Không thấy Chúc Tự Đan trả lời, anh nhanh chóng lên cơn giận dữ. Hứa Phong Đàm luân động mạnh mẽ hơn, cả thân thể của cô đều không trụ nổi, cô nắm chặt tay vào grab giường nhưng vẫn không ổn.
- Không trả lời là tự nhận à?
Chúc Tự Đan vẫn không chịu lên tiếng, cô cố nhịn xuống nhưng Hứa Phong Đàm lại càng nhẫn tâm hơn.
Anh lật người của cô lại, mạnh mẽ xâm chiếm cô từ phía sau. Mỗi lần ra vào như vậy, Chúc Tự Đan cảm tưởng như mình sắp chết đến nơi rồi. Chỉ có sự đau đớn là tồn tại.
Cô đã khóc, nước mắt rơi theo khoé mi nhưng sau cùng lại không muốn để lộ điểm yếu của mình nên cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Sau một hồi, Hứa Phong Đàm vẫn không có ý định tha cho cô, khi cô nhắm mắt như muốn đi ngủ, anh liền gọi cô dạy.
- Chúc Tự Đan, khi nào tôi còn thức thì cô đừng mong mình được ngủ.
Giọng nói của Hứa Phong Đàm liên tục văng vẳng bên tai của Chúc Tự Đan, từng có lúc cô muốn mình bị điếc hoặc bị mù, như vậy sẽ không thể nghe được, nhìn thấy được người đàn ông này. Bây giờ cô tự thấy mình không khác gì một con điếm cả, vì lý do bất đắc dĩ mà đưa thân đến cho hắn ta.
Cô thốt lên:
- Hứa Phong Đàm, tôi hận anh, tôi nguyền rủa anh.
Anh biết mình làm như vậy sẽ khiến cô thấy ghét mình hơn nhưng mà anh đã nhịn từ rất lâu, dục vọng cùng sự tức giận không kiềm chế được mà phát tiết lên người của cô.
Cô không nói, cô không biểu cảm trên gương mặt khiến anh càng tức giận hơn, anh như đang chơi trò chơi tình ái với một con búp bê tình dục vậy.
Hứa Phong Đàm không nhịn nữa mà cắn mạnh vào vai của cô, xúc cảm vẫn còn, anh tiếp tục mân mê khắp da thịt mịn màng.
- Xem ra cô cũng rất biết phối hợp với tôi. Còn nói hận tôi, chắc chỉ là nói dối.
Chúc Tự Đan không còn sức, cô chỉ nằm gục xuống rồi nhắm mắt lại.
Nhưng cho dù là cô mệt mỏi thế nào thì anh đều không biết, vẫn tiếp tục làm càn trên thân thể nhỏ bé ấy.
Cho tới rạng sáng, anh mới chịu buông tha cho cô, nhưng anh vừa mới nằm xuống được một lát, không nhịn được mà ôm cô vào giấc ngủ. Gương mặt nhỏ bé chỉ bằng bàn tay của anh, bàn tay của cô cũng vậy, một tay anh có thể bóp nát.
Anh đặt bàn tay của cô lên ngực mình rồi nói:
- Chúc Tự Đan, làm thế nào em mới thấy được sự thống hận trong anh, phải làm thế nào em mới thấy được tình cảm này?
Anh hỏi cô cũng như hỏi chính mình, anh vừa hận vừa yêu. Sau hơn một năm dài kia, anh vẫn không thể quên được hình bóng của một cô gái tinh khiết, bé bỏng ra khỏi trí nhớ của mình.
Anh không tìm tới cô trong suốt thời gian vừa rồi là để mình trở nên mạnh mẽ hơn, khi anh đủ mạnh, anh sẽ ràng buộc cô bên mình suốt đời. Không ai có thể ngăn cản được anh nữa.
Nhưng bỗng nhiên ký ức ngày cô bỏ anh lại hiện về khiến cho Hứa Phong Đàm không kiềm chế được bản thân mình. Anh chạm tới cần cổ của cô rồi dùng tay bóp nhẹ vào đó, dần dần dùng sức nhiều hơn, cổ cô rất bé, lọt vừa lòng bàn tay anh.
- Chúc Tự Đan, tôi thật sự rất muốn giết em.
Khi thấy cô nhíu mày vì đau đớn, anh lại buông lỏng ra.
Vì cô động đậy nên anh đã nhìn thấy bộ ngực căng mịn kia, anh lại không nhịn được, vật mạnh mẽ lại muốn thoát khỏi xiềng xích mà giải phóng.
Hứa Phong Đàm lập tức chuyển mình, một lần nữa áp cô dưới thân mình, không kiêng dè lập tức càn quét trên cơ thể của cô.
Chúc Tự Đan thoi thóp từ trong giấc mơ, cô dần mở mắt, khi đủ tỉnh táo thì đã thấy Hứa Phong Đàm đang hôn ở trên ngực mình, mặc dù anh nhìn thấy cô đã tỉnh nhưng vẫn thẳng thắn hôn lên cổ cô, thậm chí còn cắn mạnh thêm.
Thân thể cô vốn đã bị anh điểm hoa khắp người, bây giờ lại một lần nữa, sợ rằng mai không còn chỗ trống.
- Xin anh đấy, tôi mệt rồi.
Tiếng kêu nỉ non của Chúc Tự Đan tưởng rằng sẽ khiến anh mềm lòng nhưng chỉ khiến anh dâng trào hơn mà thôi.
Hứa Phong Đàm cười nhẹ:
- Bây giờ mới chịu lên tiếng à? Tôi còn tưởng cô câm rồi chứ?
Câu nói thì lạnh lùng vô tâm nhưng hành động của anh bây giờ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không thô lỗ như trước nữa.
Anh vừa nói vừa càn quấy, một lần nữa dứt khoát đi vào cơ thể của cô. Hơi thở bọn họ hoàn toàn hòa quyện khi anh chủ động hôn cô. Vì cô quá mệt mỏi nên cũng không còn sức để từ chối.
Từ đầu cuộc hoan ái, họ đều không hôn, đây được coi là nụ hôn đầu tiên, dù Chúc Tự Đan có hơi bài xích nhưng Hứa Phong Đàm cũng cảm thấy không có tệ.
Chẳng biết âm thanh xấu hổ kia kéo dài bao lâu nhưng Hứa Phong Đàm vẫn chưa có dấu hiệu tha cho cô.
Đến khi Chúc Tự Đan ngất lịm đi, anh mới chịu buông cô ra. Anh thấy thân thể của cả hai người đều đã bẩn nên bế cô vào phòng tắm, họ nhanh chóng được dòng nước ấm xoa dịu.
Chúc Tự Đan vẫn mê man nói gì đó:
- Hứa Phong Đàm, anh là đồ khốn.
Anh biết cô ấy đang chửi rủa anh nhưng bản thân anh lại thấy vui vì cô ấy vẫn luôn nhớ tới anh ngay cả ở trong giấc mơ.
Hứa Phong Đàm ôm cô rất chặt, chỉ sợ cô chạy mất, mặc dù anh biết bây giờ cô không thể nào chạy khỏi anh được nữa. Nhưng đó là một cách để trấn an tâm lý.
Anh từng mường tượng ra khung cảnh hạnh phúc của anh và Chúc Tự Đan, nếu như cô ấy chấp nhận thì anh cũng sẽ làm hết thảy, chấp nhận về làm công để nuôi cô. Nhưng hiện thực mãi là hiện thực, bọn họ đã không thể quay về như xưa. Cho dù anh đã dày công dàn dựng kế hoạch thì cũng không thể biết trước được tương lai như thế nào.