Lục Ngàn Bạch nói về nhà nhưng thực chất là về phòng ở ký túc xá, hắn đương nhiên cảm thấy nên thả cáo con hoang dã này về núi, nhưng thương thế cũng chưa tốt hoàn toàn, lại thêm việc qua khỏi ngọn núi sau trường là thành phố, không thích hợp phóng sinh, nên trước tiên là mang về ký túc xá đã.
Phòng KTX của A Đại dành cho hai người ở, bạn cùng phòng với Lục Ngàn Bạch đã sớm chuyển ra ngoài để cùng bạn gái ở chung, Lục Ngàn Bạch mượn tên cậu ta, lại trả hai phần tiền, vừa vặn có thể ở một người giống như ở trọ ngoài trường.
Hắn đậu xe ổn định, cẩn thận nâng lồng chứa cáo con, lúc cúi đầu xuống thì bắt gặp đôi mắt to của bé cáo thông qua lỗ thông hơi.
Lục Ngàn Bạch đem lồng nhỏ giơ lên, đặt ngang ở trước tầm mắt, nói: "Mấy ngày nay bé ở anh chỗ đi, đừng sợ, chờ vết thương của bé lành hẳn thì anh sẽ thả bé đi."
Trúc Nguyệt nhìn lại nam nhân đang nhìn mình, cẩn thận đem mỏ nhọn dán lên lỗ thông khí, ngửi ngửi một chút hương vị trên người nam nhân.
Hồ ly từ trước đến nay là loại sinh vật thông minh và giảo hoạt, lúc trước Trúc Nguyệt hoàn toàn không kịp chuẩn bị bị bắt lại. Hiện tại đã thoát khỏi tình cảnh sinh mạng bị uy hiếp nên tỉnh t'áo tự hỏi một chút, liền hiểu ra nam nhân trước mặt này chẳng những sẽ không giết mình, mà còn có thể là người đã cứu mạng mình nữa.
Nhưng mà tiểu hồ ly cũng rất cảnh giác, ngã một lần khôn hơn một chút, nhân loại không thể dễ dàng tin tưởng, đến tột cùng như thế nào thì còn phải quan sát quan sát, lại nói, nếu rời khỏi người này phỏng chừng lại phải gặp trúng những kẻ khiến mình khó sống.
Cậu ngay lập tức quyết định ở lại.
Cậu nhận thức khá rõ tình hình.
Trúc Nguyệt đắc ý nghĩ.
Lục Ngàn Bạch nhìn thấy cảnh bé cáo cách lỗ thông khí mà hít hà mùi hương của hắn, trong mắt lập tức hiện lên một tia nhu hòa.
Khi tiểu động vật tín nhiệm con người, đầu tiên thường sẽ bắt đầu bằng việc ghi nhớ mùi hương.
Lục Ngàn Bạch ôm lồng đi lên lầu, đặt lên mặt bàn trong phòng KTX rồi mới nhẹ nhàng kéo cửa trở lại xe, tới tới lui lui mấy bận mới đem hết đồ dùng cho bé cáo mua từ phòng khám thú y về.
Trúc Nguyệt tò mò nhìn hắn ra ra vào vào, từng thùng từng thùng đồ vật chất đầy nửa cái ký túc xá mới chịu dừng lại.
Nhưng người này tới tới lui lui vẫn chẳng thèm thả cậu ra.
Chiếc lồng này vốn dành cho loài mèo to, tuy cậu là một nhóc hồ ly gầy yếu nho nhỏ nhưng bị nhốt cũng thấy hoảng nha.
Trúc Nguyệt lập tức bất mãn, cậu dùng mõm nhọn đỉnh đỉnh lồng nhựa plastic, tiếp đến dồn khí vào đan điền, tức giận "kít ——" một tiếng.
Có lẽ Lục Ngàn Bạch chưa từng nghe qua tiếng của loài cáo nên khi bất chợt nghe được tiếng kít vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu này, không khỏi sửng sốt một chút.
Sau đó phản ứng lại, không thể không mỉm cười.
