Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80

Chương 20



Biên tập: Sabi

Beta: Qin Zồ

Tào Linh Linh là đứa lớn nhất trong đám con cái của bốn anh chị em nhà họ Điền, trước đây vào thời đại rối loạn, chị em nhà họ Tào đã từng tới nhà bà ngoại lánh nạn trong thời gian ngắn. Là đứa con gái lớn nhất trong đám trẻ, Tào Linh Linh  rất có phong thái chị cả, khi đó cô mới mười mấy tuổi đã như một con gà mái nhỏ vừa biết ấp trứng, giương đôi cánh giấu các em bên dưới lớp lông vũ của mình, vươn đầu ra mổ hết những thứ dám tổn thương bọn họ.

Lúc Tào Linh Linh xuống nông thôn tiếp viện, Tôn Biền con đang học cấp một, chị đi liền bảy, tám năm, đám Tôn Biền cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tin tức chị họ khi gặp gia đình dì hai vào ngày Tết.

Năm kia chị họ lớn về nhà, mọi người đều rất vui mừng, nhưng sau đó lại gặp nguy cơ không có việc làm, khiến người chị họ luôn phơi phới tinh thần trong ấn tượng của Tôn Biền trở nên vô cùng phiền muộn.

Bây giờ chắc là chuyện công việc đã thấy ánh sáng, nên tính cách vốn nhanh nhẹn của Tào Linh Linh lại trở về, sau khi cô dẫn các em vào hợp tác xã mua bán, liên tiếp chào hỏi liên tiếp chọn đồ, có thể thấy rằng cô rất quen thuộc với những nhân viên làm việc tại đây.

“Tiểu Biền, Tiểu Ký, mấy đứa muốn ăn cái gì?” Chị họ trước khi mua đồ hỏi qua ý kiến của khách.

“Chị, tụi em gì cũng được không kén chọn đâu.” Chị em nhà họ Tôn chờ ăn sẵn rất biết điều, tỏ vẻ toàn bộ đều nghe theo chị thu xếp.

Tào Linh Linh thấy vậy thì gật đầu, sau đó cắp giỏ cầm tiền, khí thế bừng bừng oai phong sải bước đi tới quầy hàng vừa ý.

Khí thế ấy làm Tôn Biền tuyệt đối tin tưởng chị họ mình đạt danh hiệu cờ đỏ tiên tiến ngày 8 tháng 3 nhiều năm.

Vào cái thời đại mà tất cả vận may dựa vào cung cấp phiếu, Tào Linh Linh chỉ cần quét mắt nhìn một vòng các loại đồ ăn bày trên quầy, đã có thể kiếm được món có chất lượng tốt nhất trong một đống thức ăn. Bên hàng thịt kia cũng thế, vốn bày trên thớt toàn là những vị trí thịt nạc nhiều thịt mỡ ít, loại thịt này không được mọi người ưa thích, bởi chẳng có chất béo, giá tiền như thế phần đông mọi người vẫn hy vọng có thể mua được thịt béo một tý, nếu là thịt ba chỉ thì càng tốt hơn.

Sau khi ngăn chị họ tới gian hàng của liên hiệp nhà máy thịt bên kia và tán dóc vài câu với chủ cửa hàng, người chủ cứ như làm ảo thuật, từ dưới tấm thớt lôi ra một miếng thịt ba chỉ hảo hạng. Cân xong rồi thì đưa xâu thịt cho Tào Linh Linh.

Mười mấy phút sau, Tôn Biền thấy chị họ cắp cái giỏ thức ăn vốn trống rỗng đã trở nên phong phú rõ rệt, chẳng những nhiều hình thức, mà chất lượng cũng đều rất tốt.

Tôn Biền một bên nhìn mà thầm khâm phục, với năng lực này của chị họ, mai sau nhất định sẽ là một người có khả năng quản lý trong nhà.

Cuối cùng Tào Linh Linh tiêu sạch tiền và phiếu mẹ cho, mua sắm sắp quá độ, bấy giờ mới hài lòng xách giỏ dẫn các em ra khỏi hợp tác xã cung cấp, đi dọc theo đường cái trở về nhà.

Từ hợp tác xã muốn về tới khu tập thể nhà máy gỗ thành phố phải leo lên một con dốc đứng lớn rất dài, con dốc này dài đến độ nào?

Dài tới mức Tôn Biền không chỉ một lần thấy có người lái xe đạp đến chân dốc, sau khi kiên cường đạp lên mấy lần thì dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn lên trên xem xét, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ hoặc e ngại bước từ trên xe xuống, đổi từ lái xe thành đẩy xe đi.

Đoạn dốc dài lớn này chính là con dốc dài Mộc Bản nổi tiếng trong thành phố, nghe nói mấy người sinh sống dưới sườn núi thà rằng đi bộ mấy cây số tới cửa hàng quốc doanh mua đồ, còn hơn là đến của hàng thanh niên cách gần hơn, cũng là bởi vì mọi người không muốn leo lên đoạn dốc lớn này.

