Cơn mưa đầu tiên của mùa xuân dường như đã kế thừa sự dữ dội của trận tuyết đầu mùa đông năm ngoái, rơi suốt một đêm vẫn không ngừng.
Sáng hôm sau, Dịch Huyền đến ven sông, nước sông đục ngầu và có màu nâu sẫm, trên sông có những xoáy nước và bọt nước màu trắng, nhiều nhánh cây màu vàng nâu nhấp nhô giữa dòng nước xoáy.
Ngay cả nước trong suối trên núi cũng chuyển sang màu nâu.
Bầu trời u ám và không có dấu hiệu sáng sủa.
Thỉnh thoảng, vài tia chớp lóe lên, ầm ầm ầm ầm.
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có tin tốt.
Mưa đi kèm với các luồng không khí ấm và ẩm theo mưa thấm vào đất, mặt đất đóng băng sẽ trở nên mềm đi.
Tin chắc rằng sau khi mưa tạnh, họ có thể bắt đầu gieo hạt, và cũng sẽ có rất nhiều loại nấm ngon mọc lên từ trong rừng tre, gốc cây.
Ngay cả mấy con rùa ngủ trong chuồng của Gạo cả một mùa đông cũng cảm nhận được hơi thở của mùa xuân.
Không biết chúng đã thức dậy từ khi nào, cố gắng giẫm đạp lên mai rùa của đồng loại mình để bò ra khỏi chậu gốm, nhưng chúng luôn thất bại và ngã xuống, có thể nghe được tiếng móng vuốt và mai rùa va vào vách chậu.
Dịch Huyền dùng một cái rổ tre để mang chúng trở lại vòng tròn đá bên cạnh ao.
Lúa Mì vui mừng chồm lên trên mép bức tường vòng tròn bằng đá, vẫy đuôi nhìn những con rùa đang bò.
Hà Điền cho rằng thời tiết như thế này rất thích hợp để trồng củ sen, vì vậy cô và Dịch Huyền đã lấy những củ sen nhét trong bùn từ vại nước ra cấy xuống ao.
Đầu tiên họ xả hơn một nửa lượng nước trong ao đi, đào một cái hố cạn trên lớp bùn mềm gần bờ ao, ném củ sen vào bùn, sau đó bịt kín cửa xả để dẫn nước từ suối trên núi vào.
Vì chưa ai có kinh nghiệm trồng củ sen nên củ sen trồng có sống được hay không thì cũng đành phó mặc cho số phận.
Nhưng mà, họ cũng đã chuẩn bị cả kế hoạch B rồi.
Lúc đào củ sen, Dịch Huyền và Hà Điền đã hái rất nhiều đài sen nhét đầy một túi.
Hạt sen đương nhiên là hạt giống của củ sen, có hạt thì không sợ không trồng được.
Hà Điền tách một vài đài sen, bóc hạt sen ra rồi rải vào trong ao nhà mình, phần còn lại thì ném vào suối núi thả trôi theo dòng chảy, có khi đến mùa hè, cô sẽ nhìn thấy hoa sen ở vùng đầm lầy của một nhánh hạ lưu nào đó cũng không chừng, ha ha.
Tất nhiên, phương pháp trồng ngẫu nhiên này không phải là chủ yếu.
Dịch Huyền thường nói, nếu ở thời đại trước cái lạnh khắc nghiệt, có lẽ Hà Điền sẽ là một nhà nghiên cứu khoa học chân chính.
Cô có thể đem cả các hàm hyperbolic ra tính toán để làm cầu dây luôn cơ mà.
Lúc chuẩn bị hạt giống gieo trồng của năm nay, Hà Điền cũng không quên hạt sen.
Cô chọn những hạt giống mập mạp nhất, chia thành nhiều nhóm và trồng thử nghiệm bằng các phương pháp gieo trồng khác nhau, một số chôn vào đất, một số sau khi ngâm vỏ thì vùi trong bùn, một số thì mài mỏng phần đỉnh của hạt, đặt vào trong nước...
Có hơn chục cái chậu trồng sen được đặt ở trên giá gỗ nhân giống, tầng nào cũng có.
