Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 42: Đọc Truyện





Tác giả: Minh Dạ
Hôm nay lại là một ngày trời quang mây tạnh.

Những tia nắng ấm áp len lỏi qua các đám mây, nhẹ rơi xuống từng tán lá, tạo nên một không gian tươi sáng, rực rỡ màu sắc thanh xuân.

Tiếng chim hót líu lo hoà cùng tiếng cười nói của các bạn nữ sinh tạo nên một bản hòa âm đặc biệt.

Và dưới khung cảnh đẹp đẽ ấy, các bạn nữ cùng nhau thảo luận về chủ đề rất chi là đi vào lòng đất.
Bạn nữ tên Yến Nhi, là độc giả lâu năm của Bạch Nguyệt, đồng thời cũng kiêm chức bạn thân.

Cô nàng để tóc ngang vai, đứng bên phải Bạch Nguyệt, gương mặt trông có vẻ mệt mỏi, tay đưa lên che cái miệng ngáp ngắn ngáp dài từ nãy đến giờ.

Bên cạnh Yến Nhi là Hạ Lam, một cô gái năng động, nhanh mồm nhanh miệng, có sở thích hay đi hóng chuyện.

Đặc điểm nhận dạng là cứ chỗ nào có Drama, là chỗ đó có mặt của đồng chí này.
Thấy Yến Nhi cứ ngáp ngắn ngáp dài suốt, Hạ Lam liền quay sang hỏi: "Ê, con kia, sao mày cứ ngáp mãi thế? Hôm qua thức đêm hít cần à?"
"Hít cái đầu mày! Con dở hơi, hôm qua bố mày thức để cày truyện!" Yến Nhi tức giận đáp lại Hạ Lam, tiện thể ngáp thêm một cái nữa.
Bạch Nguyệt đứng im lặng từ nãy bỗng dưng lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự phiền muộn: "Hôm qua tao cũng thức đêm đọc truyện, nhưng mà lỡ đọc phải một bộ chứa nhiều hàm ý quá, đến nỗi đầu óc tao hoang mang luôn!"
Yến Nhi và Hạ Lam vừa nghe Bạch Nguyệt nói liền chuyển sự chú ý qua.

Cả hai đều mở to mắt ra nhìn đối phương, và trong mắt cả hai đều hiện rõ sự ngạc nhiên.
Đương nhiên là ngạc nhiên rồi! Phải biết rằng rất hiếm khi Bạch Nguyệt than thở về việc sa chân vào bộ truyện mất não.

Lần duy nhất của cô ấy là khi mới bước chân vào con đường này, và lỡ bị bước hụt vào vài cái hố thôi.
Cả Yến Nhi và Hạ Long người cũng vậy.

Nhờ đó mà ba người đã đến với nhau, trở thành bạn thân tri kỉ trong làng đọc truyện.

Tuy thỉnh thoảng giữa họ cũng có vài khúc mắc, nhưng họ đã giải quyết hiểu lầm một cách đúng đắn và vẫn tiếp tục đọc truyện với nhau.
Bỏ qua vấn đề này, cây ăng ten hóng chuyện của Hạ Lam liền dựng thẳng lên, sẵn sàng cho quá trình thu thập drama: "Uầy, không ngờ có ngày hot girl lại đọc phải mấy bộ cẩu huyết đấy nha! Kể quá trình cho chị em nghe với, để sau này bọn tao còn né nó ra."
Nghĩ đến câu chuyện cẩu huyết tối qua, Bạch Nguyệt lại tức giận đến suýt thì bị nhồi máu cơ tim.

Vì vậy, khi nghe được câu hỏi của Hạ Lam, cơn tức của cô như núi lửa phun trào, nói cả tràng câu chữ: "Bà nó! Rõ ràng hôm qua đã dành cả một tiếng thanh xuân cuộc đời để tìm kiếm mấy bộ truyện đi vào lòng người.

Vậy mà thế đéo nào lại tìm ra được cái bộ như quần què! Định mệnh cuộc đời!"

Hai người Hạ Lam và Yến Nhi chỉ biết lặng lẽ đứng nghe, đợi Bạch Nguyệt giải tỏa xong thì mở miệng sau.

Chứ bây giờ mà xen mồm vào nói thì đảm bảo một trăm phần trăm là phải hứng chịu cái trận lôi đình đó.

