“Chị Đình, vừa nấy chị mới nói là sẽ tăng tiền lương gấp. bội, coi như là thật sao?” Đối với tiền người khác cho không thì Tô Dật không thấy hứng thú, nhưng tiền mà mình kiếm ra được thì khác.
“Đương nhiên” Trương Đình quả quyết nói: “Chỉ cần cậu làm việc lâu dài, mà cũng thật sự có thể uống được như lời cậu nói vậy thì tiền lương cơ bản là sáu nghìn, thêm rượu thì được trích phần trăm, làm việc tốt thì một tháng kiếm được một hai vạn không phải vấn đề”
“Cũng được” Tô Dật cũng hiểu biết một chút với vật giá hiện nay, một cân gạo cũng đã ba tệ rồi, thịt heo ở thành phố Thanh Châu cũng phải bốn mươi mấy tệ một cân. Một tháng mà được một hai vạn, ở năm mươi năm trước cũng coi như là thu nhập rất cao rồi.
“Vậy được, đêm nay Tiểu Hà sẽ hướng dẫn cậu chơi với các chị em kia của tôi.” Trương Đình nói với Hà Liêu: “Tiểu Hà, cậu dạy cho cậu ta mấy trò chơi mà bình thường mọi người hay chơi, cậu ta còn chưa biết.”
Hà Liêu hơi nghi hoặc, vừa nấy nhìn cách Tô Dật läc xúc. xắc như thế còn tưởng Tô Dật là đại thần quanh năm trà trộn trong mấy quán bar, không nghĩ tới Trương Đình lại vẫn bảo anh ta đi giúp Tô Dật.
“Anh Tô đúng không? Có biết chơi đoán số không?” Tiểu Hà hỏi Tô Dật.
Tô Dật rất thành thật läc đầu.
Tiểu Hà hít sâu một hồi, nói qua một lượt về quy tắc với hắn.
Sau đó hai người bắt đầu chơi cùng nhau. “Mười lăm hai mươi! Mười lăm!”
“Mười lắm hai mươi! Năm!”
Hà Liêu hơi sửng sốt: “Cũng khá may đó chứ, ván đầu tiên đã thắng, thử lại một chút.”
Tô Dật cười cười, trò chơi nhỏ này thật sự là đơn giản quá.
Không nói đến việc âm thầm phỏng đoán, chỉ bằng tốc độ phản ứng của hắn, chỉ cần hắn không muốn thua thì sẽ không có khả năng thua.
Hai người chơi liền một lúc hai mươi ván, Hà Liêu đã muốn bùng nổ.
“Chị Đình, chị xác định là anh ta không biết gì đấy chứ?”
Hiện tại trong quán bar không có khách, nên Hà Liêu thoải mái hô to, anh ta thật sự hoài nghi cuộc sống này.
lò quán bar Thanh Tỉnh này anh ta cũng có chút danh tiếng, được gọi là thần rượu. Thực ra không phải anh ta uống được mà chủ yếu là anh ta chơi mấy trò chơi nhỏ trên bàn rượu đủ hay, nhưng bây giờ chơi một trò đoán số thôi mà thua liền hai mươi ván, tuy rằng không uống rượu nhưng trong lòng đã nổ tanh bành rồi.
Trương Đình đã kinh ngạc đủ rồi, liếc nhìn Tô Dật một cái, đáp: “Cậu ta nói cậu ta không biết.”
“Tôi thua anh ta hai mươi ván rồi” Vẻ mặt Tiểu Hà cực kì tức giận nhìn Trương Đình: “Thế này rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ mà”
Trương Đình cũng khiếp sợ, cái trò chơi đoán số nho nhỏ này, dưới tình huống bình thường rất khó để thăng liền một lúc hai mươi ván, chỉ ít là trong những năm qua, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.
“Vậy hai người chơi tiếp các trò khác đi”
Hà Liêu cũng bất đắc dĩ nói: “Oẳn tù tì!”
Tô Dật lại nhìn anh ta.
“Anh đừng nói với tôi anh không biết nhé!” Tiểu Hà cảm thấy may mắn vì nãy giờ hai người chỉ chơi cho vui mà thôi, nếu không thì vừa mới bắt đầu đã phải uống liên tục hai mươi chén, thì tối nay anh ta cũng không cần đi làm.
Tô Dật lại một lân nữa gật đầu: “Thật sự không biết.” Tiểu Hà lại giải thích về quy tắc. Mười phút sau...
Tiểu Hà và Trương Đình ngồi đối diện Tô Dật, hai người ngây ngẩn nhìn hẳn.
Tiểu Hà thua liền ba mươi lăm ván, còn Trương Đình thua hai mươi mốt ván.
Hai người đều trầm mặc.
“Chúng ta chơi ba cây đi!” Tiểu Hà lại nói về cách chơi ba cây cho Tô Dật.
Xong ba ván, mọi người giải tán.
Tô Dật lần nào cũng cầm số điểm cao nhất, thế còn chơi cái quái gì nữa?
Cuối cùng Trương Đình cũng hiểu được, chỉ cần là những. trò chơi nhỏ liên quan đến xúc xắc và oẳn tù tì thì Tô Dật đều vô địch.
“Tiểu Tô, tôi đã nói với cậu rồi, cậu chơi mấy trò này rất lợi hại nhưng cậu không thể cứ chơi như vậy được.” Trương Đình đã hoàn toàn thấy được bản lĩnh của Tô Dật, nhưng cô ta không thể không nhắc nhở: “Lúc cậu chơi với khách hàng, nếu như lúc nào cũng thắng thì người khác sẽ không có cảm giác. được chơi, chí ít cũng phải thua một ít, kiểu như ba ván hoặc bốn ván lại thua một lần. Còn nữa, nếu như khách hàng thua liền ba ván thì cậu phải uống với người ta một chén mới được”
Nếu như lúc Tô Dật tiếp khách cũng vô địch như thế thì người ta chỉ chơi một lần, còn ai dám tìm tới hẳn nữa?