Lòng nghĩ như thế, tự nhiên Tôn Biền sẽ hỏi, bé em họ nãy giờ vẫn ngồi kế cô nghe vậy mới trả lời: “Không phải năm ngoái bác hai nhà ông cả đi xa tới phía Nam làm thuê à, tuy thời gian không lâu, nhưng mà khi trở lại khen bên ngoài tốt lắm, còn bảo mọi người hết năm thì đi với ông luôn. Người thôn mình nghe bác ấy kể chuyện ngoài kia vừa ngóng trông vừa động lòng, đầu xuân năm nay còn có không ít người cùng rời thôn.”
“Thế Trường Quý cũng là người rời nhà theo ông bác hai à? Vậy chuyện học hành làm sao đây?” Tôn Biền nhớ mang máng, có lẽ tuổi tác ông nhõi này xấp xỉ anh cả đấy, do đó bọn họ là học sinh cùng khóa.
Đã thế thì năm nay hẳn còn phải tới trường, ít nhất chắc cũng hơn nửa năm.
“Thì không đi học nữa thôi, thôn bọn mình cũng không quản chặt, sang chào hỏi với bên trường rồi nộp hết học phí là chờ phát bằng tốt nghiệp được rồi.”
“Kiểu thế này cũng được hả?”
“Sao mà không được hả chị? Dù sao thì anh Trường Quý học hành còn không giỏi, thi cuối kỳ năm nào cũng trượt, không lên được cấp ba chẳng lẽ còn không cho học sinh tìm con đường khác? Thật ra cũng không chỉ anh Trường Quý thôi đâu, trong trường có rất nhiều anh chị lớp 9 cảm thấy mình không đậu phổ thông được đều làm như thế, nộp hết học phí ghi danh, đồng ý học thì tới trường, không muốn thì về nhà đi làm giúp đỡ gia đình, lúc nào thi thì đến trường học thi thử, chờ lấy bằng tốt nghiệp là được. Mấy con người này không lên lớp giáo viên còn vui vẻ nhẹ nhõm ấy chứ, ít phải trông nom hay phí sức.”
“Bởi thế nên giờ Trường Quý quay về lấy bằng tốt nghiệp đấy hả? Bọn họ bảo tới nơi nào của phía Nam em biết không?”
“Cái gì Quyến nhỉ? Cụ thể thế nào em cũng quên rồi. Ừm đúng đó, ảnh về với bác hai, lĩnh bằng tốt nghiệp xong thì ở nhà đợi, bảo là dự lễ cưới chị Thục Phân rồi còn phải đi nữa. Nghe nói miền Nam công việc tốt mà làm còn được nhiều tiền, có không ít gia đình định lần này cũng đi cùng xem thử coi. Có điều hôm anh Trường Quý trở về cũng phải như vầy đâu, ảnh chỉ chải đầu rẽ ngôi rồi đeo kính mát à, cái áo sơ mi hoa với quần ống loe trên người kia chả biết cầm về lúc nào nữa?”
Bé em họ vừa nói xong thì chị ruột nó vui vẻ bật cười ha ha ha, nói với cô em: “Đồ ngốc, tính ông cả nóng này như nào em còn không biết à, nếu Trường Quý vừa về nhà mà dám mặc thế kia thì nhất định sẽ khiến ông vung xẻng sắt lên đuổi ra ngoài. Quần áo trên người nó đảm bảo đã mua trước kia rồi, chỉ chờ tới ngày hôm nay thôi.”
“Thế nay ảnh mặc ông cả không tức không đánh à?”
“Sao mà không, có điều như hồi nãy em vừa nói đó, tham gia lễ cưới chị Thục Phân xong bọn họ sẽ đi luôn. Chị đoán chắc chắn Trường Quý cũng đã mua vé xe trong thành phố xong rồi, nên mới mặc kệ ông nội nó có bực hay không.”
Chị họ vừa nói xong, trong sân ông chú hai lập tức vang lên tiếng mắng chửi vô cùng lớn của một ông cụ: “Thằng ranh mày mặc thứ quỷ quái gì đây hả? Nam không ra nam nữ chẳng ra nữ, còn không mau thay đồ ra cho tao. Còn dám cãi lại nữa à, có tin tao đánh gãy chân mày luôn không?”
