Tác giả: Minh Dạ
Trong buổi học giáo dục công dân hôm nay, cô giáo cho lớp chúng tôi làm một bài kiểm tra dài khoảng một nghìn chữ, nói về quá trình tự đánh giá và hoàn thiện bản thân.
Bài kiểm tra này sẽ lấy vào điểm một tiết, thế nhưng hiện tại trong đầu tôi chẳng hề có một chút ý tưởng gì cả.
Chẳng nhẽ lại đi viết mấy cái quá khứ đen tối vào bài kiểm tra này hả? Sau đó cô thấy bài của tôi hay quá nên đọc cho cả lớp nghe thì sao? Lúc đó mặt mũi của tôi nó sẽ bay đến đâu nhỉ?
Hiện giờ, nhìn bao quát toàn bộ cả lớp, mọi người ai ai cũng cúi đầu làm bài, chỉ riêng tôi là ngồi cắn bút.
Mẹ nó! Ai mà muốn ngồi gặm bút đâu chứ! Ngồi nghĩ cả mười mấy phút mà nó chỉ ra được mỗi cái tờ giấy trắng! Bây giờ mà ngồi thêm lúc nữa thì chắc ra khỏi phòng! Rồi đến hôm cô trả bài kiểm tra chắc chắn sẽ ra gầm cầu!
Tôi nhìn cái bút trong tay, hạ quyết tâm đặt bút xuống và viết.
Từng dòng chữ xiêu vẹo dần hiện lên trên trang giấy trắng.
Tôi đã quyết định nghe theo tiếng gọi của Tổ Quốc, đi theo đường nối đúng đắn của Đảng, học và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh để hoàn thành bài kiểm tra này.
Tôi bắt đầu trả lời từng câu hỏi gợi ý trong đề bài.
Câu thứ nhất hỏi người tôi yêu quý nhất là ai.
Hừm, cái câu hỏi này khá khó, bởi vì tôi, Phong Nguyên là một con người có tấm lòng từ bi và cao cả, một con người rộng lượng như thần tiên ở trần thế.
Mà đã là thần tiên thì phải yêu tất cả chúng sinh.
Vì vậy, tôi đây yêu tất cả mọi người xung quanh mình.
"Em yêu tất cả mọi người, đặc biệt, em thương cô nhất..." Tôi nghĩ viết vài câu khen cô như vậy vào biết đâu cô lại nâng điểm cho mình thì sao.
Tiếp đó, đến câu hỏi thứ hai.
Câu hỏi này mang tính tư duy trừu tượng khá cao, với tôi thì nó như vậy.
Nó hỏi rằng điều quan trọng mà tôi mong ước sẽ đạt được trong cuộc đời là gì.
Hừm, là điều gì nhỉ?
"...em muốn sống một cuộc sống bình thường như bao tỉ phú khác, em muốn trở thành con nhà người ta..." Còn gì nữa không nhỉ?
Mà thôi kệ, bỏ đi, sang câu thứ ba.
Trời ơi, câu này mới chính là một thử thách chân chính trên con đường chinh phục điểm 10 của tôi: "Một tiêu chuẩn đạo đức mà em không bao giờ vi phạm?"
Má nó! Tôi đây đã từng vi phạm cái gì nhỉ? Đi học muộn, nói tục, không chép vở,...!Vậy còn cái nào là tôi chưa vi phạm hả? À, đúng rồi, còn một cái!
"Em chưa bao giờ dám cãi lại lời mẹ em, vì ở nhà cũng như ở trường, em là một cháu ngoan bác Hồ điển hình, luôn luôn chăm chỉ và ngoan ngoãn nghe lời trước quyền uy của mẹ cũng như của thầy cô giáo..." Em muốn cãi lắm nhưng vì cuộc sống mai sau nên em phải tự lừa mình dối người thôi.
Đương nhiên câu này tôi sẽ không ngu mà viết vào bài.
Tôi nhìn lại bài làm.
Từ nãy đến giờ mới trả lời được có ba câu, nhưng mà cũng đỡ hơn vừa nãy, không còn là một trang giấy trắng nữa.
