*Trước khi vào chương này, Tây xin giới thiệu một chút về trò đấu địa chủ. Trò này so với trò tiến lên của VN khá giống nhau, người chơi từ 3 - 4 người, trong đó một người sẽ làm địa chủ, hai hoặc ba người còn lại là nông dân. Nhiệm vụ của nông dân là hợp sức chống lại địa chủ.
Cách chơi thì có khác có giống, bên mình đi đôi, đi ba, tứ quý và con lớn nhất là con 2 (heo). Đấu địa chủ thì con lớn nhất là Joker đỏ, ngoài các cách đánh như tiến lên còn có cách đi 2-2 (Vd, 10-10-9-9), 3-1 (Vd, Q-Q-Q-6). Người tiếp theo phải ra con lớn hơn người đi trước. Nếu ra cặp Joker đen và đỏ (còn gọi là Vương Trá), cặp lớn nhất, có thể đè bất kì con, cặp hay tứ quý gì. Nói chung cách ra bài khá phức tạp và có tên khác nhau, chỉ cần nắm sơ sơ là ok :3*
“Vương Trá!”
Vừa về đến tòa chung cư, trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng la như trên. Tôi nghe xong có chút ngẩn ra, liếc mắt sang nhìn Lý Đỗi Đỗi, quả nhiên hắn đang chau mày, nhấc nhấc gọng kính mà nhìn lên trên lầu.
“Ba con một (át), tôi thắng rồi!”
Theo ánh mắt hắn, tôi thấy được cả tòa chung cư tám tầng tối om này chỉ duy nhất một căn hộ ở lầu bảy là còn sáng đèn. Căn hộ ấy nằm ngay bên dưới phòng Bồi Bồi, là phòng của người sói nhỏ.
Tôi có chút nghi hoặc, từ bao giờ người sói nhỏ quen được những người bạn có thể cùng chơi đấu địa chủ tới khuya thế này?
Lý Đỗi Đỗi bước nhanh lên lầu, tôi cũng không nhanh không chậm, lẽo đẽo phía sau hắn. Tôi không muốn quản chuyện của người sói nhỏ vì dù sao việc đó đã có Lý Đỗi Đỗi lo rồi. Nhìn sắc mặt không mấy tốt lành của hắn, tôi biết hắn lại sắp sửa bày ra bộ dáng ông chủ nhà khó tính, oán trách người thuê nhà đêm hôm khuya khoắt còn chưa chịu ngủ lại tụ tập chơi đấu địa chủ gây mất trật tự.
Còn tôi chỉ mong nhanh chóng đi gặp Bồi Bồi rồi sau đó về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Vu Thiệu đi sau chúng tôi, nó vừa đi vừa nhai mấy cái bánh quẩy chiên giòn rôm rốp. Lý Đỗi Đỗi đã sắp xếp chỗ ở cho nó, chính là căn phòng sát vách người sói nhỏ.
Leo lên đến lầu bảy, cách một tấm cửa sắt cũ, tôi vẫn có thể nghe rõ mồn một giọng của người sói nhỏ, “3 con K, 1 con 5.”
“Không đi.”
“Không đi.”
Nghe ra được hai giọng nói trên là của ai, mày của Lý Đỗi Đỗi càng chau lại chặt hơn. Hắn không nói lời nào, gương mặt đã bày ra dáng vẻ đáng sợ của một ông chủ mà trực tiếp đẩy cửa bước vào. Vừa vào đến nơi chính là hình ảnh, trong không gian khói thuốc lượn lờ, dưới ánh đèn vàng vọt mờ ảo, trên chiếc bàn tròn bện bằng dây mây bày đầy những lá bài đang đánh dở, có ba người đàn ông đang ngồi. Một người là người sói nhỏ, hai người còn lại chính là hai vị bác sĩ ban chiều, họ ngồi gác chân, miệng ngậm điếu thuốc, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Giống hệt những cảnh đánh bạc đầy bẩn thỉu xấu xa mà trên ti vi hay chiếu… À, thì ra đây là một hiện trường đánh bạc.
Người sói nhỏ lại chẳng buồn nhìn xem ai đứng ở cửa, chỉ lo chăm chú nhìn bài trong tay, sau đó vui vẻ xòe bài hô to, “Thuận tử!”
Hai người kia quay mắt về phía bàn, rít một hơi thuốc rồi đồng thanh nói, “Không đi”. Họ trông có vẻ không còn chút tinh thần, giọng nói thì khàn đặc và mệt mỏi.
“Vương Trá tiếp này, thêm hai con, một đôi mười”, người sói nhỏ hí hửng reo lên, “Tôi thắng rồi, hôm nay số đỏ thật, chung tiền chung tiền.”
Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Dám trong địa bàn của ta rủ người khác đánh bài đánh bạc sao?”, giọng nói của Lý Đỗi Đỗi chợt cao lên, “Chơi vui lắm, đúng không?”. Hắn vừa mở miệng, tôi liền thấy toàn thân người sói nhỏ trong vô thức đã run lên cầm cập. Hai người bác sĩ kia lúc này mới bỏ bài xuống, đứng dậy cung kính chào hắn, “Xin chào Chủ nhiệm.”
“Ở đây cấm hút thuốc”, Lý Đỗi Đỗi liếc hai người đó một cái, họ liền biết điều mà dụi thuốc ngay. Sau đó ánh mắt của hắn liền dời sang nhìn người sói nhỏ, “Ngươi tốt nhất nên có lời giải thích thỏa đáng.”
Người sói nhỏ máy móc ngẩng đầu, nó hết nhìn Lý Đỗi Đỗi lại quay sang nhìn tôi như thể cầu cứu. Mà tôi lúc này vẫn đang kinh ngạc về vận may bài bạc của người sói nhỏ. Tôi còn đang thầm cảm ơn trời vì trước kia khi Bồi Bồi rủ, tôi mượn cớ không biết đánh mạt chược mà từ chối chơi cùng, nếu không mấy đồng bạc lẻ cũng bị nó vét sạch túi mất.
Thấy việc cầu cứu tôi bất thành, nó liền dời ánh mắt sang nhìn Vu Thiệu đang đứng sau tôi. Lúc này Vu Thiệu liền nở nụ cười sáng lạn chào hỏi, “Ai cha, em là hàng xóm mới của anh nè, chào anh người sói nhỏ nha!”
Lúc này bộ dạng bẽn lẽn thường ngày của người sói nhỏ lại xuất hiện. Nó cúi đầu, hơi mỉm cười, sau khi gom hết đống tiền trên bàn vào túi xong mới sợ sệt chào lại, “Chào em!”
“Chào chào cái gì? Thắng đủ tiền thuê nhà rồi nhỉ?”, câu này của Lý Đỗi Đỗi vừa nói ra đã thành công khiến mặt của người sói nhỏ trắng bệch. Nó ấp úng nửa ngày không nói được lời nào, sau đó nó lết từng bước chậm chạm về phía Lý Đỗi Đỗi, móc từng tờ từng tờ trong túi quần ra đưa cho hắn, “Vẫn còn thiếu 4 tháng ạ…”
Bộ dáng của nó lúc đếm tiền trông vô cùng ủy khuất, nhưng Lý Đỗi Đỗi lại cứ thế thu tiền, không một chút xót thương. Hai vị bác sĩ đứng bên cạnh thấy cảnh này lại không khỏi thở dài, bày ra dáng vẻ thương xót. Lúc này tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Đợi một chút, hai người chẳng phải là bác sĩ mà hiệp hội phái đến khám bệnh cho Bồi Bồi sao? Cớ gì lại ngồi đây chơi đấu địa chủ? Tình hình cô ấy hiện giờ thế nào rồi?”
Hai người họ chỉ chỉ phía trên lầu, “Cô ấy không cho chúng tôi vào.”
Người sói nhỏ cũng yếu ớt giải thích, “Lúc chiều tối họ đến khám bệnh nhưng Bồi Bồi sống chết không để họ vào. Vì thế tôi bèn lên đón họ xuống phòng mình ngồi, để nhỡ trên lầu có động tĩnh gì thì có thể hành động ngay. Sau đó, vừa hay trên bàn lại có một bộ bài, chính vì thế… chúng tôi liền chơi đấu địa chủ.”
Đến đây cả nửa ngày trời thế mà họ lại không khám cho Bồi Bồi sao?
Tôi gấp gáp hỏi, “Cô ấy không cho các người vào, sao các người không biết xông cửa mà vào hả? Đường đường có hai ma cà rồng, một người sói mà lại không phá nổi một cái cửa sắt tồi tàn à?”
“Chúng tôi đương nhiên biết phép lịch sự”, một bác sĩ ma cà rồng nói.
Vừa nghĩ đến cái ấn kí tà môn ngoại đạo trên người Bồi Bồi, nếu để lâu ngày không chữa sẽ có hậu quả gì khiến tôi vừa nóng giận vừa lo lắng. Khi thấy ba người họ bày ra cái bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, tôi bỗng chốc cảm thông được với cảm giác “mệt tim” của Lý Đỗi Đỗi, khi ngày ngày phải quản lý một đám phi nhân loại không cảm xúc này.
Lấy gì để hả giận? Chỉ có làm dữ mà thôi.