Mưa dầm không ngớt, Hà Điền và Dịch Huyền không thể ra ngoài, nhưng họ cũng không nhàn rỗi.
Dịch Huyền tiếp tục vẽ bản vẽ xây dựng của mình, trong khi Hà Điền thì đi đến kho chế biến gỗ và nơi cất giữ tất cả các loại công cụ không dùng đến.
Dịch Huyền đã mấy lần đến tìm cô, cô luôn thần bí xua tay đuổi anh đi: "Chờ em làm xong sẽ cho anh xem."
Cô cứ luôn bận rộn ở trong kho như vậy, nên Dịch Huyền quyết định tự nấu bữa trưa.
Lúc Hà Điền trở về ăn trưa, vẻ đắc thắng nhỏ nhoi mà cô muốn che giấu cứ treo ở trên khóe miệng, điều này khiến Dịch Huyền càng thêm tò mò.
"Rốt cuộc thì em đang làm cái gì vậy?"
Cô xua tay: "Ăn cơm trước đi! Đến bữa trà chiều chắc là em có thể làm xong, lúc đó sẽ cho anh xem."
Cô nhìn vào các món ăn, nhận xét: "Chà, lại là món cơm niêu đầy dinh dưỡng!"
Trong cơm có những lát lạp xưởng đỏ, một hạt dẻ nâu, một ít đậu đỏ mật ong, một ít bắp vàng và đậu Hà Lan màu xanh.
Cách bài trí khá đẹp mắt.
Và cả, ở giữa cơm là nửa quả trứng ướp cắt đôi, món ăn kèm là một dĩa cải thảo muối nhỏ.
Hà Điền gắp nửa quả trứng ướp lên, cắn một miếng, khẽ giật mình, lại cẩn thận nhai thêm mấy cái rồi cười hỏi: "Đây là loại trứng gì?"
Dịch Huyền cũng cười: "Đậu hũ bọc trứng."
Món trứng ướp tưởng như bình thường này lại được bọc bằng đậu hũ ướp nước xốt, Hà Điền cẩn thận nếm thử, trong lòng đỏ còn có vị trứng muối.
"Nó được trộn từ lòng đỏ trứng vịt và trứng muối nấu chín?"
Dịch Huyền gật đầu, món trứng được tẩm ướp khéo léo mà anh làm này có cái tên vô cùng đơn giản: "Viên trứng ướp."
Thật vậy, lòng trắng trứng được làm bằng đậu hũ, lòng đỏ trứng là sự kết hợp của vị cát và vị thơm mặn của lòng đỏ trứng muối, cùng với vị bùi của lòng đỏ trứng luộc.
Hà Điền cẩn thận nếm, ba loại nguyên liệu này kết hợp lại với nhau, cắn một miếng, mùi vị và cảm giác vừa miệng càng thêm phong phú.
Cô rất hài lòng với bữa trưa này: "Cơm niêu cũng có thể tạo được bất ngờ như thế này, không tệ.
Vậy điểm tâm của xế chiều hôm nay cũng giao cho anh nha! Hay là...!lấy trứng làm chủ đề."
"Cái này dễ thôi, anh làm bánh pudding."
"Chậc chậc chậc, vừa khen anh một chút là anh đã không có chí tiến thủ nữa rồi." Hà Điền vừa vươn tay đến trên người Dịch Huyền chấm m*t, vừa cố ý làm khó anh: "Em là một người phụ nữ dễ hài lòng như vậy sao? Nguyên liệu nấu ăn cho bữa trà chiều không thể dùng trứng đâu đó!"
Sau giờ nghỉ trưa, Hà Điền để Dịch Huyền ở trên gác một mình, còn cô thì hăng hái quay trở lại kho để tiếp tục nghiên cứu phát minh của mình.
Dịch Huyền ngủ được một lúc thì mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Anh mặc quần áo vào, cởi bỏ vỏ chăn, ném cái cũ xuống lầu, thay cái mới vào.
Mỗi lần thay vỏ chăn Dịch Huyền đều không cẩn thận đập đầu vào bên trên, và lần này cũng không ngoại lệ.
