của mình.
"Anh đã thấy qua nhiều thợ thủ công xây nhà có gắn hệ thống sưởi sàn. Ống khói được làm bằng những phiến đá bazan. Nhưng mà việc khai thác đá rất chậm, tốn nhiều công sức và chi phí, chúng ta không sử dụng đá tự nhiên mà sẽ dùng xi măng trộn với các hạt bazan để làm thành những phiến đá. Hiệu quả cũng tương tự như vậy."
Hà Điền không muốn dội gáo nước lạnh lên người anh, nhưng cũng không dám quá lạc quan: "Nếu trời mưa, vậy có ảnh hưởng đến sự đông kết của bê tông không anh? Một phiến nặng bao nhiêu? Vận chuyển thế nào? Cần bao nhiêu phiến? Rồi còn gỗ thì sao?"
Dù sao thì Dịch Huyền cũng chưa từng xây một căn nhà thật sự, nhưng anh không thể tỏ ra chần chừ trước mặt Hà Điền được: "Em đừng lo, cùng lắm thì chúng ta đã xây những phần quan trọng nhất trước - như sàn nhà, tường ngoài và mái nhà, còn bên trong thì từ từ tính sau. Nhưng mùa xuân năm nay mình phải gom nhiều gỗ hơn mới được."
"Em mong là sẽ có nhiều cây ngã xuống rồi trôi đến thượng nguồn của khu rừng vân sam." Hà Điền không lo lắng về gỗ. Rừng vân sam xen kẽ giữa mới và cũ, nếu mọc um tùm quá, cây lâu năm sẽ đổ xuống, từ từ mọc lên những cây mới. Huống gì lúc mùa thu họ cũng đã chặt một số cây rồi. Điều khiến cô lo lắng hơn là về vấn đề lao động: "Nếu hai anh em nhà họ Phổ chỉ bỏ công mà không bỏ sức thì sao anh? Hoặc nếu họ không đến thì phải làm sao đây?"
"Anh có biện pháp trị bọn họ." Dịch Huyền cười nhẹ: "Giống như khi em sai sử Gạo để kéo máy giặt hoặc máy trộn vậy, em treo một củ cà rốt lên trên đầu nó nhưng nó không thể nào ăn được, đúng không? Có đôi khi em còn phải nhẹ nhàng vuốt ve nó một vài cái. Con người cũng vậy. Chúng ta cũng phải làm cả hai. Nếu giúp chúng ta xây nhà có lợi hơn là làm nông và săn bắn ở nhà, họ chắc chắn sẽ sẵn lòng đến. "
Hà Điền vẫn không thể tin tưởng được: "Thôi, đừng nói tới chuyện hè này xây nhà, em lo là mấy ngày chúng ta đi đến chỗ núi lửa, không biết lúc bọn họ đến trông vịt và thỏ sẽ làm ra những gì nữa. Có khi đợi chúng ta về rồi, phát hiện số lông chồn tốt đều bị mang đi, thức ăn trong hầm thì bị cướp sạch, còn thuận tay đốt nhà của chúng ta luôn."
Dịch Huyền xoa đầu Hà Điền: "Em chỉ lo nghĩ vẩn vơ đâu không. Nếu bọn họ có tâm tư này, thì phải nghĩ đến hậu quả của nó. Mùa xuân còn chưa đến, dù có trộm được lông chồn cũng không có chỗ để bán, lại thiếu súng ống, đạn dược ít, với lại họ còn có chỗ nào để trốn nữa đâu, chúng ta trở về giết tới cửa, chẳng lẽ đến lúc đó bọn họ cứ vậy mà dâng mình nộp mạng?"
Hà Điền lắc đầu, vẫn không lạc quan nổi: "Nếu như bọn họ có thể nghĩ đến điều này, vậy thì sẽ không có khả năng trực tiếp nhóm lửa trên mặt đất làm thịt heo đông lạnh rả đông, kết quả làm tuyết tan ra nước chảy đầy hầm, làm cho hạt giống mùa đông đều ẩm mốc hết."
Những lời này của Hà Điền khiến Dịch Huyền tỉnh ra. Kẻ ngu dốt, có khi cần phải đánh nhiều hơn thì mới khôn hơn được.
Ngày hôm sau, khi người nhà họ Phổ đến lấy thức ăn, Dịch Huyền liền cảnh báo anh em họ một phen, kết quả là thấy hai anh em họ có vẻ lấm la lấm lét sợ hãi và chợt giật mình chột dạ, Dịch Huyền tức đến mức thụi cho mỗi đứa một cú vào bụng.
Hà Điền thật sự nói đúng rồi.