Điền Trường Quý mới vừa nãy còn oai phong lẫm liệt đi vào sân, mấy giây sau đã tháo chạy như thỏ, núp ở cửa lớn ló đầu ra nhìn mà không dám vào.
Trong sân, ông ngoại Tôn Biền đoạt lại que cời lửa đang cháy trong tay anh họ, ném sang một bên rồi lôi kéo người khuyên nhủ: “Anh cả đừng tức nữa mà, vào nhà rồi hẵng nói.”
“Anh chả muốn nổi giận đâu, nhưng mà em xem cái thằng ranh ấy còn giống người à? Yêu không ra yêu quỷ chẳng ra quỷ, làm mất mặt ai đây hả?”
“Thôi mà, thôi mà, ngày vui của Thục Phân anh đừng so đo với mấy đứa nhỏ nữa, đi thôi, chúng ta vào nhà.”
Ông ngoại vừa nói vừa lôi kéo anh họ vào nhà, ông ấy quay lại trừng thằng cháu nhỏ nhà mình mấy lần, cuối cùng cũng không phát cáu nữa, nhưng vẫn liếc mắt ra hiệu thằng nhóc mày về nhà là ăn đủ.
Chờ ông nội mình vào nhà rồi Điền Trường Quý mới tọt vào trong sân, tới chỗ ghi danh sách quà cưới móc ra hai đồng, đợi tặng quà.
Trên mặt bàn nhận quà cưới tản mát một số đồ vật như hạt dưa, viên kẹo, thuốc lá các loại. Không giống gia đình người ta, hôm nay quả là nhà ông chú hai Tôn Biền bỏ hết vốn, thuốc lá chuẩn bị cho quan khách cũng không phải loại lá cây không đâu, mà là điếu thuốc đóng hộp được ép trong lớp vỏ giấy.
Người phụ trách viết danh sách quà cưới chính là bà ngoại Tôn Biền, việc này bình thường đều giao cho người viết chữ đẹp nhất trong thôn. Ngoại cô khéo viết bút lông lắm, nét thanh nét đậm rất đẹp, kể từ khi gả đến thôn, hầu hết danh sách quà mừng dưới quê đều do bà viết hết.
Điền Trường Quý đứng ở hàng phía sau chờ viết quà, bà ngoại vừa ghi vừa nhắc nhở cậu: “Trường Quý, trẻ con chưa kết hôn không được tính thành nhà riêng đâu, khỏi đưa quà.”
Điền Trường Quý nghe thế mới nâng kính mát trên mặt lên nói: “Cháu biết, đây là chú Thuyên Trụ nhờ cháu mang về giúp, người ta có việc không về được.”
Bà Điền cũng không nói gì thêm, tiếp tục công việc trên tay, còn Điền Trường Quý đưa tiền xong thì nhanh chân rời sân, xem chừng là muốn cách xa gian nhà một tý, đỡ để ông nội trông thấy lại lao ra quất cậu một trận.
Thật ra cậu muốn đi luôn cơ, nhưng mà bác hai còn đợi ăn đám cưới trong sân, vé xe và vé tàu đều ở trên người ổng, cậu đi không được nên đành chờ thôi.
Chuyện chờ người đúng là rất nhàm chán, Điền Trường Quý đang định ngồi xổm xuống chỗ bóng râm ngay cổng nghỉ ngơi, nhưng lại phát hiện cái quần bó quá nên không ngồi xuống được, ở vị trí qua đầu gối, hơi hướng xuống phía dưới một chút cũng có nguy cơ kéo căng luôn ấy.
Thử nhiều lần phát hiện đều như thế, chẳng còn cách nào, cuối cùng Điền Trường Quý đành đứng dựa vào tường.
Vừa đúng lúc, đám khỉ loi choi hồi nãy nhảy từ sân sau ra ngoài đã trở về, mấy thằng con trai liếc mắt là thấy một tên ăn mặc dị hợm đang tựa lưng lên tường.
