“Anh Cửu. Chuyện ngày hôm qua là do chủ đích của anh phải không?”
Vu Kim Mĩ ngồi ở trên chiếc bàn trà đặt ở giữa một vườn hoa hồng được lồng kính, cánh tay nhỏ nhắn nhưng đầy tinh xảo dùng một chiếc thìa bạc khuấy cốc trà hoa cúc, chiếc đầu nhỏ được tết tóc tỉ mỉ không ngẩng lên, chăm chú nhìn mặt nước trong cốc lắc lư.
Vu Phùng Cửu ngồi gần đó, ôm luôn cả chiếc điện thoại ra ngoài này ngồi, vừa gõ gõ lên màn hình, vừa bình thản cất tiếng.
“Ừ. Sao em biết?”
“Vì chị ta nhát cáy như vậy, đương nhiên sẽ không bao giờ có gan đi vào gian trong.” Vu Kim Mĩ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, ánh mắt sắc sảo màu hổ phách liếc nhìn sang Vu Phùng Cửu: “Chị ta cũng rất sợ Hướng Mãn Thanh nữa.”
Vu Phùng Cửu khẽ hé miệng, nhưng chẳng biết nói gì cả, cuối cùng chỉ khẽ câu lên một nụ cười nhạt ý.
“Có ý gì?” Vu Kim Mĩ không nhìn nổi cái nụ cười đó của anh, nhìn đẹp vậy chứ mỗi khi cười, trong đầu ổng là đang diễn ra vô vàn những ý nghĩ nguy hiểm.
“Chẳng có gì cả, em làm gì thì làm, anh đi có chút chuyện.”
“Lại là cô người yêu dễ thương xinh xẻo nhỏ nhắn tinh nghịch của anh gọi đi hả? Em hơi bị bất ngờ vì anh có thể yêu nổi cô ta trong một khoảng thời gian dài vậy đấy.”
“Không, là trên tập đoàn có việc.”
Vu Phùng Cửu vẫy vẫy chiếc điện thoại, bên trong màn hình là cả một hàng dài các cuộc gọi cầu cứu của thư kí chủ tịch, chắc Vu Khải Liễm lại lỡ dở mất chuyện gì rồi.
“Còn nữa. Anh không yêu cô ta. Anh đồng ý hẹn hò với cô ta chỉ là vì bố yêu cầu.”
Vu Phùng Cửu chẳng yêu ai cả, anh chỉ thích sống và làm việc độc lập thôi.
Cũng chưa từng có tiếp xúc thân mật với bất kì người nào…
Phải không?
Bỗng có một bóng dáng nhỏ bé hiện lên trong tâm trí của anh. Anh vẫn còn nhớ được cảm giác mềm mại mà ẩm nóng ở đôi môi dù khô rát nhưng ngọt ngào ấy.
Lúc đó hành động bồng bột rồi.
Chắc anh sẽ trở thành tội phạm quá.
Vu Phùng Cửu cất lại chiếc điện thoại vào trong túi quần, chỉ vẫy tay một cái, người quản gia đã hiểu ý mà cho người lái xe, chở anh đi đến tập đoàn.
Vu Kim Mĩ chẳng thèm quan tâm đến Vu Phùng Cửu nữa, cô ta quay sang nhìn Vu Quang Đàm đang ngồi quỳ ở trên đất, đưa mắt nhìn về phía sảnh chính của Vu gia.
“Em làm cái gì thế hả? Bẩn hết quần áo rồi. Có tin chị tét đít em không?”
“Hai ta bằng tuổi nhau đấy! Chị tét đít ai hả?”
“Hai ta sinh ra trong cùng một năm thật như chị ra đời sớm hơn em vào ngày đấy! Vẫn tính là hơn tuổi.”
“Hứ!”
Vu Quang Đàm bĩu môi, quay phắt đầu đi không thèm nhìn Vu Kim Mĩ nữa, lại chăm chú đưa mắt nhìn ra bên ngoài lớp kính thủy tinh của khu vườn.
Vu Kim Mĩ nhìn thấy nó như vậy cũng có chút hiếu kì, hỏi.
