Trong cơn mê ngủ, Hướng Đường Nghi cảm thấy rất khó chịu, cả người cô nơi nào cũng đau nhói ê ẩm, cử động thôi cũng vô cùng chật vật.
Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được cơn đau cứ kéo dài âm ỉ như vậy nữa, cô nhọc nhằn mở mắt tỉnh dậy.
Bao quanh tầm mắt của cô là một mảng màu trắng sáng của trần nhà, cửa sổ ở bên cạnh giường mở ra một cánh, chiếc rèm lụa mềm mại bị gió thổi tung lên trong không trung, uốn cong thành từng đường vòm kích thước khác nhau.
Quanh khắp căn phòng rộng rãi luôn tỏa ra một mùi hoa nhài nhàn nhạt, đi qua mũi, vào trong cổ họng, đọng lại một vị ngọt.
Hướng Đường Nghi bỗng cảm thấy thật không chân thực, cô đang ở đâu vậy?
Tất cả những món đồ nội thất ở trong phòng ngủ đều là những món đồ đắt tiền, chiếc áo lông của đàn ông treo ở trên giá treo đồ cũng rất mắc.
Chầm chậm nhớ lại từng chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, mới đầu, từ một tâm trạng mơ hồ bước ra, Hướng Đường Nghi như rơi xuống địa ngục.
Ngày hôm qua… anh và cô…
Cơn đau ở quanh người, đặc biệt là từ phần hông trở xuống đã càng thêm khẳng định cho cô biết điều mà cô đang nhớ tới hoàn toàn đều có thật.
Hướng Đường Nghi chưa bao giờ có cảm giác hốt hoảng và sợ hãi như vậy, cô vội vàng bung chăn ra mà trèo xuống dưới giường, nhưng vừa chỉ mới chạm chân lên nền đất, cả người cô dường như là đã mất hết mọi sức lực mà lảo đảo rồi ngã oạch xuống sàn nhà.
Tiếng động vang lên rất lớn, còn Hướng Đường Nghi thì khẽ rên rỉ ôm lấy cái mông của mình mà bò dậy.đọc những chương mới nhất tại noveltoon
Đang lồm cồm để chống tay đứng dậy, đột ngột cửa phòng cô bị ai đó ở bên ngoài mở tung ra.
Vu Phùng Cửu nghe thấy tiếng động lạ thì ngay lập tức mở cửa phòng mà bước vào. Nhìn thấy cô đang nửa ngồi nửa nằm ở dưới giường, tròn mắt nhìn anh, anh vội đi đến để bế cô đứng lên.
Nào ngờ khi anh chỉ vừa mới vươn tay ra, Hướng Đường Nghi đã gạt tay anh sang một bên rồi sợ hãi dùng tay che đi cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân.
“Vu Phùng Cửu!”
Sau khi sự sợ hãi qua đi là một ngọn lửa giận dữ ngùn ngụt trào lên, sự bi thương cùng uất ức, nhục nhã khiến cho cô đau đớn trào nước mắt. Cô hét lên tên anh, bên trong ánh mắt đều là hận ý.
“Anh làm vậy… là phạm pháp!”
Cánh tay bị cô gạt sang một bên của Vu Phùng Cửu lặng lẽ thu trở về. Anh nhìn cô, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt.
“Em muốn buộc tội anh sao? Vậy thì cứ báo án đi! Anh sẽ xem xem họ sẽ làm cách gì để có thể bắt được anh.”
Hướng Đường Nghi nghe anh thản nhiên nói ra một lời như vậy, mi tâm cô khẽ run lên, cả người lạnh toát, mặt mình cũng trắng bệch.
Bờ môi hồng hào khẽ run rẩy, mấp máy.
“Chắc chắn sẽ có cách để chứng minh anh phạm tội. Anh đừng hòng nghĩ rằng mình có thể thích làm gì thì làm!…”
“Chứng minh anh phạm tội sao? Em thử nói xem nào, họ có thể tìm được bằng chứng nào để cáo buộc anh? Nếu như có, thì anh cũng làm cho không có!”
Giọng nói đầy bình thản và bá đạo này của anh đã khiến cho cả người của Hướng Đường Nghi rùng lên vì sợ hãi. Làm sao mà cô có thể quên mất được rằng anh là người đàn ông có quyền lực lớn nhất cả nước, một tay có thể che lấy trời, một lời nói ra thì bất cứ ai cũng đều phải răm rắp nghe lệnh?
Cô cơ bản chỉ là một con bé mười tám tuổi bình thường như bao người bình thường khác, đứng trước anh cũng chỉ như một con chim non nớt vừa bằng một nắm tay anh, bị anh giam trong lồng.
Vu Phùng Cửu tiến tới rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Hướng Đường Nghi. Đột ngột như vậy khiến cho cô cảm thấy kinh động cả người, cật lực muốn tránh né, nhưng không thể thoát được cánh tay anh vươn ra ghì lấy gáy cổ cô.
Anh ôm lấy khuôn mặt của cô, áp trán mình lên trán cô, giọng nói trầm khàn vang lên, nửa dịu dàng, nửa bá đạo khiến cho cô lặng người.
Anh nói như là đang cầu xin cô, lại như vừa ra lệnh.