Hắn đặt đống đồ trong tay xuống, bước đến vỗ nhẹ vào chiếc lồng rồi dịu dàng nói: "Anh cho bé ra ngoài, nhưng không được chạy lung tung hay tiểu tiện bừa bãi, được không?"
Hắn nói xong thì nhìn bé cáo với cặp mắt màu xanh ướt sũng kia thì cảm thấy mình đúng là choáng đầu mới có thể cùng cáo con thương lượng, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: "Quên đi, thả bé ra ngoài vậy, hi vọng bé không phải chuyên gia phá nhà."
Hồ ly là loài sinh vậy có ý thức về lãnh địa ý rất mạnh, khu vực nhỏ dưới mắt miễn cưỡng xem như là địa bàn của cậu trong thời gian này nên phải tuần tra một chút.
Cậu nhanh nhẹn dạo quanh phòng KTX một lần, ghét bỏ nhìn thoáng qua địa phương còn không bằng một phần mười nhà mình.
Trước kia nghe trưởng bối nói nhân loại mặc dù lãnh địa của xã hội thì lớn nhưng lãnh địa cá nhân đều cực kì nhỏ, nguyên lai lại là thật nha.
Trúc Nguyệt thương hại quay đầu nhìn thoáng qua nhân loại đáng thương kia.
Lục Ngàn Bạch không hiểu đến tột cùng tiểu gia hỏa mới nhặt về này muốn làm gì, đông nhìn tây dạo, kém chút đá văng máy tính của hắn, hắn vội vàng đem tiểu gia hỏa ôm xuống, nói: "Cái này không thể đụng vào, bé có phải muốn đi tiểu không? Bồn cát cho mèo ở đây nè —— Đến, ngửi một chút đi."
Trúc Nguyệt im lặng bị Lục Ngàn Bạch ôm vào bồn cát cho mèo, tượng trưng phủi móng hai lần rồi tiêu sái nhảy ra, lưu lại cho hắn một bóng lưng.
Cậu nghe hiểu tiếng người nha, cũng biết đâu là nhà vệ sinh đấy tên nhân loại đầu đất này!
Nhân loại đầu đất không hề hay biết mình bị liệt vào hàng ngu ngốc, vẫn đang vật lộn với chiếc lồng lớn mới mua của mình.
Vâng, là lồng lớn đấy, rốt cuộc Trúc Nguyệt cũng biết hắn muốn làm gì.
Trúc Nguyệt nhảy lên bàn, từ trên cao ngồi xổm nhìn xuống bóng lưng nam nhân, trong đôi mắt màu xanh lam xẹt qua một tia bất mãn và phẫn nộ.
Lại muốn đem mình giam lại, người này cũng muốn đem mình giam lại, không khác gì tên nam nhân lúc trước!
Ba tầng lồng rất nhanh đụng tới trần nhà, cơ hồ chiếm hơn phân nửa không gian của ký túc xá nhỏ, Lục Ngàn Bạch đem 'biệt thự' lớn đẩy vào trong góc, sau đó quay đầu hướng tiểu hồ ly nói: "Bé ngủ nơi này được không?"
Trúc Nguyệt hướng hắn nhe răng, biểu thị ngươi thử để cho ta ngủ nơi đó xem?
Lục Ngàn Bạch nhìn bộ dáng liều chết của Trúc Nguyệt, không khỏi suy tư một chút nói: "Vậy trước tiên đặt ở đây đi."
Mặc dù Hạ Lương nói là để phòng ngừa bé cáo phá nhà thì phải nhốt vào lồng, nhưng mà tiểu gia hỏa này nhìn rất ngoan, xem ra cũng rất bất mãn với chiếc lồng nên đành nhìn tình huống mà làm vậy.
Trúc Nguyệt thấy người này cũng không cưỡng ép muốn nhốt cậu lại, bất mãn trong lòng liền giảm bớt một chút.
"Lương ca nói từ miệng vết thương của bé lấy ra rất nhiều mảnh thủy tinh, hẳn là bị thủy tinh quẹt trúng làm cho bị thương nhỉ, cũng không biết bé đến tột cùng nghịch ngợm cái gì mới bị thương nặng như vậy." Lục Ngàn Bạch đi tới trước mặt Trúc Nguyệt thì dừng lại, thăm dò đưa tay muốn sờ đầu bé cáo.