“Giữa việc cứu người và phép lịch sự cái nào quan trọng hơn? Ma cà rồng và người sói các người đã sống đến từng tuổi này rồi, làm ơn làm việc có trách nhiệm hơn một chút được không?”
Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với người sói nhỏ nên nó hoàn toàn bị bộ dáng lúc này của tôi làm cho run sợ, nó liền dùng biểu tình đáng thương chuyên dùng với Lý Đỗi Đỗi nhìn lại tôi. Hai vị bác sĩ đứng bên cạnh ngẩn ra, hết nhìn tôi lại nhìn Lý Đỗi Đỗi, Vu Thiệu đứng phía sau lúc này mới cảm khái nói, “Oah, không ngờ chị lúc dữ lên lại trông đẹp trai thế này đó!”
Mà Lý Đỗi Đỗi sau khi nghe xong câu này, lần đầu tiên trong lịch sử hắn lại đứng về phía tôi, “Các người nghe rõ chưa? Nên sống có trách nhiệm một chút đi!”, giọng nói của hắn vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc, tuy không biểu lộ sự giận dữ nhưng lại khiến người khác run sợ.
Được hắn chống lưng, dù lòng đang vô cùng bức bối song không khỏi khiến tôi có chút kinh ngạc. Lý Đỗi Đỗi tiếp tục nói, “Khuya lắm rồi, tính chi chuyện thắng thua, mới tiêu có hai tháng tiền thuê nhà, chẳng lẽ hiệp hội không trả lương cho các người sao?”
“……….”
Tôi thật sự, con mẹ nó……..
(Tây: chơi thua không được xót, thì ra là nói sống có trách nhiệm này đây =.=)
Thật sự tôi không nên hy vọng gì ở cái hiệp hội ma cà rồng hay đám phi nhân loại này cả.
Tôi tức giận quay đi, đùng đùng bước lên lầu. Tôi gõ cửa phòng Bồi Bồi, bên trong không có ai trả lời khiến tôi có chút lo lắng, trong đầu bỗng nhiên vụt qua vô số việc không may có thể xảy ra cho cô ấy.
“Mấy người mau lên đây mở cửa đi!”
Tôi hướng dưới lầu la lớn, thế nhưng chỉ thấy hai tên bác sĩ đó đang cùng Lý Đỗi Đỗi nói chuyện, “Chủ nhiệm à, đã rất lâu rồi chúng tôi chưa được tăng lương ạ…”
“Muốn tăng lương thì đến tìm phòng tài vụ kế toán.”
“Nhưng quan trọng là phải có chữ ký của ngài. Phòng kế toán nói, mỗi lần đưa đơn kiến nghị tăng lương… ngài đều bác bỏ hết.”
Tôi đứng trên này lo lắng cho sự sống chết của Bồi Bồi còn bọn họ bên dưới thì lại thảo luận việc tăng lương.
Đúng là một đám không thể tin tưởng được. Tôi cắn chặt răng, lùi về sau hai bước sau đó dồn hết sức đạp mạnh một cái vào cánh cửa sắt phòng Bồi Bồi. Cánh cửa này vốn đã cũ, không ai sửa chữa nên với sức này của tôi cũng có thể phá cửa đi vào.
Việc dồn hết sức lực vào cú đá khiến đầu gối cùng mắt cá chân của tôi đau buốt. Những người phía dưới nghe được âm thanh rúng động trời đất như thế liền đồng loạt bước lên lầu.
Lý Đỗi Đỗi lúc đó chỉ nói một câu, “Tô Tiểu Tín, tiền sửa cửa cô phải trả.”
Trong chớp mắt tôi bỗng thấy đau lòng giùm Bồi Bồi, tình cảm giữa những ma cà rồng với nhau lại lạnh nhạt thế này sao. Những phi nhân loại phía sau có thừa sức mạnh không giúp đỡ lại đứng xem náo nhiệt, chỉ có một nhân loại bình thường là tôi phải đi cứu người.
Tôi bây giờ cũng không rảnh rang gì mà quan tâm hắn. Khi bước vào tôi liền mơ hồ nhìn thấy chiếc quan tài được cô ấy tô vẽ bảy sắc cầu vồng sáng chói đang đặt ở giữa phòng, nắp quan tài thì đóng chặt kín.
“Lý Bồi Bồi”, tôi gõ gõ lên nắp quan tài, “Cậu vẫn khỏe chứ? Còn sống không vậy?”
“Còn sống còn sống nhưng đừng quan tâm tới làm gì, hãy để tớ yên tĩnh nằm trong này đi, tớ đang sợ lắm.”
