Chúc Tự Đan phản ứng kịp thời nên đã gắng chạy đi thật xa nhưng không ngờ cô chỉ mới chạy được một đoạn liền bị anh ta kéo lại rồi.
Hứa Phong Đàm lạnh lùng nói:
- Tôi đã tin tưởng em nhiều như vậy, em liền lừa tôi một vố.
Chúc Tự Đan còn chưa kịp nói gì thì liền bị anh ấy đánh ngất đi.
Hứa Phong Đàm bế bổng cô ấy lên rồi đi lên xe ô tô dịch vụ để về quê. Người trên xe cũng đều là cùng quê, vì Chúc Tự Đan đeo khẩu trang nên không ai nhận ra, vả lại cũng chẳng ai dám bàn tán chuyện liên quan tới anh cả.
Cho tới khi về đến bến xe, Chúc Tự Đan vẫn chưa tỉnh lại, Hứa Phong Đàm không ngại khổ mà bế cô về tận nhà của mình, anh bế cô lên giường, đắp chăn hẳn hoi cho cô rồi ngồi bên cạnh mà ngắm nghía.
Anh cố tình mở cửa để cho người đi người đi lại có thể nhìn thấy anh đang chăm sóc cho Chúc Tự Đan. Đến khi bà hàng xóm Từ Hiểu đi qua, anh cố tình cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Bà ta rất thính, mắt lại tinh dù ở quá tuổi trung niên. Kế hoạch của anh coi như thành công khi bà ta nhìn thấy Chúc Tự Đan.
***
Ở khu chợ đông đúc, bà Từ Hiểu kia chạy thật nhanh tới quán chè của Mai Vu Đồng, bà ta nói lớn tiếng:
- Ối dồi ôi, bà Mai biết gì chưa? Con gái bà đang hú hí với thằng Hứa Phong Đàm ở nhà nó kia kìa.
Mai Vu Đồng đang múc chè cho khách thì ngừng lại, bà không thèm nói chuyện với bà Từ kia. Sau đó lại bình tĩnh đáp:
- Con bé ở trên thành phố học hành, làm gì có chuyện về quê cơ chứ.
Bà Từ kia không ngừng khẳng định:
- Chắc bà nghĩ con gái mình ngoan ngoãn quá rồi, quen ai thì không quen lại đi quen một thằng côn đồ, một thằng thu phí bảo kê.
Mai Vu Đồng vốn khá điềm tĩnh nhưng đến thời điểm này thì không nhịn được nữa, bà liền nhờ bạn chợ của mình trông quán rồi chạy đi đến nhà của Hứa Phong Đàm. Cái phong thái vội vàng cùng lo lắng đều hiện rõ trên gương mặt của người mẹ này.
Khi bà tới nơi, cửa nhà của Hứa Phong Đàm vẫn đang mở, thậm chí từ cửa phòng khách có thể nhìn thấy Chúc Tự Đan đang nằm trên giường của anh.
Mai Vu Đồng không nhịn được đành chạy vào phòng của Hứa Phong Đàm, bà không kiêng dè mà đánh vào người của con gái.
- Chúc Tự Đan, mày tỉnh ngay cho mẹ.
Chúc Tự Đan lúc này mới tỉnh dậy, đầu và gáy cô rất đau, bây giờ còn chưa nhận thức được đã bị mẹ mình đánh lấy đánh để. Cô chỉ biết co người lại rồi nói:
- Mẹ, có gì từ từ nói.
Mai Vu Đồng rất mau nước mắt, một phần vì thương con, phần khác lại hận chính mình không bảo ban được con gái.
- Mày xem, mày đang làm cái gì ở nhà thằng họ Hứa này.
Lúc này, Hứa Phong Đàm từ đâu đi ra, anh ngăn Mai Vu Đồng lại rồi nói:
- Có gì từ từ nói, đây là nhà tôi.
Mai Vu Đồng bộc lộ bản năng của người mẹ, bà chạy đến đánh vào người của Hứa Phong Đàm.
- Cậu là đồ đểu cáng, làm thế nào mà hại con gái tôi ra nông nỗi này?
Hứa Phong Đàm không nói gì, Chúc Tự Đan lại càng không, cô sực nhớ lại mọi chuyện, cũng đần đoán được tại sao mình có thể về quê trong khi không biết một thứ gì. Suy cho cùng, trong lỗi sai này, cô cũng không thoát được tội rồi.
Trong lúc Mai Vu Đồng quát thác thì Chúc Tự Đan gắt lên:
- Đủ rồi, con mệt mỏi lắm rồi. Như mẹ thấy đấy, con sẽ kết hôn cùng anh ta.
Hứa Phong Đàm không dám tin vào những gì mình nghe được, anh cố tình hỏi lại:
- Em nói có thật không?
Chúc Tự Đan không nói gì, cơ thể của cô bây giờ như người không có xác vậy. Cho dù có ai đánh hay mắng cô đi chăng nữa thì chắc cô cũng chẳng để tâm. Từ nhỏ đến lớn, cô trải qua rất nhiều khổ cực nhưng có lẽ đây chính là cú sốc khiến cho cuộc đời của cô rẽ sang một trang mới, không đẹp đẽ mà chính là một mảng đen tối bao trùm.
Đúng lúc cao trào, bà Từ kia kéo nguyên cả một đám người đến xem, họ xem như thể xem tuồng vậy. Từ Hiểu còn chủ động lên tiếng:
- Mọi người thấy chứ, con bé kia nó kêu lấy Hứa Phong Đàm kìa.
Một vài người khác lại nói chèn vào.
- Nó lấy thằng đó khéo khi lại sướng, nó giàu có như vậy cơ mà.
- Hừ, rồi cái máu xã hội đen nó nổi lên thì chắc con bé cũng chết quá.
...
Vô số lời bàn tán đều văng vẳng khắp tai của Mai Vu Đồng, bà mong muốn con gái mình an yên, cuối cùng lại chứng kiến con gái mình khổ sở. Bà bực tới phát khóc, liền ôm con gái vào lòng.
Hứa Phong Đàm từ đầu tới cuối đều không nói gì nhưng cuối cùng anh lại chủ động quỳ gối xuống mà xin Mai Vu Đồng:
- Nếu bà cho phép tôi kết hôn với Tự Đan, tôi hứa sẽ chăm sóc cho em ấy suốt cuộc đời này. Chúng tôi chuyện gì làm cũng đã làm, bây giờ chi bằng mọi người tác hợp cho chúng tôi đi.
Chúc Tự Đan rơi nước mắt, mắt cô sớm đã đỏ ảu nhưng luôn tự trấn an rằng mình không đau, không cảm thấy xót.
Cuối cùng, mẹ của Chúc Tự Đan đành gật đầu đồng ý.