Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 35: Anh không nhịn được nữa rồi (H+)



[Quan trọng] Cảnh báo có H+, hơi bạo cơ mà cần thiết huhu…

Khi trở về phòng bệnh của Chúc Tự Đan, Hứa Phong Đàm liền đi nhẹ nhàng tới ôm cô từ phía sau nhân lúc cô ấy đang đứng xem gì đó ở gần cửa sổ phòng.

Chúc Tự Đan ngửi thấy mùi hương bạc hà cùng mùi thuốc lá quen thuộc, cô liền yên tâm, nũng nịu nói với anh:

- Hôm nay không có anh, em buồn quá đi.

Cô ngửa đầu lên nhìn anh, từ góc độ này, Chúc Tự Đan mới nhận ra rằng anh ấy lại nhuận sắc đến như vậy. Cô bĩu môi ghen tị.

Hứa Phong Đàm không nhịn được sự đáng yêu của cô, liền hôn lên môi cô ngay khi cô bĩu môi. Tư thế của hai người họ nhanh chóng thay đổi, Hứa Phong Đàm liền xoay người cô đối mặt với mình, tiện tay chạm tới mông của cô, bế bổng cô lên giường nhẹ nhàng rồi hôn cô ngấu nghiến.

Môi răng hòa quyện với nhau, tham luyến mà càn quét. Sợi tơ tình yêu đã gắn kết họ lại, đồng thời cũng khiêu khích sự giới hạn cuối cùng của Hứa Phong Đàm.

Anh vội vã đưa tay lên thăm dò mọi ngóc ngách của Chúc Tự Đan. Dù rất nhiều lần nhưng lần nào cũng như mới bắt đầu. Từng ngón tay thon dài kéo dài từ vùng bụng phẳng lặng lên trên bầu ngực tròn trịa của cô, sau đó ngừng lại trêu đùa một chút hai tiểu cô nương trên đó. Một bàn tay che kín vùng ngực, rồi lại di chuyển xuống nơi tư mật kia.

Cả quá trình, anh vẫn không ngừng hôn cô, đôi môi mềm run rẩy mềm nhũn. Khi bị anh chạm vào nơi riêng tư, cô lại càng run rẩy hơn, tiếng kêu nhè nhẹ:

- Ưm, ưm.

Hơi thở của cả hai phập phồng hoà quyện vào nhau, Chúc Tự Đan thiếu dưỡng khí nên đập vào ngực anh thật mạnh vài lần kêu cứu. Truyện Ngược

- Em… em, không thở được.

Hứa Phong Đàm thích mê cái giọng điệu nhỏ nhẹ này của cô, tiếng thở phì phò quá đỗi quyến rũ. Cả hai mặt đều nhuận hồng, kích thích.

Bàn tay của Chúc Tự Đan chỉ có thể đặt nhẹ lên bờ ngực rắn chắc của anh. Anh đang mặc chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo cũng vắn lên vài lần, nhìn vô cùng quyến rũ.

- Là do em quá mê người, nên anh mới không chịu được đó.

Chúc Tự Đan xấu hổ, che miệng lại theo phản xạ rồi quay đi nhìn chỗ khác. Nhìn thấy như vậy, phía dưới của Hứa Phong Đàm bắt đầu đau nhức dữ dội, anh rất muốn xâm nhập vào cô, nên liền tức tốc kéo quần của cô xuống, men theo mép quần lót mà cho từng ngón tay vào cô bé, cũng không ngừng kêu tên của cô.

- Chúc Tự Đan, Chúc Tự Đan của anh.

Chúc Tự Đan ưỡn người lên theo nhịp điệu mà anh dẫn dắt, toàn thân ngứa ngáy liên hồi.

Khi anh chuẩn bị xâm nhập vào cô thì liền sực nhớ, cô đang trong quá trình hồi phục nên không thể vì thú tính của bản thân mà khiến cô tổn thương thêm được. Anh liền kéo quần cô lại rồi nằm sang bên cạnh, ôm cô thật chặt rồi nói.

- Anh xin lỗi, là do anh hơi nóng vội.