“………”
Giọng của cô ấy nghe ra vẫn còn tinh thần chán, xem ra tôi lo lắng có phần dư thừa. Nhưng suy cho cùng việc cô ấy bình an mới quan trọng, tôi lần nữa gọi với nào, “Cậu đừng sợ, anh của cậu đã về rồi, còn mang theo hai vị bác sĩ và một thợ đuổi thi về cứu cậu nữa này, sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì đâu.”
Bên trong quan tài thoáng chốc yên tĩnh, sau đó nắp quan tài dần dần được đẩy lên, hở ra một khe nhỏ, “Thợ đuổi thi? Thợ đuổi thi có thể giải thi độc không?”
“Tiểu Thiệu Thiệu”, tôi rướn người ra sau gọi đứa đang đứng trong góc nhồm nhoàm nhai bánh xem trò vui. Xem ra nó là người biết nghe lời nhất, khi nghe tôi gọi liền ngoan ngoãn tiến về phía trước chào hỏi Bồi Bồi, “Cô gái xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hả? Thì ra họ quen nhau từ trước sao, nhưng nghĩ lại cũng đúng, người quen của Lý Đỗi Đỗi chả lẽ Bồi Bồi lại không biết một vài người?
“Á!”, Bồi Bồi kêu lên một tiếng thất thanh, nhanh như chớp đẩy mạnh nắp quan tài ra, “Vu Thiệu Thiệu!”. Cô ấy nhanh chóng ôm chầm lấy nó, “Anh đến rồi! Tôi được cứu rồi! Mau mau xem giùm tôi đi nào!”
Nói rồi cô ấy không màng xem lúc đó còn có bao nhiêu đàn ông thanh niên đang đứng đã vội vàng cởi áo ngoài, quay lưng để lộ ra phần da trơn mịn về phía chúng tôi, “Anh xem giùm tôi đi, cái dấu tay máu này có thể chữa khỏi không?”
Tôi không kịp dùng tay che mắt những người còn lại nên chỉ có thể tự che lấy mắt mình. Một lúc sau, căn phòng chìm vào yên tĩnh, Vu Thiệu nói, “Cô gái xinh đẹp à, cô đang cho chúng tôi xem một làn da trắng mịn không tì vết, làm gì có dấu tay máu ở đây chứ?”
Tôi kinh ngạc bỏ tay bịt mắt xuống nhìn, quả thật vết tay máu trên lưng Bồi Bồi đã không còn nữa!
“Không có?”, Bồi Bồi nói, “Không thể nào! Lúc trước tôi và Tiểu Tín tận mắt nhìn thấy, ở phần này này, nguyên một mảng luôn”. Cô ấy gắng sức vòng tay ra sau khoanh vùng chỗ ấn ký. Trong kí ức của tôi, cái dấu tay máu như của đứa trẻ ấy thật sự nằm ở vị trí mà cô ấy đang chỉ, nhưng vào giờ này phút này, nơi đó chả có gì ngoài một vùng da trắng mịn, ngay cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
“Thật sự là có mà”, tôi lên tiếng làm chứng cho Bồi Bồi, bởi vì nếu không làm vậy thì tôi sợ hôm nay tôi sẽ bị mọi người cho rằng, mình nhất thời bị hoa mắt.
Vu Thiệu sờ sờ cằm, “Hai vị bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy một chút đi, xem trên thân thể còn có gì bất thường không?”
Hai người đó nghe lời, mang theo hộp y tế đến kiểm tra cho cô ấy, tôi nghĩ cuối cùng họ cũng làm được chút việc đúng chuyên ngành. Thế mà sau khi khám cho cô ấy xong, hai người ấy lại nói Bồi Bồi chẳng có bệnh gì cả, “Chỉ có điều lượng đường huyết hơi cao, hình như do thường xuyên uống loại bột máu có nhiều đường. Hôm nay cô nhớ uống nhiều nước một chút.”
Sau khi buông một câu dặn dò vu vơ như thế họ liền thu dọn đồ đạc, “Nếu không còn chuyện gì khác chúng tôi xin phép về.”
Bác sĩ đi rồi, Lý Đỗi Đỗi và người sói nhỏ cũng nối gót theo sau, nhưng trước khi đi hắn còn không quên quăng lại một câu cho tôi, “Nhớ sửa cái cửa lại đàng hoàng cho tôi đấy!”