Trúc Nguyệt theo thường lệ nhe răng.
Lục Ngàn Bạch cũng không có thất vọng, bình tĩnh thu tay lại, nói: "Anh còn có lớp, bé ở trong túc xá không nên chạy loạn, ngủ một chút để nghỉ ngơi đi."
Hắn vừa nói vừa thu thập vài cuốn sách, "Thức ăn với nước uống đều chuẩn bị sẵn rồi." Hắn thu thập xong liền nhẹ nhàng mở cửa ra, cuối cùng nhìn thoáng qua bé cáo đang ngồi chồm hổm trên bàn đọc sách nhìn chằm chằm hắn, rồi mới rời khỏi.
Trúc Nguyệt thấy người vừa đi, lập tức 'sưu' một tiếng nhảy lên chiếc giường mềm mại, nhảy nhót rất lâu mới thỏa mãn chạy tới uống một ngụm nước.
Trúc Nguyệt là hồ ly tu hành, mặc dù linh lực đã mất hết nhưng tốc độ khép miệng vết thương vẫn nhanh hơn nhiều so với đám hồ ly bình thường. Lúc này nhìn da thịt trần trụi cùng vết sẹo dữ tợn (bọn họ vậy mà lại đi cạo trụi lông của cậu nha!), không khỏi thở dài.
Sự tình phát sinh quá nhanh, cậu nhất thời thẫn thờ. Đột nhiên mình từ hình người biến trở lại thân hồ ly, đột nhiên linh lực bị rút sạch không một tia dư thừa, không may bị tên nhân loại tàn ngược kia nhặt được, lại được một tên nhân loại khác cứu sống (có phải là cứu Trúc Nguyệt hay không thì cậu không xác định được, lúc này cậu không dám tin tưởng loài người).
Trưởng bối trong tộc nói rất đúng, xã hội loài người quá hung tàn, vừa ra khỏi cửa liền bị đánh đập tàn nhẫn.
Trúc Nguyệt phiền muộn thở dài, đem mình cuộn thành một đoàn, ngậm lấy cái đuôi mềm mại, rầu rĩ không vui ngẩn người.
"Tiểu hồ ly nha, trắng nõn nà nha, ba trăm tuổi rồi, lại bị đánh đập nha."
Trúc Nguyệt nhịn không được, thê thê thảm thảm ngâm nga bài hát của con người.
Cậu hừ hừ vài phát rồi lại ngủ thật say.
U là trời mùi gì thơm quá!
Trúc Nguyệt 'sưu' một tiếng bừng tỉnh sau giấc mộng, trừng to mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Liền bắt gặp cảnh Lục Ngàn Bạch một tay mang theo một túi thức ăn, tay kia cầm điện thoại nói gì đó.
Trúc Nguyệt bị thèm đến chảy nước miếng luôn, cậu khinh thường cái gì mà thức ăn cho chó cho mèo đặt ở góc bên kia nên cậu cũng chưa thèm liếc một cái. Tên ngược đãi kia cũng không cho cậu ăn gì nên lúc này nghe được mùi thơm mới nhớ tới mình thật lâu rồi chưa có ăn.
"Kít ——"
Đói a ——
Trúc Nguyệt nhảy đến bên chân nam nhân, xoa xoa chiếc đuôi lông nhung của mình bên bắp chân của hắn, dùng đầu mũi ướt sũng nhẹ nhàng đụng đụng túi nhựa, lập tức nhãn tình sáng lên.
Là gà nha ——! Là gà đó nha!
Trúc Nguyệt hận không thể nhảy một đoạn vũ điệu để biểu đạt rằng mình đang rất hưng phấn.
Lục Ngàn Bạch dừng chân, hắn rũ mắt thấy bé cáo cọ cọ quanh chân mình thì không khỏi cười khẽ một tiếng.
