Tác giả: Minh Dạ
Sau cái hôm thi đầy gian nan và khắc khổ, buổi tối hôm đó, tôi vẫn về nhà ăn uống, tắm rửa và đi ngủ bình thường.
Và đương nhiên trước khi ngủ, tôi vẫn làm vài ván liên quân trước.
Cầm chiếc điện thoại lên, tôi vào nhóm chat của lớp để triệu tập các đồng chí vào phòng chơi.
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Ê, chúng mày ơi, "Lq" không?]
[Nam con nhà người ta: "Lq" cái gì?]
[Cao nhân ở ẩn: Học với nhau gần hết năm rồi mà còn "Lq" cái gì?]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Hả? Chúng mày đang nói cái đếu gì thế?]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Tao tưởng mày bảo "Lq" là "Làm quen" mà!]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Bọn dở hơi! Liên quân chứ làm quen cái moẹ gì?! Bố mày mà cần phải làm quen với chúng mày à?!]
[Nam con nhà người ta: Mày có chó nó làm quen!]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Bố biết mày là chó rồi! Không cần phải tự nhận đâu!]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Á há há há!]
[Chuyên Văn của lớp: Mà thằng kia, sao mày lấy được điện thoại đấy? Tao tưởng cô thu của mày rồi cơ mà?]
Vừa thấy dòng tin nhắn này, tôi lập tức nhớ tới cái buổi đi giải cứu điện thoại ra khỏi tầm tay của cô chủ nhiệm.
Chiến dịch giải cứu điện thoại này phải nói là vô cùng gian khổ, con đường đầy chông gai và thử thách.
Thế nhưng, sự dũng cảm, quyết tâm và niềm tin chiến thắng của tôi đã cho tôi thêm động lực để chiến đấu.
Khi bước đến ngưỡng cửa của thiên đường và địa ngục, tôi đã sử dụng tất cả các loại máy móc, thiết bị, vũ khí trong tưởng tượng để đối mặt với người gác cổng địa ngục, cô chủ nhiệm yêu quý của tôi.
Bóng dáng của cô giáo vừa xuất hiện, tôi liền lấy tốc độ ánh sáng mà bay đến thẳng chỗ của cô, cố gắng bày ra bộ mặt chân thành nhất:
"Em thưa cô, cô có thể cho em đoàn tụ với chiếc điện thoại yêu dấu của em được không ạ? Tình cảm của em với nó vô cùng sâu đậm, thiếu nó, em ăn không ngon ngủ không yên, đêm ngày nhớ nhung..."
Cô giáo nhìn tôi với vẻ mặt không chút biểu cảm, kiên nhẫn đợi tôi nói hết, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Cậu diễn xong chưa? Trả lại sân khấu để tôi diễn tiếp!"
Lòng tôi giật thót một cái, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên và thêm vài phần không thể tin được, giọng nói chứa đầy kinh ngạc:
"Ơ kìa cô, những lời em...!à nhầm, con, con vừa nói đều là những lời từ sâu thẳm trong trái tim, là lời nói chân thành nhất mà tâm hồn của con muốn truyền đạt cho cô..."
Tôi vừa nói vừa nhìn mặt cô, biểu cảm trên mặt của cô vẫn như vừa nãy, chẳng hề thay đổi một chút nào, chỉ khác mỗi cái kính mới kia.
Cô cầm chiếc điện thoại của tôi lên, lúc thì di chuyển bên này, lúc thì di chuyển bên khác, khiến tầm mắt tôi lưu luyến không rời khỏi bàn tay đang cầm chiếc điện thoại kia được.
Có lẽ vì tôi nhìn chăm chú quá nên cô gõ vào mặt bàn một cái, khiến tôi vội vàng di chuyển tầm mắt khỏi chiếc điện thoại và đối mặt với cô.
Ánh mắt cô hệt như mấy anh em siêu nhân mà tôi hay xem hồi nhỏ vậy, đầy chính nghĩa và công lý.
Vì thế, tôi tin chắc cô sẽ không nỡ để tôi và chiếc điện thoại rời xa nhau quá lâu.
Thấy cô mãi không nói gì, tôi đành mở miệng phá vỡ bầu không khí đằm thắm này: "Con thưa cô, cô hãy để cho con và cái điện thoại đến với nhau đi ạ!"
Nghe thấy lời nói này của tôi, cô chủ nhiệm phì cười, kể cả các thầy cô đang có mặt trong văn phòng cũng cười theo.
Cô dịch ghế đứng dậy, đi đến chỗ tôi, đặt chiếc điện thoại vào trong tay của tôi.
Giờ phút này đây, con tim tôi kích động đến mức đập điên cuồng, sự vui mừng trong mắt như muốn tuôn trào ra ngoài.
Hai tay tôi ôm chặt cái điện thoại, nói với cô một cách đầy biết ơn:
"Dạ, em cảm ơn cô! Cô thật là anh minh, tài giỏi, xuất chúng hơn người.
Cách giải quyết tình huống này của cô phải nói là vô cùng tuyệt vời..."
Cô giơ tay lên ngắt lời tôi nói: "Thôi, thôi, thôi, dừng.
Cậu đi ra viết bảng cam kết không dùng điện thoại trong giờ học nữa đi!"
Cô nói xong nhìn về phía tôi, thấy tôi mãi không đi, chân mày cô nhíu lại, hỏi: "Sao còn chưa đi hả? Hay muốn để cái điện thoại ở đây cho tôi giữ?"
Tôi lắc lắc đầu: "Dạ không, em...!à không, con còn vài lời muốn nói ạ!"
Cô hất cằm lên ra hiệu cho tôi nói tiếp: "Lời gì?"
Tôi đan hai tay lại với nhau, cố bày ra vẻ ngại ngùng, giọng điệu bẽn lẽn nói với cô: "Em thưa cô, à quên, con thưa cô, cô cho con biết điểm bài kiểm tra mười lăm phút lúc trước đi ạ!"
Cô giáo: "Xem để làm gì?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, bao nhiêu chân thành đều hiện hết lên mặt, ánh mắt nhìn cô như nhìn thấy tương lai sắp tới: "Dạ, con thưa cô là để về con còn giấu hết roi của mẹ đi ạ!"
Thầy giáo bên cạnh nghe vậy liền bật cười, nói với cô giáo của tôi: "Học sinh lớp cô vui tính phết nhỉ?!"
Cô giáo tôi cười đáp lại: "Cậu này chỉ được cái nhây là giỏi, học hành thì đứng nhất từ dưới lên."
Sau đó, cô lại quay về phía tôi và trả lời câu hỏi vừa nãy: "Cậu yên tâm, bài này có tiến bộ hơn bài trước."
Tôi vui vẻ hẳn lên: "Thật hả cô? Cô đúng là anh minh! Con đội ơn cô ạ!" Bỏ lại câu nói này, tôi chạy luôn ra ngoài, phía sau còn nghe loáng thoáng tiếng cười nói của các thầy cô giáo.
______________________________
Hoàn chương 34
23/05/2022.