Do nơi cao nhất của gác chưa đến một mét sáu nên sau khi lên gác, anh chỉ có thể nằm, nằm nghiêng hoặc nằm sấp, muốn thay đổi tư thế thì chỉ có thể đi qua hoặc đi lại bằng đầu gối.
Đây cũng là một trong những lý do khiến anh quyết tâm xây nhà mới.
Những ngày mưa không thể giặt được ra trải giường, Dịch Huyền cho ra trải giường đã thay vào một chiếc sọt tre và treo ở trước hiên nhà, sau đó quét dọn nhà một lượt rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trà chiều.
Hà Điền đưa ra chủ đề "làm một món trứng nhưng không được dùng trứng" cho bữa trà chiều, anh đã có một ý tưởng.
Đầu tiên anh lấy một ít bột nếp cho vào chậu gốm, sau đó cho vài muỗng đường vào một cái chén, cho nước ấm vào khuấy đều rồi đổ vào chậu gốm, vừa đổ vừa dùng đũa khuấy cho bột nếp được đều.
Sau khi bột ướt, anh bắt đầu nhào bột.
Nhào được một lúc, không biết là do cho nhiều nước hay là do thời tiết ẩm mà bột rất mềm.
Dịch Huyền thêm một ít bột nếp và nhào một lúc nữa, giờ thì bột lại quá cứng.
Vì vậy, sau một hồi thêm nước, rồi lại thêm bột, cuối cùng khi anh làm được một khối bột có độ cứng vừa phải, thì khối bột trong chậu đã nhiều gần gấp đôi so với mong muốn ban đầu.
Chết chưa!
Anh chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ Hà Điền vẫn còn đang bận rộn ở trong kho, anh có thể nghe thấy tiếng đập đập gõ gõ và cưa qua cưa lại của cô.
Dịch Huyền đặt khối bột đã nhào lên thớt, nhúng tay vào một ít nước rồi thoa trong chậu sau đó úp ngược lên mặt bột.
Để bột dậy một lúc, anh tranh thủ chế phần nhân.
Thứ đầu tiên anh nghĩ đến là nhân đậu mứt hoa hồng.
Anh lấy hũ đậu đỏ nghiền ra, múc một muỗng đậu đỏ cho vào trong chén nhỏ, thêm một muỗng nhỏ mứt hoa hồng, sau khi trộn xong, anh thử một miếng, ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, quá ngọt.
Anh nghĩ nghĩ, lấy từ trong hầm ra một củ khoai lang lớn và một củ khoai tây, gọt vỏ cắt khoai lang thành từng miếng nhỏ, rửa sạch cho vào nồi, còn khoai lang thì cho vào l ồng hấp đặt bên trên, hấp khoảng hai mươi phút, khoai lang và khoai tây đều mềm.
Khoai tây có lớp vỏ mỏng, dùng tay xé nhẹ sẽ lột được vỏ, sau khi nghiền nhuyễn thì trộn với nhân đậu mứt hoa hồng vừa làm xong, khoai lang thì trực tiếp nghiền nhuyễn luôn.
Hai loại nhân đều đã làm xong, anh nếm lại thử, lần này thấy vị ngọt vừa miệng.
Nhưng, nhìn lại lần nữa, có vẻ như nhân bánh hơi nhiều so với mười hai cái mà anh mong đợi ban đầu...
Thôi kệ, cứ làm đã.
Dịch Huyền lấy mè đen và mè trắng trong tủ ra, đổ mỗi thứ một ít vào một chiếc dĩa gốm lớn, dùng đũa trộn chúng lại với nhau.
Sau đó, anh nhấc chậu gốm lên, rắc một ít bột nếp lên mặt thớt, lấy khối bột trên tay, chọc một lỗ ở giữa, hai tay chuyển động, nhào thành một vòng tròn, vòng tròn càng lúc càng mỏng đi, đến độ dày thích hợp thì đặt lên thớt, cắt làm ba, đập hai lần trên thớt rồi cắt thành những phần bằng nhau, sau vài lần cắt thì được hai mươi tư miếng bột nhỏ.
Lúc này bôi mỡ lên tay, nhào hai loại nhân thành viên tròn rồi chia ra vo thành các viên nhỏ.