(Tây: Công nhận anh nhớ dai thật :3)
Vu Thiệu vừa nhồm nhoàm ăn bánh quẩy chiên vừa nói, “Em cũng không thấy chuyện gì bất thường cả, nhưng đến cả hai người đều nhìn thấy cái dấu tay máu ấy thì chắn chắn là có vấn đề. Nhưng mà không sao, trong thời gian này, trước khi tìm được mấy con cương thi kia em sẽ luôn ở chung cư này, ở ngay bên dưới hai người. Nếu có chuyện gì thì cứ tìm em là được”, nó dừng lại một chốc sau đó lại chớp ánh mắt đầy tia điện tới Bồi Bồi, “Không có chuyện gì tới tìm cũng OK luôn!”
Khi mọi người đều rời đi hết trong phòng chỉ còn tôi và Bồi Bồi nhìn nhau trân trối.
“Tiểu Tín này.”
“Hả?”
“Tuy bọn họ nói thế nhưng tớ vẫn còn sợ”, cô ấy liền đề xuất một ý kiến, “Hay cậu và tớ cùng nhau ngủ trong quan tài được không?”
“Cho tớ xin, tớ cũng rất sợ quan tài của cậu đó.”
Tôi về phòng mình. Chuyện Bồi Bồi xuất hiện dấu tay máu cứ thế trôi qua. Sau đó mấy ngày cơ thể cô ấy cũng không xuất hiện tình trạng gì khác thường cả, dường như vết tay máu ngày đó là do hai người bọn tôi nhất thời sinh ảo giác mà thôi.
Nhưng tôi thì tối ngày nào cũng nằm mơ, cảnh vật con người trong giấc mơ ngày càng rõ nét, câu chuyện cũng ngày càng rõ ràng.
Có lúc tôi nằm mơ thấy một vị tướng quân trên chiến trường thời cổ đại, nhưng cảnh thấy nhiều nhất vẫn là cảnh người phụ nữ ôm đứa con thơ chạy nạn trong cuộc đại oanh tạc. Bọn họ hình như dự định chạy khỏi thành phố, thế nhưng vào buổi sáng cách đó một ngày máy bay địch lại tập kích, họ đành phải trốn vào đường hầm. Trong hầm có người quen cũng có người lạ, nhưng gương mặt ai nấy đều là bộ dạng vô hồn, mà sự vô hồn này lại xuất phát từ sự kinh hoàng của một tâm hồn chấn động.
Người phụ nữ lạc mất đứa con, cô ấy cứ trong hầm tránh bom tuyệt vọng tìm kiếm, từng tiếng từng tiếng gào gọi con mình nhưng chẳng một ai trả lời. Đáp lại những tiếng kêu ấy chỉ có những âm thanh nổ rúng động ở trên đầu và sự rung lắc dữ dội của cả mặt đất.
“Sắp sụp rồi! Hầm sắp sụp đến nơi rồi!”
Khi có người hét lên câu này, cả đám người xung quanh hoảng loạn như kiến vỡ tổ, không còn màng gì đến danh dự tôn nghiêm, chen lấn xô đẩy nhau mà chạy thoát thân. Có người té ngã thì liền bị người khác đạp lên. Có người khóc than, có người như nổi điên, có người cố gắng chen qua dòng người phía trước, có người cố gắng đẩy người thân mình chạy… Nhưng số người bị vấp ngã ngày càng nhiều, từng lớp từng lớp một, bây giờ họ giống như đang trong một lò mổ thịt, cứ thế chen lấn, hoảng loạn đè lên nhau, người này hết người khác, hoặc bị đè chết hoặc bị nghẹt thở chết. Cuối cùng đường hầm nổ đùng một tiếng, tất cả thoáng chốc chìm vào im lặng.
Về phần người phụ nữ bị lạc con kia, đến cuối cùng vẫn không tìm thấy con của mình.
Mỗi lần nằm mơ thấy cảnh này, cảnh trí xung quanh lại càng rõ nét hơn, rõ đến mức tôi thậm chí còn nghe thấy được nguyện vọng cuối cùng của người phụ nữ ấy, “Tôi muốn tìm lại con của tôi, đưa nó ra khỏi chỗ này.”
Tôi vẽ lại toàn bộ khung cảnh trong mơ, lần sau so với lần trước càng rõ ràng chân thật hơn. Tôi đưa Vu Thiệu và Lý Đỗi Đỗi xem qua, hy vọng có thể đem lại chút manh mối cho hai người họ. Chính vì quá chuyên tâm vào vấn đề này, nên việc đăng tải chương truyện mới cho series “Hệ liệt ma cà rồng: Thân vương ma cà rồng, người dùng cả thanh xuân để căm hờn” của tôi có phần chậm lại. Suốt mấy ngày trời chỉ dừng lại ở cảnh Lý Đỗi Đỗi mặc pyjama mang dép lê tìm người khác đánh nhau.
