Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 22



Tự chuốc say bản thân có lẽ không phải chuyện khó khăn gì. Con người thích tìm tới rượu những lúc không vui, bởi chỉ có khi say rượu, người ta mới có quyền phát điên, mới có cơ hội kinh thường bản thân, có cơ hội để nói ra tiếng lòng mình.

Sắp vào giữa học kì hai lớp 11, Lam Nhiễm vẫn nhận được thư của Dư Lạc như thường lệ.

"Nha Đầu, gần đây ổn chứ?"

Câu mở đầu đơn giản như mọi khi ấy lần nữa khiến cho Lam Nhiễm không thể kiểm soát bản thân, cô nghĩ, cậu trai ấy sau lại tàn nhẫn như thế, chuyện cũng đã qua lâu như thế mà vẫn có thể vô tư gọi cô là "Nha Đầu" ư?

Những bức thư cũng chẳng có gì khác biệt so với trước kia, chỉ kể lại cuộc sống thường ngày cùng mấy chuyện học hành, còn có Cam Vũ Nhiễm. Cậu ta nói, hình như cô ấy với cậu bạn cùng lớp cấp hai đang yêu nhau. Cuối thư cậu ta còn viết,

"Trong thư có một bức ảnh, đây là bạn gái hiện tại của mình, cô ấy tên Quả Quả."

Lam Nhiễm cầm lên bức ảnh trong phong thư trên bàn, nhìn khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ của cô gái ấy. Quả Quả là cô gái rất đáng yêu, khác hẳn mình, thân hình thon gọn, tóc dài đen nháy, còn có thể tươi cười đáng yêu chụp ảnh như thế.

Lam Nhiễm cẩn thận thu lại rồi cất bức ảnh vào ngăn tủ, đặt nó cùng với những bức ảnh Dư lạc đã gửi cho mình suốt từ năm lớp 10.

Tháng 5 sắp đến, thời tiết bắt đầu nóng hơn, những tiếng ve râm ran ngoài cửa lớp mỗi tiết tự học buổi tối, những bông hoa dạ hương trắng muốt đã nở rộ hai bên đường, tỏa hương thơm ngào ngạt khắp sân trường, khắp mỗi góc lớp, nồng đượm đến người ta muốn ngây ngất.

Lam Nhiễm cùng Tiểu Vũ chậm rãi sánh bước trong đêm tối, từng cánh hoa trắng lả lướt bay trong gió, khẽ rơi xuống đầu, xuống vai hai người. Lam Nhiễm đưa tay ra ngắt lấy một nhành hoa, đặt lên mũi ngửi ngửi, nhưng thấy ngứa ngứa, sau đó quay sang nhìn Tiểu Vũ bên cạnh mình.

"Đầu Heo đợi mình." Nói xong Lam Nhiễm nhanh chân đuổi theo, nhanh tay gài nhành hoa lên mái tóc thắt đuôi ngựa của Tiểu Vũ khi cậu ấy còn đang ngây người.

"Làm gì đấy?" Tiểu Vũ vừa nói vừa làm động tác gỡ hoa xuống.

"Đừng, nhìn đẹp mà."

"Cậu đúng là tên khùng, may mà không có ai trông thấy không xấu hổ chết mất." Tiểu Vũ vừa nói vừa gỡ bông vừa trên đầu đặt lên tay.

Lam Nhiễm đứng một bên cười ngốc, Tiểu Vũ vừa gỡ hoa trên đầu xuống vừa tỉ mỉ quan sát xem xung quanh có người hay không rồi làm bộ mặt bất đắc dĩ. Biểu cảm ấy của Tiểu Vũ kì thật quá mức đáng yêu trong mắt Lam Nhiễm.

Sáng ngày hôm sau, Lam Nhiễm đến kí túc cùng Tiểu Vũ đi học, Lam Nhiễm nhìn thấy nhành hoa ấy được Tiểu Vũ đặt trong cốc, hướng về ánh mặt trời.

Thứ bảy, lần đầu tiên Tiểu Vũ không cùng Lam Nhiễm ra khỏi trường dạo chơi, cậu ấy nói muốn ngủ, cũng là lần đầu tiên Lam Nhiễm không mặt dày năn nỉ Tiểu Vũ. Sau đó, Lam Nhiễm một mình đi dạo.

Buổi tối tháng Năm, trời vẫn có chút lạnh.

Lam Nhiễm mua vài lon bia, ngồi ven sông ôm lấy bản thân, nhìn ngắm những ánh đèn từ khắp nơi rọi trên mặt hồ, bắt đầu một mình im lặng uống bia, những ngọn núi đen thui đối diện mặt hồ giống như một hố đen to lớn, Lam Nhiễm nhìn chằm chằm vào nó, cảm thấy bản thân bị hút vào chiếc hố đen không đáy ấy.