Chúc Tự Đan đỏ mặt, cô che kín mặt mình bằng hai tay, hồi tưởng lại khoảnh khắc xấu hổ vừa nãy.

Hứa Phong Đàm cảm thấy không thỏa mãn nên liên tục trêu đùa ngực của cô, xoa nắn đủ dạng rồi còn khẽ hôn mạnh lên khắp cần cổ trắng ngần, xương quai xanh đi đến đâu càn quét đến đó.

Chúc Tự Đan cũng không cản anh, thậm chí còn hưởng thụ. Ôm chặt anh mà năn nỉ:

- Đừng mà, em nhột lắm.

Hứa Phong Đàm nhịn mãi nhưng không được, bụng dưới như muối trỗi dậy vậy. Sau cùng, anh bạo gan thủ thỉ vào tai của cô:

- Anh không nhịn nổi nữa rồi. Em dùng tay được không?

- Em… em.

Chẳng đợi cô phản hồi, anh liền kéo bàn tay non mềm của cô xuống hạ bộ của mình, ép cô xoa nắn nó. Vật đó nóng hổi trong tay, Chúc Tự Đan ban đầu còn ngại ngùng nhưng sau đó lại thương anh mà nhắm mắt làm theo.

***

Cho tới khi tay mệt mỏi rã rời, Chúc Tự Đan mới được anh buông tha, có điều người họ cũng không còn sạch sẽ nên anh bế cô đi tắm bồn.

Lúc tắm cùng nhau, cô có nhìn thấy vết sẹo của anh, cũng nhìn thấy từng vết xăm ghê rợn kia nhưng cô không quá kỳ thị, thậm chí còn chạm lên nó.

Nhưng sau cùng, cô nhớ ra chuyện ngày hôm nay nên buột miệng hỏi anh:

- Có phải anh là xã hội đen không?

Hứa Phong Đàm khá bất ngờ với câu hỏi này, anh liền mỉm cười nhẹ nhàng, vì anh biết ai nhìn thấy chúng cũng sẽ đều nghĩ như vậy mà thôi. Anh đành kiếm đại câu gì đó rồi đáp:

- Không, anh được người ta gọi là Hứa tổng đó, anh làm công ty tài chính. Không phạm pháp nên em yên tâm.

Chúc Tự Đan dù chưa thực sự thoả mãn với câu trả lời đó nhưng vẫn quyết định dừng lại.

Hứa Phong Đàm hiểu cô nên hỏi ngược lại cô:

- Em tin anh đúng không?

Chúc Tự Đan nhìn anh một hồi, chủ động hôn môi anh, cũng hôn lên vết sẹo dài trên ngực của anh rồi nói:

- Em tin anh. Những cái này là chiến tích của anh đúng chứ?

Hứa Phong Đàm chỉ muốn ôm cô thật chặt, thậm chí khảm cô vào luôn người anh cũng được, như vào anh có thể đem cô đi cùng mình mọi lúc mọi nơi. Anh chưa bao giờ dám nghĩ tới mình và Chúc Tự Đan sẽ có được hạnh phúc như vậy. Hứa Phong Đàm lại không nhịn được liền hôn môi cô, bên dưới rục rịch nhưng anh trấn an cô:

- Anh sẽ không cho vào đâu, yên tâm.

Cả thân thể Chúc Tự Đan lại nóng bừng lên, không ngừng ngứa ngáy khó chịu.

Đến khi Chúc Tự Đan không nhịn được nữa liền kêu anh tha cho mình:

- Em hết nhịn nổi rồi.

Hứa Phong Đàm đành nhịn xuống, tắm rửa cho cô rồi bế cô ra ngoài ngủ sau khi thay ga giường mới.

Chúc Tự Đan cảm thấy hạnh phúc khi có người chăm sóc mình như vậy, quan tâm mình như vậy, yêu thương mình như vậy. Cô yên tâm ôm anh thật chặt rồi ngủ.

Nhưng người đàn ông bên canh lại phải đi vào nhà tắm tắm nước lạnh tận mấy lần.

Trước khi ngủ, anh dịu dàng hôn lên trán cô rồi nói:

- Chỉ cần em bên cạnh anh, anh sẽ mãi cưng chiều em.