Bên dưới phần đăng tải đã có rất nhiều bình luận đòi ra chương mới nhưng bình luận nhiều nhất vẫn là liên quan đến Lý Đỗi Đỗi,
“Thân vương dù mặc pyjama mang dép bông vẫn đẹp trai ngút trời.”
“Thật muốn lột sạch bộ pyjama đó ghê! Tôi muốn được cường bạo Đỗi gia a!”
“Cầu Tô Tô chương sau không làm gì khác, chỉ cần ‘mần’ sạch Đỗi gia là ok.”
Bình luận cuối cùng này được hơn một trăm lượt like, đây cũng là bình luận đầu tiên trong bài đăng của tôi được nhiều người thích thế này. Điều này chứng tỏ sự kì vọng tha thiết của độc giả với tình tiết tiếp theo của truyện. Đồng thời lại khiến tôi chú ý một việc.
Trước đây tôi từng nói qua tôi là họa sĩ thuộc trường phái tả thật, cho nên những thứ tôi vẻ đều là thái độ oán trách thường ngày của Lý Đỗi Đỗi, góc nhìn đương nhiên là góc nhìn thứ nhất. Điều đó đồng nghĩa với việc trong truyện này tôi chính là nữ chính, Lý Đỗi Đỗi là đối tượng “phỉ nhổ” của tôi, đương nhiên cũng là nam chính.
Độc giả muốn tôi vẽ cảnh ‘mần’ Đỗi gia, vì thế phải là vẽ từ góc nhìn của chính tôi thì mới có thể khiến độc giả cảm nhận được sự chân thật.
Mà tôi nói rồi, tôi chuyên tả thực, không có trí tưởng tượng phong phú. Nếu muốn ‘mần’ Lý Đỗi Đỗi, chỉ có thể trải nghiệm thực tế…
Cuối cùng tôi đành nhờ vào sự tưởng tượng nghèo nàn của trí não, nghĩ đến nếu có một ngày Lý Đỗi Đỗi thật sự thoát hết quần áo mà đè lên trên người tôi sẽ có biểu tình gì…
Ôi, chỉ mới nghĩ thôi đã khiến tôi thấp thỏm không yên rồi. Vì sao ư? Bởi vì người đó là Lý Đỗi Đỗi! Hắn là người bình thường sao? Nếu như thật sự có một ngày hai chúng tôi xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn kéo theo sau sẽ là một chuỗi dài những rắc rối đáng sợ!
Tôi lắc lắc đầu, gạt ngay kiến nghị của độc giả kia sang một bên. Tuy tôi là một tác giả không có tính cách độc đáo, không mấy tôn nghiêm và rất thích chiều lòng độc giả, nhưng chuyện mà họ muốn xem thật sự tôi làm không nổi.
Nhưng sau khi xem hết bình luận xong tôi phát hiện rằng, ánh mắt khi bản thân nhìn Lý Đỗi Đỗi thật sự đã khác xưa nhiều lắm, tôi thế nhưng rất muốn nhìn thấy những phần giấu kín sau lớp áo kia, muốn biết da thịt của hắn thế nào, cơ bắp lúc làm việc sẽ ra sao… Vì chỉ như thế tôi mới có thể phác họa lại một cách chân thật nhất!
Tiếc một điều là thời gian về chung cư của Lý Đỗi Đỗi quá ít, lúc có thể thấy hắn cởi quần áo thì khỏi bàn, ít đến đáng thương. Tôi chỉ có thể đi dạo loanh quanh khắp khu nhà, ôm hy vọng mình sẽ gặp may mà nhìn lén được khoảnh khắc ấy.
(Tây: Em không tin chị là một tác giả không có trí tưởng tượng đâu chị à)
Bồi Bồi xin nghỉ phép và ở lì trong nhà nhiều ngày rồi. Cô ấy mỗi ngày không có việc gì làm liền bắt đầu ngồi đó nghiên cứu tôi, cố ấy nói, “Anh trai tớ hình như đã biến thành tượng thần David của cậu rồi.”
Tượng thần David là tượng thạch cao ngày xưa, thường được dùng để làm mẫu cho người khác vẽ.
Tôi không hề phủ nhận việc này.
“Chị gái à, sao chị không vẽ em này? Chỉ cần chị muốn, em nguyện ý cởi hết đồ ra cho chị vẽ luôn ấy!”, Vu Thiệu ngồi ở một bên vừa hít hà ăn nồi lẩu cay xè vừa nói với tôi, “Muốn em làm tư thế gì em cũng làm được hết!”