Vo nhân bánh được một nửa, Dịch Huyền than thở, nhân bánh anh chuẩn bị đủ để làm ít nhất bốn mươi cái bánh luôn rồi.
Kệ luôn, có gì tính sau.
Anh ngắt lấy một viên bột nhỏ, ấn trong lòng bàn tay, nặn thành một chiếc bánh tròn, cho viên nhân vào, thu nhỏ miệng lại, siết chặt, vo tròn rồi lăn trên dĩa mè.
Một quả bóng màu đen và trắng được tạo ra.
Theo quy trình tương tự, một lúc sau, hai dĩa nhân lớn đã làm xong.
Nhìn thời gian, đã gần bốn giờ rồi, thời gian uống trà chiều mà Hà Điền nói đang đến gần.
Dịch Huyền nhét một khúc củi vào bếp lửa, đổ non nửa nồi mỡ, khi mỡ heo tan hết, anh hạ nhỏ lửa và thả từng viên đen trắng nhỏ vào nồi.
Một lúc sau, chiếc bánh đầu tiên nổi lên, bột nếp trong kẽ hở của hạt mè chuyển sang màu vàng kim óng ánh, Dịch Huyền lấy vợt tre ấn những viên bánh xuống mỡ chiên một lúc.
Nó trở nên to hơn rất nhiều, sau đó vớt ra, để ở trong rổ tre cho ráo dầu.
Sau khi chiên xong hai nồi bánh nhỏ, Dịch Huyền nhấc nồi mỡ xuống, sau đó nấu một nồi trà lá tre.
Vừa nấu trà xong, Hà Điền đã trở lại.
Cô nhìn những quả bóng nhỏ trên bàn, khen trước một câu: "Nhìn giống trứng vịt lắm."
Trứng vịt có màu trắng đục, bao phủ bởi những đốm đen lớn nhỏ.
Món tráng miệng do Dịch Huyền làm có kích thước rất giống trứng vịt, bề mặt của hạt mè đen và trắng vẫn còn hơi bóng.
Nếu không phải được đặt trong dĩa gốm mà thay vào đó là một cái ổ cỏ, thật đúng là sẽ bị hiểu nhầm mất.
Dịch Huyền ngồi vào bàn, một tay chống cằm cười: "Em ăn thử đi, xem có đạt yêu cầu của em không."
Hà Điền vừa nhìn cái dáng vẻ đã tính trước và hơi phô trương này của anh thì liền biết nhất định là anh đã tự mình ăn trước, kiểm chứng chất lượng thành phẩm rồi.
Cô cố ý không ăn ngay mà đếm số lượng bánh trước: "Chà, tổng cộng có hai mươi cái, chắc là anh làm rất nhiều, nguyên liệu còn thừa lại chắc cũng không ít, ừm..." Cô liếc anh cười: "Anh vẫn chưa biết nên xử lý số nguyên liệu còn thừa kia như thế nào, đúng không?"
Dịch Huyền trừng mắt nhìn cô, gắp một viên bánh mè nhét vào miệng cô, cười như không cười thấp giọng đe dọa: "Em cứ việc ăn ngon của em đi, hay là muốn anh đút?"
Hà Điền đỏ mặt, hờn dỗi đẩy anh một cái, nhận lấy bánh mè cắn một miếng.
Bánh mè đúng là thật sự rất giòn, mỏng, cắn xong thì thấy bên trong không nhân, sau vài lần nhai, mè chiên thơm phức quyện với bột gạo nếp, hơi dẻo, mềm, cô lại cắn thêm một miếng nữa mới cắn trúng "lòng đỏ trứng" vàng là khoai lang, vị ngọt trong miệng bỗng tăng lên gấp bội.
Ăn xong một cái bánh mè, Hà Điền chân thành khen ngợi Dịch Huyền: "Món điểm tâm này thật sự rất ngon, vừa ngon mà cũng vừa thú vị, anh làm thế nào vậy?"
Cuối cùng thì Dịch Huyền cũng đắc ý ra mặt, khóe miệng nhếch lên, đưa cho cô một cái khác: "Anh làm hai loại nhân lận, em lại thử cái này đi."
