Sau đó gửi bức ảnh tôi chụp hồi sáng, sau đó lại tiếp tục block hắn lại, hành động cực kì nhanh gọn.
Thẩm Chi Nhiên ở ngoài cửa cảm nhận được điện thoại rung, thấy hình ảnh Ôn Vũ gửi cho mình, tay hơi run lên, điện thoại rơi xuống đất.
Hắn biết, hắn xong rồi, hoàn toàn kết thúc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng người lảo đảo đi về phía xe.
Hắn mở cửa xe nhưng lại không lái xe đi.
Tôi kéo màn lại, quyết định không nhìn hắn nữa.
Buổi tối, trợ lý tiểu Vương gọi điện cho tôi.
Khiến tôi nhớ đến, ấy, thì ra tôi còn chưa block mấy người quen tôi và Thẩm Chi Nhiên.
Tôi không nhận cuộc gọi của hắn, còn block luôn.
Không lâu sau, tôi nhận được video là trợ lý gửi qua.
Trong video là một người đàn ông uống say không biết trời trăng mây đất gì ở quán bar.
Miệng không ngừng gào: “Xin lỗi tiểu Vũ, anh không cố ý, có thể tha thứ cho anh không….”
Sau đó còn có một đoạn tin nhắn gửi đến:
“Chị tiểu Vũ, có phải chị và giám đốc cãi nhau không? Giám đốc gào cả đêm, không nghe ai khuyên hết. Em không biết hai người có chuyện gì, nhưng anh ấy biết sai rồi, có điều chỉ ngại không dám nói thẳng với chị thôi. Nếu không chị đến xem anh ấy một chút, bây giờ anh ấy ở quán bar Ma Tước số 22 đường Khâu Vân, em ở đây đợi chị, chị nhanh qua đây nhé!”
Hồi trước, Thẩm Chi Nhiên làm tôi bực thì chỉ cần hắn cúi đầu một chút, tôi đã vui vẻ chạy tới dỗ dành hắn.
Nhớ đến bản thân lúc ấy, tôi cảm thấy mình đáng buồn thật đấy.
Ai biết lúc đó lời giải thích của hắn là thật hay giả, có lẽ chỉ là một câu nói cho có lệ để dỗ tôi vui mà thôi.
Nếu mọi thứ có thể giải quyết bằng mấy câu giải thích, thì sao trên đời lại có nhiều kết cục không như ý đến vậy?
Tôi không trả lời tin wechat của tiểu Vương, mà block luôn wechat của hắn.
Sau này, những gì của Thẩm Chi Nhiên đều không liên quan đến Ôn Vũ tôi.
Tôi cố ý bán lại những món đồ đã mua ở phòng thuê, khiến nó trở thành ‘nhà chỉ có bốn bức tường’ như ban đầu.
Mỗi ngày trôi qua, sau hôm đấy, Thẩm Chi Nhiên đổi rất nhiều số để gọi cho tôi, nhưng tôi không nhận cuộc gọi nào cả.
Có một đêm, khi tôi đi toilet, tôi mở màn ra thì thấy có một người một điếu thuốc đứng dưới nhà tôi, ánh đèn đêm chiếu lên người hắn.
Hôm sau khi xuống nhà thì chẳng thấy bóng người.
Hắn biết tôi không muốn thấy hắn, nhưng hắn không muốn buông tay.
Có lẽ sự chờ đợi ngốc nghếch này có thể làm Ôn Vũ của trước kia cảm động,
Nhưng tôi của hiện tại sẽ không quay lại, nhào vào cái ôm của hắn đâu.
Ba hôm nữa, tôi sẽ lên máy bay bay sang Thái Lan, thời gian thuê nhà ở đây cũng kết thúc.
Dì cho thuê đến kiểm tra nhà, sau ba ngày, nơi này sẽ có vị khách mới đến thuê.
Tôi thanh toán hết với dì cho thuê, kéo hai vali, gọi xe chở tôi đến phòng cho thuê mới.
Có lẽ do chuyện tôi chuyển nhà sang nhà mới quá lớn, hoặc do dì hàng xóm kể lại.
Trước khi tôi lên máy bay rời khỏi tổ quốc, Thẩm Chi Nhiên biết tin tôi phải rời đi.
Hắn đổi số gọi điện cho tôi một cách điên cuồng.
Tôi chỉ nhận một cuộc, nói với hắn,
“Tạm biệt, Thẩm Chi Nhiên.”
Tạm biêt, tôi trong vai trò nữ phụ bị nhốt trong câu chuyện này.
Từ nay về sau, tôi không phải là nữ phụ Ôn Vũ trong tiểu thuyết nữa, mà là bản thân tôi, là Ôn Vũ chỉ làm theo mong ước của bản thân!