Lòng hiếu kỳ của bọn khỉ gió này càng nặng hơn so với những đứa trẻ khác, chúng tức khắc xông lên, mồm năm miệng mười hỏi.
“Anh là ai? Sao mặc đồ ra thế này?”
“A, là anh Trường Quý, anh đang đeo kính mát trên mặt đó hả? Còn người thì mặc quần ốc loe á?”
“Cái quần này mặc có ngon không? Sao mà thấy khó chịu thế nào ấy?”
Ánh mắt đám trẻ hoặc kinh ngạc hoặc tìm tòi, đồng thời tra hỏi làm thỏa mãn cảm giác thành tựu của Trường Quý hết sức. Mà nói chứ, chẳng phải cậu cố ý ăn mặc vậy tham gia lễ cưới chị họ là vì cảm giác này à?
Tôn Biền cách bọn họ không xa thấy rất rõ biểu cảm trên mặt Điền Trường Quý, cảm thấy bộ dạng người ta giống y đúc đồng nghiệp hồi đó nghỉ hè làm thêm việc, dùng tiền lương tích cóp hơn nửa năm mua một chiếc máy ép trái cây.
Tôn Biền có thể hiểu được cảm giác này, ai cũng có lòng hư vinh, ngay cả bản thân cô thi được thành tích tốt cũng thích đem bài đưa bố mẹ xem, sau đó nghe họ khen ngợi mình.
Trường Quý vui lắm, móc viên kẹo trong túi quần ra, đây là mấy cục kẹo mừng hồi nãy cậu mới lấy khi tặng quà giúp người ta. Vốn để giữ cho mình ăn cơ, nhưng mà bây giờ đã đem cho mấy con khỉ này hết rồi.
“Mấy đứa đang chơi gì đó?” Trường Quý hỏi.
“Chơi đánh cướp ạ, bọn em đều là cảnh sát, chuyên bắt bọn người xấu và trộm cướp.”
Điền Trường Quý nghe thế có hơi động lòng, vì từ nhỏ đến lớn, trong đám con nít cậu không phải đứa xuất sắc gì cho cam. Bởi thế lúc mọi người cùng chơi với nhau, mấy nhân vật hình tượng chính diện rất hiếm khi đến phiên cậu, cậu toàn diễn mấy người chạy việc, lính quèn hoặc thành viên A, B, C, D trong bang các kiểu.
Chẳng có ai thích đóng vai phụ cả, Điền Trường Quý cũng thế, cậu cũng có ước mơ được làm nhân vật chính.
Nhìn cái đám nhóc quê mùa ba, bốn tuổi này mà giấc mộng vai chính trong lòng Điền Trường Quý lại chợt nảy mầm. Cậu muốn lừa đám này một chút nên hỏi dò: “Mấy đứa dẫn anh đi chơi cùng được không?”
Bọn khỉ gió nghe thế đều nhìn sang Tôn Ký, Tôn Ký đang lấy đầu lưỡi liếm láp đường trong miệng, hỏi hàm hồ: “Được ạ, anh muốn chơi gì nè?”
“Chơi gì cũng được, chỉ cần để anh làm nhân vật chính thôi.”
Tôn Ký xoay xoay viên kẹo tròn trong miệng vài vòng, híp mắt trả lời: “Dạ được.”
Điền Trường Quý phấn khích quá chừng, vội hỏi định chơi gì, Tôn Ký phất phất tay bảo: “Chơi gì chặp nữa anh sẽ biết, dù sao thì nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu, chắc chắn là nhân vật chính. Bây giờ anh chờ một lúc nha, bọn em phải đi chuẩn bị vài thứ.”
Tôn Ký nói xong thì đám khỉ loi choi giải tán ngay lập tức, chạy tới dưới chân núi đằng kia cũng chẳng biết đang hái cái gì.
Chưa được mấy phút sau tụi nó đã trở lại, Điền Trường Quý còn chưa kịp mở miệng, quay đầu đã bị chọi một đống thứ bốp bốp liên tục vào người.