Tôi lại tiếp tục trả lời câu hỏi thứ tư: "Một môn học mà em thích? Tại sao?" Hả? Môn học mà tôi thích nhất à? Lại còn phải nêu lí do thích nữa?
"Môn học mà em thích nhất đó chính là môn thể dục.
Bởi vì trong giờ thể dục, em vừa được học, vừa được chơi, lại còn rèn luyện được sức khỏe cho bản thân." Và đặc biệt là do cô dạy thể dục mới rất xinh.
Tôi làm bài một cách chăm chú, miệt mài và chẳng mấy chốc tôi đã làm gần hết rồi, chỉ còn lại ba câu cuối.
Câu thứ ba từ dưới lên hỏi như này: "Năng khiếu, sở trường của em là gì?" Câu hỏi này quá đơn giản với một người tài năng đầy mình như tôi đây.
"Em có rất nhiều loại năng khiếu, và đặc biệt nhất chính là làm màu.
Cái năng khiếu này không biết nó xuất hiện trong em từ khi nào, em chỉ biết là cho dù có cố gắng ra sao đi nữa thì cái năng khiếu này nó chỉ có tăng thôi chứ không có giảm.
Khi mà em làm màu và khiến các bạn trong lớp không tập trung vào bài được, lúc đó em cảm thấy ăn năn và hối lỗi lắm.
Nhưng chẳng hiểu sao bản thân em lại không có cách nào có thể bật nút tạm dừng cho cái năng khiếu này được..."
Với lời văn thắm thiết và đậm chất tinh hoa này của tôi, tôi tin chắc rằng cô giáo sẽ cảm động đến rớt nước mắt khi đọc bài làm của tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, thấy còn nhiều thời gian, từ từ làm hết các câu còn lại.
Một lúc sau, tôi giơ bài kiểm tra của mình lên, cảm giác tự hào khó nói bỗng dưng trỗi dậy một cách mạnh mẽ trong lòng tôi.
Tôi thật đúng là thiên tài, vậy mà đã trả lời được hết câu hỏi trong bài rồi.
Bây giờ chỉ cần viết nốt phần kết là xong xuôi ổn thỏa.
Thế là tôi bắt đầu đặt bút xuống và viết.
"Bản thân em là một con người vô cùng nhạy cảm với xã hội, và em rất dễ bị tổn thương sâu sắc bởi những lời nói mà hay chọc thẳng vào tim đen của em.
Em biết bản thân mình chưa hẳn là hoàn hảo.
Chính vì vậy,..."
Chính vì vậy cái gì nữa ta! Nên viết gì vào nhỉ? Học hỏi theo tấm gương sáng chói là Bác Hồ chăng?
"...em sẽ luôn cố gắng phấn đấu để xách dép chạy theo tấm gương sáng như Bác Hồ mà học hỏi.
Bản thân em cũng nhận thức được rằng tự đánh giá và hoàn thiện bản thân là một điều rất khó, và em đã hoàn thành được bước một là tự đánh giá bản thân mình rồi..."
Tôi dừng lại xoa bóp cho cái tay của tôi một chút, vì nó đã làm việc vất vả mấy chục phút rồi.
Sau đó, tầm mắt của tôi bất ngờ va chạm phải dòng chữ "khoảng một nghìn chữ" in đậm để trong ngoặc kia.
Ôi mẹ ơi! Giờ tôi mới để ý là phải viết khoảng một nghìn chữ! Không biết đã đủ chưa nhỉ? Hay là tôi cứ viết thêm vài dòng nữa cho chắc?
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi đã đưa ra quyết định cuối cùng, đó là viết thêm vài dòng nữa.
"Đây là tất cả những lời nói phát ra từ đáy lòng của em, là những câu nói chân thành nhất mà con tim em thể hiện.
Vì thế cô mà không cho em điểm cao thì em chẳng biết ăn nói như nào với bố mẹ đang ở nhà chờ mong em đâu!"
___________________________
Hoàn chương 23
24/04/2022.