Vì biết Bồi Bồi ở nhà hoài sẽ nhàm chán nên tôi liền sai Vu Thiệu đi mua đồ ăn sau đó lên sân thượng cùng nhau làm lẩu ăn. Hôm nay chỉ có ba chúng tôi vì những người khác đều đã có việc ra ngoài. Ngay cả người sói nhỏ mười kiếp không có việc làm, hôm nay hình như lại được người ta mời tham gia một show ca nhạc nên sáng sớm đã đi rồi.
“Em còn bé quá”, tôi vừa ăn vừa nói.
(Tây: câu này thật sự gây hiểu nhầm á nha haha)
Sắc mặt Vu Thiệu bỗng dưng trầm xuống, thái độ của nó bỗng nghiêm túc hẳn lên, “Chị chưa nhìn thấy sao biết em bé hay không bé?”
Tôi suýt chốc nữa phun miếng lòng bò trong miệng ngược lại nồi lẩu.
Bồi Bồi ngồi bên cạnh nghe xong thì ha ha cười, nhưng chưa được bao lâu thì bất chợt tiếng cười của cô ấy tắt lịm. Tôi còn đang nghĩ cô ấy bị nghẹn thức ăn, vừa định đưa nước qua thì liền thấy Bồi Bồi đột ngột đứng phắc dậy.
Hai đầu gối của cô ấy đụng phải chiếc bàn đặt nồi lẩu khiến nước lẩu suýt chút nữa đổ hết ra ngoài.
“Cậu bị sao vậy?”, tôi ngẩng đầu hỏi.
Cô ấy không trả lời tôi mà chỉ xoay người đi về phía ngược lại của tầng thượng. Vu Thiệu thấy vậy liền buông đôi đũa xuống mà đứng dậy. Nó đưa chân đạp một cái về phía trước, lúc đó tôi liền nghe thấy một tiếng chuông trong trẻo vang lên, thì ra nó phát ra từ chiếc chuông Vu Thiệu đeo trên chân.
“Cô ấy…”
“Là khống thi thuật*”, (*thuật khống chế cương thi) biểu tình Vu Thiệu vô cùng nghiêm trọng, “Hạ khống thi thuật trên cơ thể người sống.”
Tôi nghe xong toàn thân lạnh toát, dù bên cạnh vẫn còn hơi nóng của nồi lẩu sôi nghi ngút cũng không thể nào đè lại cái lạnh đang từ từ trào dâng trong lòng tôi.
“Khống thi thuật không phải là thuật mà chỉ có thợ đuổi thi mới sử dụng được sao?”, mấy ngày nay tôi cũng tìm hiểu sơ qua về thợ đuổi thi, tôi tiếp tục hỏi, “Có phải do nội bộ của thợ bắt thi có kẻ phản bội nên mới dẫn đến việc bắt sót cương thi hay không?”
“Không phải thợ đuổi thi”, giọng nói Vu Thiệu vô cùng trầm thấp, hoàn toàn không còn nghe ra sự đáng yêu thường ngày. Vào lúc này giọng nói của nó mới biểu lộ sự trầm tĩnh của một người đàn ông đã bốn năm chục tuổi, “Chỉ khi gặp phải cương thi, chuông trên chân tôi mới reo lên mà thôi!”
“Bồi Bồi biến thành cương thi rồi sao?”, tôi chấn kinh.
“Không phải cô ấy, là một người khác nữa.”
Nó vừa nói xong, xung quanh chúng tôi liền xuất hiện một tầng sương mù dày đặc.
Trùng Khánh vốn là một thành phố có nhiều sương mù, nhưng việc bất chợt sương mù phủ dày đặc như mây trắng trên trời thế này thì tôi lần đầu tiên thấy. Tầm nhìn bị hạ xuống, chỉ có thể nhìn rõ vật cách mình mười mét, bây giờ tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy Bồi Bồi đang tiếp tục tiến về phía còn lại của sân thượng.
Tầng thượng của khu chung cư này không hề lớn, ngày thường hay lên đây chơi tôi liền dự đoán được bây giờ cô ấy đã đến tận cùng của sân rồi, nếu còn đi tiếp sẽ té xuống mất.
“Bồi Bồi”, tôi thét lên, nhưng cô ấy vẫn không dừng lại.
Vu Thiệu hai mày chau lại, nó rút từ sau lưng ra một chiếc bút lông và một lá bùa màu vàng. Sau khi vẽ vẽ trên đó một hồi, nó niệm một câu chú, lá bùa bỗng chốc sáng rực lên và bay nhanh đến dán chặt lên lưng Bồi Bồi.
Lúc này bước chân của cô ấy cuối cùng đã dừng lại.
Vu Thiệu quay đầu nói với tôi, “Nhớ theo sát tôi.”
Tôi lập tức cẩn thận bước theo nó, tay vẫn không quên nắm chặt đôi đũa, giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy.