Hai anh em họ khai với Dịch Huyền rằng anh và Hà Điền sẽ phải đi đến một tuần, muốn họ đến một lần để dọn phân vịt và thỏ rồi thêm thức ăn vào máy cho ăn. Lúc đó, họ không nghĩ gì nhiều. Nhưng sau đó, họ lại nghĩ, ồ, lúc này là một cơ hội tốt đó chứ! Dù năm nay Hà Điền và người nọ không bẫy được quá nhiều chồn, nhưng bọn họ vẫn muốn lấy, lấy rồi thì không phải bọn họ sẽ có thêm lông chồn rồi sao? Quá tốt.
Ừ, dù sao cũng không có ai ở nhà, hai người vừa đi ngày đầu tiên thì bọn họ sẽ đến dọn đồ ăn trong hầm ngay!
Hai tên ngốc sau khi bị mắng mỏ và ăn một cú thụi mới chịu nghĩ đến, đúng rồi, dù có lấy đồ ăn với lông chồn của nhà người ta thì hòa thượng chạy đi chứ miếu nào có chạy được đâu? Mùa đông này họ có chỗ nào đâu mà trốn?
Đến lúc này, Dịch Huyền không còn tự tin vào kế hoạch xây nhà của mình như trước nữa. Nếu hai tên ngu ngốc này không có trí não gì cả và chỉ làm theo hướng dẫn thì còn đỡ, nhưng lỡ như họ dùng cái bộ não ngu ngốc của mình nghĩ ra gì đó, vì bớt việc mà không chịu ra sức, làm hỏng chuyện thì phải làm sao?
Hmm... phải dạy dỗ để bọn họ nghe lời hơn mới được.
Tiễn hai kẻ ngốc đi, Hà Điền và Dịch Huyền bắt đầu chuẩn bị thức ăn và các thiết bị cần thiết cho chuyến đi.
Mặt nạ phòng độc làm năm ngoái vẫn còn rất bền nên năm nay họ vẫn sẽ dùng nó. Mặc dù không cần phải leo lên núi lửa để thu thập tro núi lửa và các loại đá, nhưng lo trước thì vẫn hơn.
Tất cả các tấm vải dầu và cọc tre dùng để dựng lều đều phải được kiểm tra kỹ lưỡng.
Túi ngủ giữ ấm, đệm chăn cũng đều được chăm chút. Bởi vì đổi được một vài bộ da sói tốt ở chợ mùa thu, Hà Điền chắp hai miếng da lại với nhau rồi may thành hai chiếc túi ngủ, bên trong là phần lông còn bên ngoài là phần da. Chui vào trong rất ấm.
Họ cũng mang theo một ít củi để phòng trường hợp cần thiết. Mặc dù có thể tìm thấy củi khô trong rừng, nhưng ai biết được lỡ như?
Ngoài ra, còn phải kiếm một bộ nồi, chảo, xô thùng; dù cho có là mùa đông và đang ở trong môi trường hoang dã, cũng không thể cứ ăn đồ nguội, đồ khô mãi được.
Quần áo tắm rửa cũng cần phải mang.
Hành trang quan trọng nhất, chính là thức ăn.
Năm ngoái không có lựa chọn nào khác, họ chỉ mang theo gạo tạp, thịt khô, khoai tây sấy khô và miến khoai tây, năm nay nguyên liệu dồi dào, Hà Điền làm ra không ít đồ bán thành phẩm.
Ngay trước khi khởi hành, Hà Điền đổ đầy nước vào một cái nồi lớn rồi đặt hai cái lồng hấp lên, một cái hấp khoai lang và cái còn lại thì hấp khoai tây.
Khoai lang và khoai tây sau khi hấp chín, để nguội, lột vỏ và tán nhuyễn để riêng ra. Nặn khoai lang thành từng viên nhỏ, đặt lên một cái dĩa, sau khi cho mỡ vào chảo đun nóng một lúc, Hà Điền đưa đũa vào, xung quanh đũa lập tức có một lớp bong bóng nhỏ, cô đổ dĩa khoai lang vào chiên cho đến khi viên khoai vàng rồi đồ vớt bằng tre vớt ra, để cho ráo mỡ.
Những viên khoai lang chiên giòn bên ngoài nhưng bên trong thì rất mềm, thịt khoai lang sau khi chiên vàng sẽ có độ ngọt cao và thơm hơn.
Không phải đã nói "sự kết hợp giữa đường bột và chất béo là thức ăn trời ban" đó sao!
Hà Điền không thường chiên đồ ăn nhiều, cô thấy nó quá phí dầu mỡ. Vì vậy, mỗi lần chiên đồ ăn, cô sẽ để mấy thứ mỡ này phát huy hết giá trị của chúng.
Cô kêu Dịch Huyền đến nhà kính hái một ít ớt chuông tươi về, rửa sạch ớt chuông đỏ và ớt chuông xanh rồi băm nhỏ để dùng sau, lòng trắng của trứng vịt muối ăn trước đó cũng được nghiền nhỏ, trộn hết với khoai tây nghiền rồi nặn thành từng viên nhỏ, đem chiên.
