Nhịp thở của Cố Niệm Đường chưa bao giờ dồn dập như vậy, anh cũng chưa từng cảm nhận được niềm ham muốn mãnh liệt đến thế trong cơ thể mình. Omega vốn là một từ như ma chú, cơn nóng cháy bỏng của kỳ hứng tình gần như là thứ gây ra nhiều đau đớn cho anh nhất đời này ngoại trừ bên chân bị tàn tật.
Nhưng giờ đây anh cam tâm tình nguyện để ngọn lửa ấy hừng hực thiêu đốt trong cơ thể.
Thẩm Tùy ôm chặt anh. Khi hôn đôi mắt anh chẳng thể trông thấy bả vai rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ hay bàn tay ấm áp của alpha, nhưng cơ thể anh lại có thể cảm nhận được tất cả.
Đầu lưỡi ướt át xa lạ cạy mở hàm răng Cố Niệm Đường rồi lẻn vào triền miên quấn lấy đầu lưỡi anh. Mùi gỗ mun thanh đắng vươn dài về phía anh giống như sợi dây leo vô hình, bao bọc anh bên trong.
Hương gỗ và bạc hà lặng lẽ quyện vào nhau.
Cố Niệm Đường run rẩy càng dữ hơn, anh mở mắt ra, trong đôi mắt mơ màng đang ngập tràn dục vọng bỗng xẹt qua một chút kinh ngạc.
Thẩm Tùy đang nhắm mắt say sưa hôn anh, ban công không có đèn, họ không cần lo sẽ bị người ngoài ở sảnh tiệc nhìn thấy, nhưng...
Cố Niệm Đường nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tùy.
Alpha mở mắt, hơi khó hiểu.
"Không thể làm ở đây." Cố Niệm Đường quay đầu nhìn về phía sảnh tiệc, "Khi nào buổi họp mặt kết thúc thì đến nhà tôi."
Kế hoạch ban đầu của anh vốn là qua đêm ở tầng cao nhất khách sạn, giờ rõ ràng là kế hoạch này đã bị anh hủy bỏ.
Thẩm Tùy híp mắt, "Bây giờ chúng ta có thể đi."
"Hôm nay có rất nhiều đối tác tới đây." Cố Niệm Đường đáp. Anh cố gắng kìm lại từng đợt sóng tình đang dâng lên trong người, nhìn hình phản chiếu trong cửa kính để chỉnh lại cà vạt và áo khoác rồi chầm chậm thu lại pheromone của mình.
Thẩm Tùy bước tới giúp anh thắt cà vạt, ngón tay hắn vuốt ve khóe môi ướt át của Cố Niệm Đường, lau đi dấu vết lưu lại sau một nụ hôn sâu, "Xem ra tôi chỉ ở vị trí thứ hai thôi."
Cố Niệm Đường khẽ nhíu mày, hỏi: "... Cậu không vui à?"
"Tôi đâu có ngốc vậy." Thẩm Tùy cong môi, như thể nhìn thấu nỗi lo trong lòng anh nên hắn lại nói tiếp, "Yên tâm, tôi sẽ không đổi ý vì việc nhỏ này đâu."
Cố Niệm Đường gật đầu, vẫn có cảm giác như mình đang trong mơ.
Gió đêm lạnh lẽo đã thổi tan pheromone còn sót trên ban công, nhưng mùi gỗ thanh đắng lại vẫn cứ quẩn quanh chóp mũi anh, thật lâu không tan đi.
Cố Niệm Đường trở lại sảnh tiệc trước.
Anh để ý có không ít người đã nhìn anh với ánh mắt khác trước, nhưng tất cả sự tò mò hay suy đoán đó đều không thể khơi dậy chút quan tâm gì trong lòng Cố Niệm Đường. Lúc này tâm trí anh đều hướng về người đàn ông đang hút thuốc trên ban công tầng hai.
Thẩm Tùy thật sự đồng ý ở bên anh ư?
Cố Niệm Đường vươn tay bám lên thành cầu thang, đi từng bước một xuống dưới tầng. Cảm giác đau đớn và vô lực ở chân trái thời thời khắc khắc nhắc nhở anh về một cơ thể không toàn vẹn.
Chẳng qua giờ đây nơi sưng đau còn có cả môi anh.
Không phải mơ.
Thẩm Tùy thực sự thuận theo anh, hơn nữa còn hôn anh, còn để anh ngửi thấy pheromone của hắn.
Nhưng chỉ là "thử xem".
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu anh, ngăn cản niềm vui sướng trong lòng Cố Niệm Đường tiếp tục bành trướng. Anh mím môi, lại đeo mặt nạ lạnh nhạt lên để gương mặt mình trở về vẻ vô cảm thường ngày.