Hạ Lam yên lặng đưa chai nước cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nhận lấy, uống ừng ực mấy ngụm lớn, thở hổn hển vài hơi, rồi lại nói tiếp.
"Đọc bộ truyện này mà huyết áp của tao phải lên xuống mấy lần liền.

Mẹ nó!"
Tối qua, Bạch Nguyệt vì tìm kiếm ý tưởng cho tiểu thuyết mới của mình, thế là cô đã dành một giờ đồng hồ của tuổi thanh xuân để tìm kiếm.

Sau quá trình truy tìm đầy gian khổ, cuối cùng, Bạch Nguyệt đã thành công tìm ra một bộ truyện hợp yêu cầu.

Thế nhưng, ai ngờ khi đọc nó lại khác hoàn toàn so với cái phần giới thiệu.

Câu chuyện này nói về cô nữ chính sống ở nông thôn, dầm mưa dãi nắng, làm lụng vất vả, nhưng mà làn da vẫn mịn màng, trắng trẻo như da em bé.
Với tài năng và sự nỗ lực của mình, cô đã thi vào học viện Quốc tế, được vào lớp chọn và học chung với nam chính.

Nam chính là con nhà giàu nhất thế giới, IQ vô cực, là con lai của nữ hoàng vùng đất bla bla với tổng thống giàu nhất trái đất.
Khi đến lớp, thấy nữ chính đi đằng sau mình, nam chính khẽ nhếch mép, cười nói "Cô gái này thật thú vị, vậy mà dám theo dõi tôi.

Nhưng không sao, tôi cho phép em theo dõi!".


Nữ chính đỏ mặt ngại ngùng, lắp bắp nói ra một câu "Đồ vô liêm sỉ!" rồi chạy ra ngoài trước sự chứng kiến của các bạn và giáo viên.
"Đọc đến đây là tao dừng truyện luôn! Đếu nuốt nổi cái thế loại này! Rõ ràng đang trong giờ học, cô giáo vẫn ở đấy, vậy mà chúng nó còn làm trò được, đúng là nam nữ chính có khác!"
Hai đứa kia nghe xong phần tóm tắt cũng đồng tình giơ ngón tay cái lên, Yến Nhi mở miệng nói: "Mày dừng ngay đoạn đấy là quyết định sáng suốt đấy!"
Bạch Nguyệt gật đầu đồng ý: "Đương nhiên, mà tao còn chưa kể đến cái phần mẹ nữ chính mang nặng đẻ đau, quyết tâm hi sinh để cho nữ chính được sống.

Nhưng bố nữ chính lại muốn giết chết đứa con do người mình yêu hi sinh mạng sống để đẻ ra nó."
Kế tiếp, vì một sức mạnh siêu nhiên nào đó mà cả bà vợ lẫn đứa con đều tha thứ và chưa bao giờ trách ông đấy, còn nói tất cả những gì ông đấy làm đều đúng hết.

Thấy bộ truyện Bạch Nguyệt kể lại nghe có vẻ quen thuộc, Yến Nhi lập tức hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ: "Có phải là bộ “Tôi là thiên thần của đại thiếu gia” đúng không?"
Bạch Nguyệt ngạc nhiên lên tiếng: "Ờ, đúng nó rồi đấy! Chẳng lẽ mày cũng đọc cái bộ này à?"
Yến Nhi dùng giọng điệu ai oán đáp lại: "Nó chính là tác nhân gây hại cho tao đấy, khiến tao cả đêm méo ngủ được!"
Hạ Lam thấy cả hai đứa bạn thân của mình đều bị trượt chân rơi vào cái hố đầy sự trẻ trâu và máu chó, cô liền cảm thán một câu: "Haiz, mấy bộ tiểu thuyết bây giờ toàn cẩu huyết hết cả đấy, ít bộ nào hay, thế nên là bớt đọc truyện lại đi, để tích phúc cho con cháu đời sau."
Bạch Nguyệt nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình với câu nói này, cô phản bác lại: "Tao có đọc nhiều lắm đâu, một tuần đọc có bảy ngày thôi à."
Yến Nhi và Hạ Lam: "..." Vâng, bạn đọc ít quá.
__________________________
Hoàn chương 42
11/06/2022.