Tất nhiên là sau câu nói đó, anh cũng chẳng ngại ngần gì mà thẳng tay cho cô ả vào danh sách đen. Chỉ là hợp đồng, cớ gì phải dây dưa thêm khổ đây?
Đi trên đường không bao lâu lại có cuộc gọi gọi tới, là mẹ của anh. Bà rất ít khi nào gọi điện hay nhắn tin cho con của mình, vì bà nghĩ đó là điều không cần thiết, nhưng nếu bà gọi, chắc chắn là điều gì đó rất quan trọng.
- Kiên Kiên, An Hoa vừa gọi tới nói với mẹ rằng con cho con bé vào danh sách đen ư? - Giọng nói đầy quyền lực, khí chất vang lên sau khi anh vừa bắt máy.
- Con còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm, đúng là con chặn cô ta, mẹ lại định bênh nữa à?
- Chứ sao nữa? Con bé An Hoa rất tốt, gia thế cũng tương đối là môn đăng hộ đối với nhà ta. Đây là hợp đồng hôn nhân, Kiên Kiên à, con có thể vì bà già này được không hả?
- Vì mẹ? Con đã " vì mẹ " suốt ngần ấy năm qua. Bây giờ con muốn có lựa chọn của riêng mình, mẹ cũng không muốn, mẹ muốn con vào khuôn khổ của mẹ. Con không phải là con của mẹ sao? - Chí Kiên đang có tâm trạng, nhưng cũng vì câu nói của mẹ mà tụt hẳn xuống.
Những thành tích, hay tiếng vang trong đời đều là những kì vọng mà mẹ luôn đặt nặng trên vai anh. Bà muốn anh là con người xuất chúng, hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng bà lại quên mất, con của mình cũng là con người, cũng biết buồn, vui, cũng biết có những suy nghĩ riêng của mình…
- Con hãy vì mẹ lần cuối thôi, trong vòng 5 tháng, mẹ sẽ ngay lập tức không để con bé An Hoa làm phiền con nữa, có được không? - Bà ngập ngừng hồi lâu mới dám lên tiếng.
- Mẹ à, mẹ nghĩ con vẫn còn là đứa nhóc 2 3 tuổi hả? - Anh đã không còn là đứa nhỏ ngày nào cũng nghe lời mẹ răm rắp, quên mất đi lợi ích của bản thân. Cứ đâm đầu vào học tập, thành tích để mẹ nở mày nở mặt với người khác.
- Mẹ đương nhiên biết là con không phải là đứa nhóc nhỏ bé trong ký ức của mẹ, nhưng ông nội của con bé là ân nhân cứu mạng bố con. Mẹ thấy con bé cũng đâu có xấu xa giống như lời con đâu?
- Mẹ, cô ta đâu phải là người tầm thường? Minh tinh đâu chỉ là danh xưng mà cộng đồng mạng nói vu vơ khi nhắc về cô ta đâu hả mẹ? - Bao nhiêu năm trên thương trường, bà là người có thể nhìn thấu tâm cơ của người khác, nhưng có vẻ, cô ta thật sự là một đối thủ đáng gờm…
- Mẹ biết, nhưng mẹ không thể làm điều gì hết, con cũng biết ông nội con là người như thế nào mà…
…----------------…
Sau khi nói chuyện với mẹ xong, Chí Kiên tháo tai nghe ra, cùng lúc đó cũng đã đến nơi. Anh quay sang nhìn Hàng Lâm đang bấm điện thoại bên cạnh.
- Tới rồi sao? - Hàng Lâm thấy xe dừng hẳn thì ngẩng đầu lên, nhìn sang Chí Kiên.
- Ừm, tới rồi. - Chí Kiên nói xong thì đi ra ngoài, sau đó lại đi một vòng qua bên chỗ Hàng Lâm.
Anh tinh tế giúp cậu mở cửa ra, sau đó hai người cùng nhau đi đến chỗ mua vé. Cậu nhìn xung quanh, toàn là trẻ nhỏ mà thôi… Có đứa thì khóc la om sòm, đứa thì cười toe toét, đứa thì cắn cắn tay nhỏ ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Nhìn mấy đứa bé ở đây… Tớ thấy nhớ tụi mình của ngày xưa ghê… - Hàng Lâm vỗ nhẹ Chí Kiên.
- Ừm, chúng nó hồn nhiên ngây thơ, giống y mình lúc trước nhỉ? - Chí Kiên đang mua vé, quay đầu lại nhìn Hàng Lâm.
- Tớ mua xong rồi, chúng ta đi vào thôi. - Chí Kiên nắm lấy tay của Hàng Lâm, chạy vào phía cổng công viên giải trí to lớn trước mặt.
Chí Kiên nhìn bảng đồ công viên trên tay, sau đó nhìn Hàng Lâm. Chỉ chỉ vô một điểm rồi nói.
- Chúng ta đi tàu lượn siêu tốc đi? - Hàng Lâm nhìn thép ngón tay của Chí Kiên. Cậu nhẹ gật đầu đồng ý.