Quay về bàn, Cố Niệm Đường tiếp tục những câu chuyện xã giao chẳng thể nào tránh khỏi với đối tác làm ăn được mời tới hôm nay. Đương nhiên anh không thể rời bữa tiệc sớm được, cho dù anh cực kỳ muốn vậy. Điều này sẽ mang lại tiếng xấu cho công ty, mà điệu nhảy bị ép buộc vừa nãy đã đủ làm anh mất mặt rồi.
"Đúng là không ngờ thật," Một alpha nữ cười nói, "hóa ra chủ tịch Cố đã có bạn đời."
Cố Niệm Đường sửng sốt, nhận ra ánh mắt tò mò của đối phương vừa nhìn xuống đôi môi bị hôn đến sưng lên của anh. Anh không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, Thẩm Tùy có được xem như bạn đời của anh không?
"Ừm." Anh ậm ờ đáp, cúi đầu uống một ngụm champagne.
Anh cố tình chọn loại rượu này để phù hợp với khẩu vị Thẩm Tùy. Nơi tổ chức cũng vậy, đèn đóm và toàn bộ quá trình đều do đích thân anh sắp xếp, sau đó giao lại cho thư ký thông báo xuống dưới để thực hiện.
Người phụ nữ gật đầu, "Vị kia là alpha đỉnh cấp nhỉ, trông khá trẻ tuổi. Chẳng trách mấy năm nay tôi không thấy có ai ở bên chủ tịch Cố, hóa ra tiêu chuẩn của ngài cao như vậy. Chủ tịch Cố, ngài phải canh chừng người ta cẩn thận đó nha."
Đây là lần đầu tiên có người đề cập tới chủ đề "bạn đời" với Cố Niệm Đường trong lúc trò chuyện, ánh mắt anh vô thức trở nên dịu dàng hơn, đáp: "Tôi sẽ chú ý."
***
Khi buổi họp kết thúc đã gần chín rưỡi tối, những người chưa tận hứng còn tiếp tục rủ nhau đến quán karaoke vui chơi, mà việc này đương nhiên chẳng hề liên quan đến Cố Niệm Đường.
Di động rung lên, tin nhắn mới làm màn hình điện thoại anh bật sáng.
– Chờ anh ở cạnh xe.
Vài giây sau lại thêm một tin nữa.
– Xe của anh.
Cố Niệm Đường cất bước đi ra ngoài.
Anh muốn chạy nhanh hơn nhưng nếu làm vậy thì tư thế khập khiễng khó coi sẽ trông quá rõ ràng, vậy nên Cố Niệm Đường chỉ đành kìm nén bản thân, cố gắng che giấu tình trạng của mình đi tới bãi đỗ xe.
Người đàn ông đang đứng hút thuốc bên cạnh chiếc Ferrari trắng.
Cố Niệm Đường không biết Thẩm Tùy bắt đầu hút loại thuốc này từ khi nào hay tại sao hắn lại mua thuốc lá vị bạc hà, nhưng anh rất vui vì Thẩm Tùy thích nó. Hương vị của hiệu thuốc này rất giống pheromone của anh.
Anh tới gần, hỏi: "Sao không vào xe chờ?"
Thẩm Tùy nhìn anh đáp: "Muốn hút thuốc."
Cố Niệm Đường đang định bảo hắn hút trong xe cũng không sao thì alpha đã mỉm cười nói tiếp: "Còn muốn nhìn thấy anh càng sớm càng tốt."
Cảm xúc xa lạ khiến anh lúng túng.
"Lên xe đi." Anh nói ngắn gọn.
Tài xế đã chờ ở trên xe từ lâu, thấy bọn họ lên xe thì vội buông di động rồi ngồi thẳng người dậy.
Cố Niệm Đường lên tiếng: "Về nhà tôi."
Sau đó quay sang nhìn Thẩm Tùy.
Hắn gật đầu, "Được."
Cố Niệm Đường tựa người vào lưng ghế, cửa sổ hơi hạ xuống để gió lạnh bên ngoài ùa vào trong ô tô.
"Không sợ bị cảm à?" Giọng nói trầm thấp của alpha vang lên bên cạnh anh.
Cơ thể Cố Niệm Đường cứng đờ, anh hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa họ đã được kéo gần lại. Vào lúc anh còn đang đang do dự có nên quay đầu lại hay không thì một nụ hôn nóng rực đã in xuống gáy anh.