Sau đó Lam Nhiễm lại mở một lon bia, một tiếng "cách" vang lên, cô ngửa đầu uống sạch, hết lon này đến lon khác, xung quanh là người già đang ngồi, trẻ con đang chơi đùa, những tiếng cười vui vẻ của những kẻ yêu nhau, những câu chuyện bát quái của mấy người phụ nữ, tiếng ồn ào không ngốt xung quanh vang lên nhưng dường như Lam Nhiễm chẳng hề cảm nhận được chúng.

Những ánh đèn vàng hắt xuống mặt sông, chỉ còn lưu lại một mình cô, tóc xõa nang vai, mặc trên mình bộ quần áo thể thao, lặng lẽ đứng lên. Bóng lưng ấy bị ánh đèn rọi lên, khẽ lay động trên mặt sông, phía sau là vô số ánh đèn từ nhà dân, cùng với những tiếng gió xào xạc trong đêm, chậm chạp...chậm chạp...cúi đầu, bờ vai khẽ run lên.

Trên đường về, Lam Nhiễm vào một tiệm tạp hóa gần trường mua thêm bia, rồi bia cũng cạn dần. Tay cầm chai bia, cả cơ thể lảo đảo đi về phía trường học, chai bia trong tay cũng uống đến gần hết, Lam Nhiễm vất chai bia xuống đất, giây sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ, cô liền mắng, "Con mẹ nói", sau đó một mình điên khùng cười to.

Lảo đảo bước qua cổng trường, chú bảo vệ đang ngồi cười ngốc nghịch điện thoại.

Lam Nhiễm đi qua phòng Tiểu Vũ liền dừng lại, còn mười năm phút nữa là đến 10 giờ kí túc đóng cửa, hàng lang dãy phòng ki túc xá bỗng yên tĩnh đến lạ, Lam Nhiễm cứ ngây ngốc cúi đầu, trầm mặc đứng trước của phòng Tiểu Vũ. Khi ấy, Lam Nhiễm đứng im như tượng, giống như cô đã ngủ rồi, qua mười năm phút, cô mới ngẩng đầu lên, lảo đảo quay người đi về phòng mình.

Về đến phòng, Lam Nhiễm dùng một tiếng "toang" thô bạo mở cửa phòng, đi thẳng một mạch đi vào nhà vệ sinh. A Lệ đang nằm nghịch điện thoại kinh ngạc đến thẫn thờ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lam Nhiễm. Trong cơn mơ màng, Lam Nhiễm chậm chạp cởϊ qυầи, sau đó lảo đảo đứng lên, mặc lại quần, đẩy cửa nhà vệ sinh rồi đi về phía giường mình, "toang" một tiếng ngã lên chiếc giường ấy. Lúc ấy, Lam Nhiễm cảm thấy đầu mình rất nặng nề, dường như bên trong chứa quá nhiều thứ, Lam Nhiễm còn cảm thấy đầu cô như muốn nổ tung.

"Chị, chị sao đấy, một mình đi đâu đấy." A Lệ đi đến bên Lam Nhiễm, cẩn thận hỏi cô, sau đó Tiểu Hà cũng đến cạnh giường.

Trong giây phút ấy, con người là loài động vật kì lạ, rõ ràng trong lòng khát vọng sự quan tâm của mọi người, nhưng bên ngoài luôn biểu hiện như không chờ mong.

Lam Nhiễm nằm trên giường khóc to.

A Lệ nhìn thấy bộ dạng của Lam Nhiễm khi ấy, bị dọa tới giật mình. Trong trí nhớ của cô ấy, người cô ấy gọi một tiếng chị kia luôn là người cả ngày cười hi ha, giống như một cậu chàng nghịch ngợm, cô ấy cảm thấy Lam Nhiễm sẽ không bao giờ khóc.

Sau đó, A Lệ chậm rãi bước đến ôm lấy Lam Nhiễm.

"Chị, đừng khóc, có chuyện gì thì nói ra đi, nói ra lòng sẽ thấy thoải mái hơn." A Lệ vừa nói, âm thanh cũng có chút nghẹn ngào.

"Xin lỗi...xin lỗi...xin lỗi..." Lam Nhiễm được A Lệ ôm vào lòng, cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi ấy. A Lệ cứ thế ôm lấy cô, bắt đầu khóc cùng cô.

Cả một đêm ấy, Lam Nhiễm cũng không nhớ rõ mình đã ngủ như thế nào.