Bốn đứa bị sai đi mua đồ thì chẳng băn khoăn như thế, cả sườn dốc làm người ta nhìn mà sợ bọn họ cũng đi tới cười cười nói nói.

Trong lúc bọn họ chuẩn bị về nhà, Tào Tiểu Quý đi ở phía sau cùng đột nhiên kêu mọi người lại.

“Chị, chị Tiểu Biền, Tiểu Ký nữa, mọi người có muốn xem trò vui không?”

Ba người đi phía trước nghe thế dừng bước quan sát xung quanh, cũng chẳng thấy chỗ nào có náo nhiệt để xem.

“Không cần tìm, còn chưa bắt đầu, nếu mấy chị muốn nhìn thì chờ ở đây một lúc, sắp có trò hay xảy ra rồi.”

Tào Tiểu Quý chạy tới bên cạnh chị mình, để người chị che trước mặt, sau đó lấy tay lặng lẽ chỉ sang một hướng, tầm mắt của những người khác cũng trông theo một cách tự nhiên.

Tào Tiểu Quý chỉ đến chỗ có hai thanh niên mặc áo lính thủy, đầu đội mũ lính màu xanh lá đứng bên kia đường.

“Ôi, mọi người không cần nhìn bọn họ chằm chằm thế, nhỡ đâu bị họ phát hiện thì không xem náo nhiệt được nữa đâu.”

Cả đám nghe thế thu tầm mắt lại, Tào Linh Linh nghi ngờ nhìn cậu em trai, lòng chẳng hiểu bên ấy có thể náo nhiệt được cái gì.

Cô còn chưa kịp hỏi thì đã thấy em liếc mắt ra hiệu về phía bên kia rất nhanh, lúc mọi người nhìn sang, bên ấy cũng đã thay đổi bất ngờ.

Chỉ thấy một thanh niên vốn đang chạy xe đạp chậm rì rì, lúc đi ngang hai người bận áo lính thủy đột nhiên thò tay lấy cái mũ trên đỉnh đầu một người, cầm trong tay rồi bắt đầu đạp xe chạy thục mạng.

Vẻ mặt cái người bị cởi mũ kia vốn sững sờ, nhưng ngay sau đó ngoảnh đầu lại đuổi theo, người bạn bên cạnh anh ta phản ứng còn nhanh hơn, chạy trước một bước.

Nếu là ở chỗ khác, tên cởi nón lính kia chưa chắc đã có thể chạy thoát, ngay cả khi anh ta chạy xe đạp và hai người đằng sau chạy đi nữa. Nhưng không may nơi đây là một con dốc lớn, mà đối phương còn cưỡi xe đổ dốc xuống dưới nữa.

Chỉ thấy chiếc xe đạp kia hệt như có phép thuật gia tốc thêm, nhanh như chớp vọt từ trên sườn dốc xuống dưới, tốc độ cũng đã vượt qua được một chiếc xe jeep vừa đúng lúc đi bên cạnh.

Vận tốc như thế đương nhiên người không đuổi kịp nổi, cho nên cuối cùng anh chàng bị đoạt mũ cũng chỉ có thể thở hồng hộc chán nản trông theo cái tên chật vật chạy trốn kia.

“Đây… Đây là chuyện gì vậy?” Bọn nhỏ tận mắt trông thấy chuyện lấy nón lính ngẩn tò te hết cả.

Tôn Biền cũng là một thành viên trong đội trợn mắt há hốc mồm, nói chứ loại chuyện giật nón lính này không phải cuối thập niên bảy mươi cũng rất hiếm gặp à? Tại sao hôm nay còn xảy ra?

Người chưa trải qua thời đại rối loạn mãi không hiểu được sức hấp dẫn của quân phục với những thanh niên thời đại đó, ở thập niên sáu mươi, bảy mươi, mặc quân phục nở mày nở mặt nhất, quân nhân là nghề nghiệp khiến người khác hâm mộ nhất.

Đối với người không làm lính, không được mặc quân phục, thì cho dù đầu chỉ được đội nón lính thì đó cũng là chuyện đáng khoe khoang và được mọi người chú ý. Hiệu ứng còn bắt mắt hơn cả việc khoe khoang Apple ở hiện tại.

Bởi thế mũ người lính mới thường bị người thân lấy đi, có các thanh niên thật sự chẳng tìm được biện pháp mới máu nóng xông lên đầu, nảy ra ý nghĩ khác, vì vậy mà chuyện giật nón lính cũng xảy ra nhiều lần.