Hơi thở của một người khác đang lướt trên da thịt, mang theo hương rượu vị cam quýt. Đôi môi mềm mại hơi hé rồi khẽ mút mát phần thịt nhô lên ở sau gáy. Đầu lưỡi nóng bỏng thò ra, dường như alpha muốn dùng cách này để nhấm nháp mạch máu đang nhảy lên bên dưới làn da Cố Niệm Đường.
Về phương diện tình dục hay thậm chí là cùng người khác thân thiết, Cố Niệm Đường hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Anh cảm thấy bản thân cứ ngồi yên chẳng đáp là không tốt, nhưng cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Đôi môi kia hôn mút sườn cổ anh rồi lướt tới bên tai, thì thầm nói: "Đừng nghĩ nhiều, giao cho tôi là được."
Cố Niệm Đường bối rối nhìn thoáng qua ghế lái, tài xế đang nhìn thẳng phía trước, biểu hiện tập trung cao độ hơn bất cứ lúc nào.
"Đợi về đến nhà đã..." Cố Niệm Đường nói nhỏ, "Đừng làm trong xe."
"Tôi chỉ muốn hôn ngài thôi mà." Thẩm Tùy cười khẽ, vươn tay len qua khe hở giữa hông anh và lưng ghế rồi ôm chầm lấy anh. Sau đó hắn như sực nhớ ra điều gì, giơ tay ấn nút cho vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau hạ xuống. "Ngồi lên đùi tôi nhé?"
Vách ngăn giúp Cố Niệm Đường bớt căng thẳng hơn nhiều. Anh xoay người, ngón tay lúng túng bắt lấy cổ áo vest của Thẩm Tùy.
Ông chú ba mươi mốt ngồi lên đùi trai trẻ hai mươi ba tuổi, trông chẳng ổn chút nào.
Nhưng... Thẩm Tùy là alpha của anh.
Của anh.
Suy nghĩ này khiến Cố Niệm Đường không khỏi nuốt nước bọt, sau đó anh gật đầu.
Thẩm Tùy rất khỏe, gần như không cần anh nhổm người, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể nâng anh ngồi lên trên đùi mình.
Cố Niệm Đường vươn tay vòng qua cổ alpha theo bản năng.
"Cúi đầu." Hàng ghế sau khá tối, nguồn sáng duy nhất đến từ đèn đường không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ. Khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của người đàn ông chìm trong ánh đèn vàng ấm đó, mờ ảo và dịu dàng, "Hôn tôi."
Cố Niệm Đường ngập ngừng cúi đầu áp môi mình lên cánh môi Thẩm Tùy.
Sau đó anh nghe thấy tiếng nghẹn cười thoát ra từ ngực hắn.
"Chủ tịch Cố, ngài chưa hôn ai bao giờ à?"
Các ngón tay Cố Niệm Đường co quắp, cố gắng không để lộ sự ghen ghét trong lòng nhưng anh nhanh chóng đối mặt với thất bại, "Nghe có vẻ cậu rất có kinh nghiệm."
"Tôi cũng đâu có, chẳng qua có thiên phú hơn ngài một chút thôi."
Cố Niệm Đường ngơ ngẩn, "Nhưng hôn phu của cậu..."
"Tôi không chạm vào cậu ấy." Thẩm Tùy thấp giọng đáp, "Đôi khi độ phù hợp 99% giống như thuốc độc hơn, kết hợp quá sớm rất dễ khiến người ta mất lý trí, tôi không thích cảm giác này."
Đánh mất lý trí.
Nghe hấp dẫn thật.
Tiếc rằng độ tương thích 13% đồng nghĩa với việc Cố Niệm Đường vĩnh viễn chẳng thể làm Thầm Tùy mất lý trí. Anh cụp mắt che giấu nỗi mất mát, không lên tiếng mà chỉ tiếp tục cúi đầu hôn môi hắn.
Thẩm Tùy ngửa đầu đáp lại, một tay ôm eo anh còn một tay dịu dàng mơn trớn tuyến thể sau gáy Cố Niệm Đường.
Xúc cảm do những ngón tay của người đàn ông mang tới khiến cho linh hồn anh run rẩy. Pheromone vô thức tràn ra khỏi tuyến thể, dần dần lấp đầy cả không gian nhỏ bé.
"Không được." Thẩm Tùy cười, "Chủ tịch Cố, thu lại pheromone của ngài đi, chúng ta đang ở trên xe đấy."
Mồm nói vậy nhưng cái tay kia lại chẳng rời đi, động tác vuốt ve cũng không hề dừng lại.
Cố Niệm Đường không thể kiểm soát được bản thân, cơ thể càng lúc càng dán sát vào người đàn ông trước mặt, mọi giác quan đều kêu gào sung sướng vì mỗi một tiếp xúc thân mật giữa hai người. Dù anh có cố gắng khống chế đến mấy đi chăng nữa thì cũng đều phí công.