“Em nhìn gì thế?”
“Anh Cửu nói trên tập đoàn có việc phải không ạ?”
“Ừ? Chẳng phải anh đi ngay trước mặt em à, đồ mù này.”
“Em biết tại sao đang yên đang lành mà tập đoàn lại réo inh ỏi lên đòi anh Cửu phải đi ngay rồi.”
Vu Quang Đàm hờ hững, chỉ ra bên ngoài sảnh chính của căn biệt thự.
“Bố lại dắt người phụ nữ nữa về rồi kìa.”
Tách trà đang cầm trên tay của Vu Kim Mĩ nghiêng hẳn đi, đổ hết ra bàn trà.
Cô ta đi ra khỏi bàn, đứng bên cạnh Vu Quang Đàm, nhìn Vu Khải Liễm đang mở cửa xe mời một người phụ nữ ra ngoài.
Thảo nào bố bắt thư kí phải dụ anh Cửu về tập đoàn, đơn giản là vì ông ta đề phòng Vu Phùng Cửu sẽ tức giận mà giết luôn cả ông ta.
Cái hồi mà Hướng Mãn Thanh khóc lóc trước cổng nhà bọn họ đòi Vu Khải Liễm chịu trách nghiệm với bà ta, ai cũng có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ của Vu Phùng Cửu đến với lão già đó như thế nào. Dường như anh muốn giết chết ông ta vậy.
Vì thế nên Vu Khải Liễm mới vội vàng đuổi anh đi.
Trong ánh mắt của cô ta giờ đây tràn ngập nỗi căm hận, hai cánh tay siết lại run rẩy.
“Anh Cửu mới trừng phạt được một con chuột cống, vậy mà giờ đây lão già đó lại dắt thêm về một con nữa sao?”
“Quả nhiên ông ta sẽ chẳng bao giờ chịu tiếp thu đâu. Thật khó chịu.”
“Đi thôi. Không còn anh Cửu ở đây, một mình chúng ta tự giải quyết ả.”
Từ một gốc cây thông cách đó một khoảng xa, Hướng Đường Nghi thẫn thờ, ngồi dựa lưng vào thân cây.
Cô nhìn thấy Vu Khải Liễm dắt một người phụ nữ xinh đẹp vào nhà, còn thân mật khoác tay nhau, ánh mắt khẽ đánh sang khu vườn kính kia.
Vu gia… cũng mục ruỗng đến vậy là cùng.
Cô xuẩy váy đứng lên, đang muốn lảng xuống xích đu ngồi, bỗng trước tầm mắt cô hiện lên một thân ảnh cao lớn, đứng chắn hết những ánh nắng từ mặt trời tỏa xuống người cô.
“Phan Lưu?”
Hướng Đường Nghi bất ngờ, sao cậu ta lại tìm đến cô ở ngay giữa giờ này vậy? Không sợ bị người ta phát hiện sao?
Mà khoan… sao hôm nay cậu ta có vẻ khang khác…
“Đường Nghi.” Phan Lưu cắn chặt răng, đôi mắt thất vọng của cậu ta khiến cho Hướng Đường Nghi sững sờ: “Việc ngày hôm qua là do cậu làm đúng không?”
“Hả?”
Hướng Đường Nghi không hiểu, cả người căng cứng lên.
“Tôi đã nhìn thấy hết rồi, vì lo cho cậu nên tôi đã lén đi theo, lại vô tình thấy cậu dẫn Hướng Mãn Thanh vào gian trong, rồi cố ý khiến cho bà ta tức giận.”
“Tiếp đó, mọi hình phạt đều đổ xuống đầu của mẹ cậu.”
“Hướng Đường Nghi, cậu dù có ghét mẹ cậu đến đâu cũng không thể hại bà ấy đến thế được! Bà ấy là mẹ ruột của cậu đó!”
“Bây giờ bà đang bị đưa nhốt vào trong nhà thờ tổ tiên và bị bắt mỗi ngày chỉ được phép quỳ gối, xin lỗi trước bàn thờ của Vu cố phu nhân kia kìa!”