Mọi người cũng dở khóc dở cười với việc này. Bắt người đi, chỉ một cái mũ cứ có chút cảm giác chuyện bé xé ra to, hơn nữa loại hành vi này xảy ra cũng là bởi vì nhân dân thật sự quá sùng bái bộ quân phục kia, cho dù có bắt người lại thì cả chuyện dạy dỗ thế nào cũng khó mà nói, cũng không thể nói với bọn họ đừng quá tôn thờ quân nhân nữa.

Cho nên cuối cùng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, điều này cũng dẫn đến hành vi giật nón lính ở các nơi ngày càng nghiêm trọng. Đám thanh niên ngày càng tranh cướp nhau kịch liệt, vì một cái nón lính, chuyện đánh nhau hay thậm chí kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng không phải ít.

Có điều chuyện như vậy tới cuối thập niên bảy mươi cũng rất ít gặp, đầu tiên bởi hành vi này được xác định rõ ràng là phạm tội, hơn nữa cũng bởi vì vải quân phục đã bắt đầu lưu hành trên thị trường, những người muốn mua vải có thể tìm người may cho.

Bao nhiêu năm chưa thấy hành vi này, tại sao lại giật nữa?

Không đúng, chuyện có người muốn lấy nón lính này nhóc Tiểu Quý làm sao biết được?

Thấy hai chị đều nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm nghị, Tào Tiểu Quý cũng không dám giấu giếm, kéo quần áo nói rằng: “Cái người lái xe đạp kia đã quanh quẩn trên đỉnh sườn núi lớn mấy hôm rồi, mỗi ngày đều tới mà chẳng đi, cứ nhìn chằm chằm vào nón trên đầu mấy người đó, các chú dưới lầu đều bảo anh ta muốn giật mũ.”

Tào Linh Linh nghe thế gõ đầu em trai mình: “Cái này không phải xem náo nhiệt, càng chẳng phải chuyện gì tốt, cướp đồ của người khác là không đúng. Người khác xui xẻo thế mà em còn muốn xem trò vui, sao mà học môn chính trị được hả?”

Tào Tiểu Quý nghe thế đầu ỉu xìu, nhún bả vai nghe răn dạy.

Tôn Ký thấy người anh em nhỏ của mình bị dạy dỗ, lập tức bắt đầu nghĩ biện pháp, cậu nói lảng sang chuyện khác: “Chị Linh Linh, bây giờ tụi em học cấp một không có lớp chính trị, bọn em học đạo đức thôi.”

Tào Linh Linh liếc nhìn em họ trả lời: “Có cái gì cũng phải học cho tốt, chính trị và đạo đức đều rất quan trọng.”

Khi chị em nhà họ Tôn và họ Tào về nhà, cuộc trò chuyện của người lớn trong phòng đã kết thúc.

Dì hai Điền nhận giỏ đồ ăn trong tay con gái, vội vào trong nhà bếp, Tào Linh Linh rửa tay xong cũng đi theo giúp đỡ.

Hai chị em Tôn Biền và Tào Tiểu Quý ở lại phòng khách ăn trái cây, nói chuyện phiếm, nói một hồi lại nhắc đến chuyện vừa nãy bọn họ mới nhìn thấy có người giật nón lính ở cổng khu tập thể.

“Cái gì, lại có chuyện này xuất hiện à? Chẳng phải chỉ lúc rối ren mới có việc này sao?” Ông ngoại Điền hút tẩu thuốc rất giật mình.

“Ôi, bố, bố không biết đấy thôi, hiện tại trong thành phố nhiều người nhàn rỗi, càng nhiều người thì yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện, mới tháng trước kế toán công ty bách hóa đi gửi tiền đã làm người ta để mắt cướp mất. Giờ buổi tối con cũng không dám cho Thục Mỹ và đám nhỏ ra ngoài.”

“Đừng nói là chỗ chúng ta, bên tỉnh lị bây giờ cũng lộn xộn, hai gã họ Vương bỏ trốn đến bây giờ còn đang bị cả nước truy nã.”

Ăn uống và nói chuyện cũng trôi qua thời gian hơn nửa buổi chiều, thấy giờ cũng không còn sớm nữa, ông ngoại Điền đứng dậy định đưa cháu trai và cháu gái đi, trước khi đi vẫn không quên quay lại dặn dò con gái: “Bố đã hỏi thăm bên cục công an thị trấn và đại đội cả rồi, bọn con phải lo giấy tờ bên đây nhanh lên, đừng để người ta chờ lâu.”

“Bố yên tâm, ngày mai bọn con sẽ tới nhà máy khu phố làm thủ tục ngay, ngày kia nhất định sẽ sang đưa cho bố.”

Lúc này ông ngoại Điền mới vừa lòng đi xuống lầu, trên đường về thành phố tới cửa hàng mua hộp mỡ bôi mặt hiệu Vạn Tử Thiên Hồng về lấy lòng người bạn già. Xe đón ánh tà dương, chầm chậm đưa bọn nhỏ về nhà.

Hết chương 20.