Dịch Huyền luôn thích đồ ngọt, nhưng món khoai tây viên này cũng rất hợp khẩu vị của anh. Vị của khoai tây viên chiên nhạt hơn khoai lang viên chiên, sau khi vớt ra có màu hơi vàng, nhìn rõ được những miếng ớt đỏ xanh, tuy không có thêm gia vị gì vào nhưng do thấm vị mặn của lòng trắng trứng muối nên ăn vào rất ngon và thơm.
Tiếp đó Hà Điền làm thêm mấy loại viên chiên nữa đều có vị mặn, nhưng hương vị thì lại khác nhau hết.
Cô kêu Dịch Huyền lấy một củ cải lớn, gọt vỏ, cắt nhỏ, cho vào một cái tô lớn, thêm một muỗng muối và trộn sơ, sau đó để yên một lúc, đổ hết nước do củ cải tiết ra đi, vắt ráo nước rồi vò với vụn bánh mì thành từng viên đem chiên giòn. Củ cải viên có thể được thêm vào nấu với canh như mấy loại viên khác, hoặc làm món ăn kèm.
Nếu cho thêm chút thịt mỡ hoặc tóp mỡ vào thì sẽ càng ngon hơn nữa.
Ngoài củ cải viên, Hà Điền còn làm món rau củ viên với hỗn hợp bắp cải, ớt và thịt.
Sau đó tất nhiên không thể thiếu các loại thịt viên.
Trong số các món thịt viên, Hà Điền và Dịch Huyền đều thích món có thêm bong bóng cá. Sau khi bong bóng cá tươi được băm nhỏ và trộn với nhân thịt, các viên thịt đều trở nên đàn hồi hơn.
Làm xong một đống thịt viên, vẫn còn dư lại một ít bong bóng cá, Hà Điền đột nhiên nảy ra ý tưởng, băm bong bóng cá cho nhuyễn, rồi thêm một ít thịt cá và tinh bột khoai tây vào, nhào thành bột, cán làm da bánh, sau đó làm nhân thịt, gói thành những chiếc sủi cảo nhỏ. Khi nấu trong nồi, mấy chiếc sủi cảo nhỏ cũng không bị bung ra, nhìn vừa trắng vừa tròn, nhỏ nhắn, xinh xắn.
Dịch Huyền thích mấy loại đồ ăn bé bé xinh xinh này lắm, lập tức gắp một cái, thổi nhẹ rồi cắn một miếng, nhân thịt rất ngon, vỏ sủi cảo đàn hồi và day như là thịt vậy, nhưng không phải là mùi vị của thịt, rất thơm và ngon.
Anh đút cho Hà Điền một cái: "Đây là lần đầu tiên anh ăn sủi cảo mà vỏ còn ngon hơn cả nhân thịt!"
Trong chuyến đi, nếu muốn ăn nhanh thức ăn nóng, đun sôi nước rồi cho sủi cảo vào là nhanh nhất, vì vậy Hà Điền đã làm rất nhiều thịt viên có hương vị khác nhau. Thịt viên mang theo rất tiện, chỉ cần bỏ vào canh nấu lên là có thể xem như một món ăn kèm.
Ngoài các bán thành phẩm như thịt viên và sủi cảo, Hà Điền còn đặc biệt nhồi bột với trứng vịt để làm mì cuộn bằng tay.
Trong thời tiết lạnh giá như thế này, để tồn tại, một người trưởng thành phải tiêu thụ ít nhất 3.000 calo mỗi ngày, đi đến núi lửa và đi bộ trong rừng tuyết tiêu tốn rất nhiều năng lượng nên cần phải bổ sung thêm protein. Trứng vịt không phải là loại dễ mang theo, nhưng nếu làm thành bán thành phẩm thì có thể.
Khi dùng trứng vịt để nhào bột thì không cần cho nước vào, chỉ dùng trứng đánh tan, sợi mì làm ra có màu vàng nhạt đẹp mắt, dai hơn so với mì thường. Lần này, Hà Điền không sử dụng máy ép mì mà thay vào đó, cô đặt bột lên bàn và dùng một cái đồ cán lớn để cán bột thành một khối tròn lớn có chiều rộng bằng với mặt bàn. Khi cán, cô rắc thêm tinh bột khoai tây, rồi đặt chúng lên thớt, dùng dao của Dịch Huyền cắt thành từng sợi nhỏ, xếp lần lượt lên khay tre rồi để bên ngoài nhà trong nửa tiếng. Sau khi đã khô cứng rồi thì lấy vào cất trong hộp đựng đồ ăn.
Đã chuẩn bị kỹ lưỡng đâu vào đó cả rồi, họ khởi hành vào một buổi sáng đầy nắng.
Trước khi đi, Dịch Huyền đã treo một túi lương thực trên cây trước cửa nhà. Đây là thù lao dành cho anh em nhà họ Phổ.