Hai vành tai đỏ ửng, anh nhìn thẳng mắt hắn rồi vươn đầu lưỡi ra, muốn hắn đừng nói yêu cầu vô dụng nữa mà thay vào đó hãy tiếp tục hôn mình.
Hành động này rất hiệu quả.
Thẩm Tùy ngậm lấy lưỡi anh rồi dẫn nó vào tham quan miệng mình, răng nanh hắn khẽ cắn mang đến chút đau đớn cho anh.
Bọn họ uống cùng một loại rượu, vậy nên khi hôn hai hơi thở mang cùng một hương vị.
Mùi gỗ mun thanh đắng lại bao quanh cơ thể Cố Niệm Đường, bàn tay dài rộng đang đặt trên eo anh cũng bắt đầu di chuyển, dịu dàng vuốt ve khắp lưng anh, cách hai lớp vải áo mà độ ấm vẫn rõ ràng đến mức làm cho Cố Niệm Đường tưởng như bị bỏng rát.
Alpha của anh là một thầy giáo giỏi, chỉ qua vài lần Cố Niệm Đường đã học được cách chủ động hôn sâu, dù còn hơi vụng về nhưng phản ứng tích cực của Thẩm Tùy đã mang lại cho anh sự khích lệ tốt nhất.
Muốn hắn.
Một giọng nói vang lên.
Nụ hôn càng nồng cháy, hai người càng say mê trao nhau chất lỏng ngọt lành giữa môi răng thì âm thanh này lại càng trở nên rõ ràng hơn. Ngọn lửa nóng rực đang lan khắp cơ thể Cố Niệm Đường dần dần hóa thành một ham muốn hữu hình – muốn hắn.
Muốn pheromone của hắn, muốn cơ thể hắn, muốn thoát khỏi sự bó buộc của áo quần trên người rồi ôm siết lấy hắn, muốn hắn tiến sâu vào trong cơ thể mình...
Dưới ảnh hưởng pheromone của alpha đỉnh cấp, bản năng omega khiến cho thành ruột của Cố Niệm Đường bắt đầu tiết ra chất bôi trơn. Ẩm ướt, nóng bỏng, mỗi khi tới kỳ hứng tình thì cửa sau đều sẽ trở nên nhầy nhụa vì ham muốn nên Cố Niệm Đường đã chẳng còn xa lạ với cảm giác này.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên anh cảm thấy khát vọng và sung sướng vì sự ướt át ấy.
Anh ướt vì alpha trước mặt.
Còn Thẩm Tùy thì sao? Hắn cũng muốn anh chứ?
Cố Niệm Đường khẽ dịch dịch đùi, vừa khéo đè lên phía dưới của alpha. Anh phát hiện nơi đó đã vừa cứng vừa nóng, gồ lên đè vào bên đùi mình, triển lãm sức mạnh chỉ trực chờ bộc phát của chủ nhân.
Vui sướng dâng lên cuồn cuộn trong lòng anh.
Thẩm Tùy nhận ra động tác nho nhỏ này. Hắn cong môi, giơ tay đè gáy Cố Niệm Đường thấp xuống tiếp tục nụ hôn sâu, tay còn lại vén áo vest anh lên rồi rút áo sơ mi ra khỏi quần, sau đó luồn tay vào bên trong.
Da thịt tiếp xúc làm hai người không khỏi nổi da gà.
Cố Niệm Đường ôm cổ Thẩm Tùy, hai cánh tay giao nhau đáp ở sau lưng hắn, ngón tay dần siết chặt theo những cái vuốt ve đang lướt dọc sống lưng.
Phía sau anh ướt đẫm, càng ngày càng ướt, gần như làm cho Cố Niệm Đường thắc mắc phải chăng chất lỏng đã tràn cả ra ngoài khiến vải quần sũng nước.
Đến khi anh không nhịn được nữa chuẩn bị dạng chân ra thì ô tô dừng lại.
Tài xế vội vã rời khỏi xe.
Cố Niệm Đường hơi ngửa người ra sau để hai đôi môi tách ra rồi quay đầu nhìn căn biệt thự sừng sững giữa bóng đêm bên ngoài cửa sổ xe. Anh mím môi, cố gắng làm bản thân bớt đi vẻ dâm đãng chìm đắm trong dục tình, nói: "Vào nhà rồi làm tiếp."
Bàn tay đang mơn trớn lưng anh lui ra.
Cố Niệm Đường gạt bỏ suy nghĩ tiếc nuối ra khỏi đầu, rời khỏi lòng Thẩm Tùy.