“Á, mấy đứa làm gì đó? Sao lại đánh người thế này? Còn là hạt lu lu đực nữa chứ, đừng có ném nữa, thứ này đập vào người khó giặt lắm, trời ơi, áo sơ mi của anh.”
Hạt lu lu đực chính là hạt giống của một loại thực vật thân thảo sinh trưởng trên vùng đồng ruộng. Loại thực vật này nở hoa màu trắng, sai quả màu đen to cỡ hạt đậu nành, kết thành chùm.
Hạt lu lu đực ăn được, là thứ đồ ăn vặt thường gặp của mấy đứa nhỏ dưới quê. Có người nói nó còn là dược liệu, có thể dùng để chữa bệnh đau răng, đau họng. Dù rất hữu hiệu nhưng màu lu lu đực quá đậm, một khi chơi làm nó dính lên quần áo, không giặt qua vài lần thì chắc chắn không thể sạch được.
Điền Trường Quý xót trang phục, chỉ có thể liên tục tránh né công kích trước mặt. Thế nhưng bọn nhỏ quá đông, hạt lu lu đực bị ném càng nhiều hơn. Cuối cùng cậu bị ép cuống quít, hai ba bước vọt lên đầu tường.
“Tụi bây làm gì đó?” Điền Trường Quý cực kỳ tức giận đứng trên đầu tường hô xuống dưới.
Tôn Ký bên dưới chống nạnh quát lại: “Không phải Asakura đã nhảy rồi sao? Doto cũng nhảy rồi, nên xin ngươi cũng nhảy luôn đi, nhảy đi, ngươi có nhảy không hả(*)!!!”
(*) Đây là lời thoại kinh điển của nhân vật thám tử Yamura trong bộ phim “Truy bắt” (Kimi yo Fundo no Kawa o Watare).
Cái dáng vẻ khí thế vang dội kia làm mọi người xung quanh đều choáng váng.
Hô xong cậu lại nói với người đứng trên tường: “Anh Trường Quý, anh thấy sao, cảnh kinh điển trong phim “Truy bắt” đó, anh nhất định là nhân vật chính trong phân đoạn nhảy tường này rồi, anh có hài lòng không?”
Điền Trường Quý mặt như đưa đám nhìn mấy vệt nước đen đen tím tím trên áo sơ mi, lại trông cái quần ống loe bởi vừa nãy mình tránh né và leo tường mà bục cả chỉ, đúng là khóc không ra nước mắt.
Ha ha ha ha, hố hố hố hố.
Cả đám mấy đứa con gái vây xem cười ngặt nghẽo, bé em họ chỉ vào Tôn Ký nói: “Chị Tiểu Biền, mấy thằng ranh kia quá xấu xa rồi, nhất là em trai chị đó.”
Tôn Ký chặn dưới chân tường nghe thế mới phản bác: “Chị Hồng Mai, chị nói lời này là không đúng rồi, bọn em hơi bị nghe lời nha. Anh Trường Quý muốn làm nhân vật chính nên tụi em mới giúp ảnh làm nhân vật chính, nhiều người theo hầu ảnh thế thì chơi xấu chỗ nào?”
Điền Hồng Mai bĩu môi, tự nhủ em lừa quỷ á, nhưng mà câu này cô bé không dám nói thẳng ra miệng. Thằng Tôn Ký đó láu cá lắm, cô cũng không muốn đám nhãi con kia tới trêu chọc mình đâu.
Cuối cùng cũng ném hết đám lu lu đực trong tay, Tôn Ký cảm thấy vô vị nên không ép người nữa, nện bước đi nghênh ngang, dắt theo một đám anh em định tới chỗ khác chơi tiếp. Mấy ông nhõi vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm: “Cho mấy cục kẹo là muốn dụ dỗ bọn này, coi tụi mình là con nít hả?”
“Đúng đó, không phải muốn chơi à? Vậy thì tiếp ổng chơi luôn, còn dám xem tụi này là đồ ngu để lừa nữa chứ, cứ đứng trên tường đi đừng có xuống.”