Một loại nhân khác là nhân đậu đỏ và mứt hoa hồng, nhưng khẩu vị của Hà Điền lại vốn không hảo ngọt.
Cô nhìn màu sắc của nhân bánh, hỏi anh: "Anh thêm một ít khoai tây nghiền vào nhân đậu đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nếu không cho thêm khoai tây nghiền thì sẽ đúng với khẩu vị của anh." Có lẽ là vì từ nhỏ thường ăn đồ ngọt nên Dịch Huyền thích ngọt hơn Hà Điền, uống trà mật ong, ăn thạch, bánh pudding, anh đều muốn ngọt nhiều hơn.
Hà Điền cho rằng bánh pudding caramel quá ngọt, anh thì lại nói độ ngọt của nó vừa phải.
Hà Điền không thích những viên chè trôi nước có nhân đậu mứt hoa hồng, còn Dịch Huyền thì cho luôn cả vào rượu ngọt nấu lên.
Nhân đậu mứt hoa hồng mè của ngày hôm nay rõ ràng là được làm theo sở thích của Hà Điền.
Cô thích lắm, ôm đầu bếp hôn hít một hồi, khen ngợi hết lời.
Sau khi uống trà chiều xong, cô lấy mấy tấm ván đặt ở hiên nhà vào và tự hào tuyên bố: "Nhìn này, đây là tấm ván cải tiến không có đinh của em!"
Độ dài của tấm gỗ là năm mươi centimet, rộng hai mươi lăm centimet, nhìn vân gỗ có thể thấy nó được xẻ ra từ một khối gỗ, hình dáng giống hệt nhau.
Dịch Huyền cầm một tấm gỗ lên, quan sát kỹ, nhìn từ bên cạnh, tấm gỗ dày khoảng ba centimet, cách mặt trên ba centimet có cưa một lỗ khảm khoảng 2 milimet, còn mặt dưới thì ngược lại, ở giữa tấm gỗ thì được khoét một lỗ khảm cỡ một centimet vuông.
Dịch Huyền đã nghĩ ra chức năng của mấy tấm gỗ giống hệt nhau này, anh lấy hai tấm gỗ, chúng có thể ghép lại vừa khít với nhau mà không có bất kỳ khoảng trống nào.
Loại ván còn lại khi nhìn từ bên cạnh sẽ là hình chữ thập dài và mảnh.
Anh đặt hai tấm ván song song, có rãnh hướng vào nhau, Hà Điền cầm tấm ván hình chữ thập đặt vào trong, vừa khít.
Nếu làm thêm nhiều cấu trúc bằng gỗ giống nhau bên trên nữa, vậy thì có thể xây toàn bộ bức tường bên ngoài, tương tự như chơi trò xếp gạch vậy.
"Làm cấu trúc mộng và lỗ mộng thật sự rất tốn thời gian, nhưng anh thấy đó - " Hà Điền tháo tấm ván gỗ ra, nhặt tấm ván dài lên khoa tay múa chân: "Thật ra chúng ta có thể làm những tấm ván với hai chiếc đinh như thế này.
Và cả -" Cô đem tấm ván dài đặt ngang trên mặt đất: "Muốn cưa mặt dưới của tấm ván thật ra cũng không khó.
Chỉ cần cưa hai đường theo chiều ngang và hai đường theo chiều dọc, mỗi đường hai mm.
Vậy nên, với toàn bộ tấm ván này, chúng ta có thể cưa ra chia thành nhiều tấm!"
"Điều quan trọng nhất là, anh nhìn này, sau khi hoàn thành tầng đầu tiên, bức tường của chúng ta sẽ được chia thành các ô lưới, tiếp đó đổ chất độn vào, đậy tấm ván gỗ lên, rồi lại tiếp tục chồng một tầng lên nữa!" Hà Điền chỉ cho Dịch Huyền: "Nhìn thì cũng giống như các tấm che tường trước đây, nhưng nó sẽ đơn giản hơn nhiều.
Chúng ta chỉ cần cố định các khung ở hai bên tường là được rồi!"
Dịch Huyền ngơ ngác một lúc lâu, trao cho Hà Điền một cái ôm siết: "Vợ anh thông minh quá!".