Bên kia tựa hồ có người đang hỏi hắn làm sao, hắn trả lời: "Không có việc gì, cúp trước đây." Liền dứt khoát nhấn tắt điện thoại, đi vào phòng.
Làm nũng đáng yêu ghê.
Lục Ngàn Bạch ngồi xuống, nhìn tên nhóc mười phần tự nhiên đem mình làm ván cầu để nhảy lên bàn, đang dùng móng vuốt đào túi nhựa, bất đắc dĩ nói: "Đây là cơm của ta, bé không thể ăn."
?
Trúc Nguyệt quay đầu chậm rãi cho hắn một cái dấu hỏi to đùng.
Đại khái là bé cáo biểu lộ quá giống con người, Lục Ngàn Bạch nhịn không được, lại cười một chút, nói: "Cáo con không thể ăn thức ăn của con người, cơm của bé ở bên kia kìa." Hắn chỉ chỉ thức ăn cho chó để trong góc kia.
Trúc Nguyệt nghiêng đầu yên lặng nhìn hắn một hồi, thấy hắn không giống như là đang nói đùa.
Đầy đầu của tiểu hồ ly chỉ có gà suy tư một hồi, cực nhanh nhảy xuống bàn, đạp đổ thức ăn cho chó để ở góc phòng.
Sau đó dương dương đắc ý ngồi xổm xuống.
"..." Lục Ngàn Bạch.
Lục Ngàn Bạch bất đắc dĩ, đành phải ôm cậu để một bên rồi cầm cây chổi thu thập thức ăn cho chó bị đánh đổ, nói: "Không thích vị này à?"
Trúc Nguyệt không để ý tới hắn, thừa dịp hắn quét rác, cực nhanh nhảy lên bàn lay mở túi nhựa, răng nanh bén nhọn khẽ cắn, dễ như trở bàn tay cắn thủng hộp nhựa.
Ngay lúc vừa gặm một miếng gà thì bị Lục Ngàn Bạch từ sau bế lên.
Lục Ngàn Bạch một tay đem cậu ôm vào trong ngực, tay kia phi thường kiên định đem miếng gà cậu mới cắn được rút ra.
"Kít ——!!!" Trúc Nguyệt cực kỳ lớn tiếng biểu đạt phẫn nộ!
Lục Ngàn Bạch sờ sờ đầu của cậu nói: "Không cho phép làm nũng, làm nũng cũng vô dụng."
"....???"
Trúc Nguyệt khó có thể tin quay đầu nhìn nam nhân này.
Người này bị điên rồi sao?
Làm nũng? Làm nũng á? Làm nũng cái gì?
Lục Ngàn Bạch đại khái còn cảm thấy Trúc Nguyệt chưa đủ chấn kinh, hắn suy tư một hồi lại nói: "Cáo con đều đáng yêu ngọt ngào (đà) sao? Không bằng gọi bé là Đà Đà nhé?"
"...?"
Ngọt ngào gì, đà cái gì? Đà Đà?
Trúc Nguyệt không khách khí ịn bộ vuốt lên mặt nam nhân để bày tỏ mình đang phẫn nộ với cái tên được đặt bừa bãi này.
"A, xem ra bé thật thích cái tên này." Lục Ngàn Bạch nắm chặt bộ lông nhung mềm của chân trước bé cáo đang cọ lên mặt mình mà nói.
"...."
Nam nhân này có phải là đầu óc có vấn đề không?
Trúc Nguyệt vừa ghét bỏ vừa thương hại nhìn hắn, cũng không so đo hắn độc ác khi không cho hồ ly ăn gà.
Cậu duỗi móng sờ lên gương mặt của Lục Ngàn Bạch, nghĩ thầm, quên đi, ngươi là tên đầu đất nên tha thứ cho ngươi vậy.
Cùng lắm thì lén lút trộm ăn.
Tác giả có lời muốn nói:
Trúc Nguyệt: chăm sóc tên thiểu năng.jpg
Lục Ngàn Bạch: Muốn hôn nha.
Đà (dia Ba tiếng), sẽ không có người gọi là 'đa' (nghĩa là cha, ba) ha = =