Nó bước về phía Bồi Bồi, khi đến bên cạnh cô ấy rồi liền nhìn một lượt từ đầu đến chân. Khi thấy cô ấy nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt bình tĩnh, Vu Thiệu lúc này mới vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Bồi Bồi. Nhưng ngay vào khoảnh khắc ấy Bồi Bồi đột nhiên mở trừng mắt.
Đôi con ngươi đầy huyết sắc đặc trưng của ma cà rồng trong màn sương mù âm u này càng trở nên vô cùng đáng sợ.
Cô ấy vừa quay đầu, một tay vừa bắt lấy bàn tay của Vu Thiệu, tay còn lại thì đưa lên bóp chặt cổ nó. Sau đó Bồi Bồi há miệng, lộ ra đôi răng nhanh dài sắc nhọn mà tôi chưa từng thấy qua. Dường như dục vọng cổ xưa ẩn giấu trong cơ thể cô ấy đã bị khơi dậy, cứ thế muốn đưa miệng hút máu Vu Thiệu.
Tôi thấy thế tim liền run lên, trong tình thế cấp bách, không kịp suy nghĩ gì nhiều mà chọt thẳng đôi đũa trong tay vào miệng Bồi Bồi nhằm cản cô ấy lại. Trên đũa vừa hay còn mùi dầu tỏi ban nãy chùi chưa hết, Bồi Bồi vừa ngửi được mùi này thân thể liền tự động lùi về sau mấy bước. Tôi nhanh chóng xin lỗi cô ấy, “Bồi Bồi cậu có sao không, tớ biết cậu không ăn tỏi, tớ không phải cố ý đâu!”
“Đừng nói nhiều nữa, nhanh chóng tìm chỗ nào trốn rồi gọi cho Lý Đỗi Đỗi mau, chậm nữa không kịp mất!”
Tôi nhanh chóng chạy đến góc tường, để một mình Vu Thiệu ngăn cản Bồi Bồi. Vu Thiệu không dám làm cô ấy bị thương cho nên không thật sự ra đòn mà chỉ cố gắng khống chế Bồi Bồi. Tuy vậy hai người ấy giằng co cũng rất dữ dội.
Tôi trốn dưới bàn ăn lẩu ban nãy, trong tay còn cầm một chén tỏi, vừa quan sát trận chiến bên kia vừa gọi điện cho Lý Đỗi Đỗi. Trong điện thoại truyền đến tiếng reng khiến tôi thầm cảm ơn trời vì màn sương mù này không làm chặn tín hiệu. Đồng thời tôi cũng nôn nóng vô cùng, cảm thấy chưa bao giờ mấy tiếng chờ điện thoại lại dài thế này.
Cuối cùng,
“Alô?”
Giọng nói của Lý Đỗi Đỗi giống như ánh sáng cứu rỗi cuộc đời tôi, “Lý Đỗi Đỗi! Anh mau mau về đi”, tôi vừa hét lên câu này thì bên tai bất ngờ truyền đến một tiếng ma sát vô cùng lớn, giống như tiếng sấm chớp mùa hè có thể xé toạt cả bầu trời và mặt đất.
“Tô Tiểu Tín…”, tôi chỉ kịp nghe hắn gọi tên tôi một tiếng, về sau hắn nói cái gì tôi đều chẳng nghe thấy. Chính vào lúc sau khi tiếng nổ vang trời kia vang lên, tôi liền cảm thấy chiếc bàn phía trên đầu đã bị người ta thô bạo đẩy ra, một chiếc áo khoác đen to đùng trong màn sương mù, theo gió từ phía sau cuốn tới trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, nhất thời nghĩ đến người đàn ông ngày đó ở công viên tấn công tôi và Bồi Bồi.
Không để tôi có thời gian phản ứng, chỉ cảm thấy cổ áo bị người ta xách lên. Bên kia do Vu Thiệu phải lo liệu Bồi Bồi nên dù muốn cứu tôi cũng chẳng thể làm được. Chiếc chuông dưới chân nó giống như một cỗ máy đang gặp sự cố mà phát ra một tiếng to đùng.
Mọi thứ bây giờ đều rất rối loạn, trước lúc bị kéo lên trời, bay qua khỏi tầng sương mù tôi chỉ có thể dùng hết dức bình sinh mà hét lên, “Lý Đỗi Đỗi anh phải sống xứng đáng với bịch bánh quẩy chiên tôi cho anh đấy, chúng ta đã hứa với nhau rồi!”
Chúng ta đã nói rõ là anh phải bảo vệ tôi mà.
Cho nên tôi sẽ đợi anh đến cứu tôi đó.