Cưỡng Cầu

Chương 16: Chương </span></span>10-2



Hai mươi phút sau Thẩm Tùy đỗ ô tô dưới bãi để xe ngầm, sau đó lập tức đi tới thang máy chuyên dụng của chủ tịch, dùng quyền mà Cố Niệm Đường cấp để mở thang rồi ấn nút đi lên tầng cao nhất.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Tùy mới nhớ ra hợp đồng mà mình vất vả chạy đôn chạy đáo suốt bốn tiếng từ sáng đã bị bỏ quên ở ghế phụ.

Nhưng hắn lười quay lại lấy. Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là cái này.

Cuộc nói chuyện vừa rồi vọng lại trong đầu hắn, nhất là hai cụm mấu chốt "sắp có chuyện tốt" và "tám vạn tiền mừng".

Nói cách khác, Cố Niệm Đường đã dùng chút thủ đoạn để làm gia đình hắn biết đến sự tồn tại của anh, không chỉ vậy anh còn mượn tay cấp trên của Thẩm Túc Ngộ để gửi một tin nhắn: Thẩm Tùy sẽ kết hôn sớm thôi.

Về phần tiền mừng, đối với Cố Niệm Đường thì tám vạn này chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với một gia đình bình thường như nhà họ Thẩm thì thật sự là một số tiền lớn. Thay vì nói là tiền mừng lễ cưới thì số tiền này giống một cách thể hiện sự giàu có và quyền lực hơn.

Thẩm Túc Ngộ là người cổ hủ, không bao giờ nhận quà đút lót và cũng rất ghét cái thói lõi đời này, nếu ông gặp phải chuyện như vậy thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là chất vấn Thẩm Tùy.

Cố Niệm Đường đang gây áp lực cho hắn, cũng mượn tay người khác để thông báo với hắn một chuyện: anh muốn hai người kết hôn.

Không phải bàn bạc, mà là một thông báo không có đường lui.

Kết hôn.

Những ngón tay đang buông thõng bên người không khỏi hơi co quắp.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Có lẽ vì hôm nay ánh mặt trời bên ngoài quá chói chang hoặc là bởi đèn trong thang máy bật quá sáng, vậy nên khi bước vào hành lang tối tăm ở tầng cao nhất thì bước chân Thẩm Tùy bỗng khựng lại.

Hắn trông thấy nữ trợ lý beta đang vò đầu gõ chữ phía sau bàn tiếp đón, thoạt nhìn có vẻ sứt đầu mẻ trán.

Thẩm Tùy bước tới, hỏi: "Sao không mở rèm thế?"

Trợ lý ngẩng đầu, thấy là Thẩm Tùy thì lè lưỡi, "Hôm nay tâm trạng của chủ tịch không tốt."

Hắn nhìn thoáng qua văn phòng anh, nhẹ giọng nói: "Thời tiết hôm nay khá đẹp, chị cứ kéo rèm ra đi."

Sự do dự hiện rõ trên gương mặt trợ lý, cô đang nhanh chóng cân nhắc lợi và hại trong đầu: nếu kéo rèm có thể sẽ chọc tức chủ tịch, nhưng nếu không kéo thì lại phật ý trưởng phòng Thẩm tuổi trẻ tài cao đứng trước mặt. Bây giờ những nhân viên cấp cao đều biết vị alpha đỉnh cấp này là tình nhân mà chủ tịch nâng niu, nếu làm hắn không vui thì 100% là cô sẽ gánh tội, mà nếu lấy lòng trưởng phòng Thẩm thì biết đâu tâm trạng của chủ tịch sẽ trở nên tốt hơn.

Vì thế trợ lý bèn gật đầu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ đón ánh mặt trời vào.

Còn Thẩm Tùy thì nhấc bước về phía văn phòng Cố Niệm Đường.

Hắn cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa, thông báo cho người ở trong biết là mình muốn đi vào rồi vặn tay nắm cửa xuống.

Không ngờ trong phòng rất sáng sủa, tấm rèm được kéo ra hết cỡ. Xem ra tâm trạng Cố Niệm Đường cũng không tồi tệ như hắn nghĩ.

Thẩm Tùy đóng cửa lại.

"Chủ tịch Cố." Hắn đè nén sự khó chịu và hờn giận trong trong, mỉm cười bước tới. Người đàn ông mặc vest đang ngồi phía sau bàn làm việc lạnh nhạt nhướn mày, liếc nhìn hắn một cái.

Chỉ với một ánh mắt mà Thẩm Tùy đã hiểu suy nghĩ lúc này của Cố Niệm Đường.

Anh muốn hắn xin lỗi và giải thích về chuyện trưa nay thất hẹn và không nghe điện thoại.

Nếu là ngày thường thì đương nhiên Thẩm Tùy sẽ rất vui lòng làm vậy, nhưng hôm nay thì không. Hắn đi tới tóm lấy lưng ghế Cố Niệm Đường rồi kéo anh ra xa bàn làm việc. Cố Niệm Đường ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, sau đó Thẩm Tùy duỗi tay bế anh lên đi về phía sofa.

Ngón tay omega vô thức bám lấy vạt áo hắn, "... Khóa cửa chưa?"



Thẩm Tùy cười khẽ, thả người đàn ông xuống sofa, "Không khóa, nhưng không phải lo đâu chủ tịch à, không phải em muốn làm tình với anh mà là em có chuyện muốn hỏi."

Cố Niệm Đường nhíu mày, chỉnh lại tư thế ngồi rồi hỏi: "Chuyện gì?"

Hắn cũng không vòng vo, "Em vừa mới nhận được điện thoại của ba."

Anh nhìn hắn với vẻ mặt thản nhiên, không hề có chút dao động nào.

Thẩm Tùy âm thầm tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của anh, "Ba bảo cấp trên đã gửi tám vạn tệ tiền mừng cho mình, chúc mừng con trai ông sắp có chuyện tốt."

Cố Niệm Đường vẫn ngồi yên im lặng.

Vì thế Thẩm Tùy cong khóe môi, nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Cho nên ba bảo em tối nay về nhà một chuyến, ông muốn mời cô chú Phương đến nhà ăn cơm rồi nhân tiện bàn chuyện kết hôn của em và hôn phu. Mẹ em cũng rất vui. Anh biết mà, phụ huynh hai nhà vốn là bạn bè tốt..."

"Hôn phu của em đang đi du học." Cố Niệm Đường mở miệng ngắt lời hắn, tuy vẫn bình tĩnh nhưng cơ mặt và cổ lại căng lên trông thấy.

Thẩm Tùy gật đầu đáp: "Nên hai gia đình quyết định tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, khi nào về nước thì làm thủ tục giấy tờ sau."

Nhịp thở của Cố Niệm Đường dồn dập hơn, đồng tử hơi co lại, sau đó anh đột ngột quay đầu đi không để Thẩm Tùy nhìn mặt mình. Qua hồi lâu anh mới lên tiếng với giọng nói còn xem như vững vàng: "Em... đồng ý?"

Âm cuối cùng rất khẽ khiến hắn không thể nắm bắt được cảm xúc của anh.

Thẩm Tùy cúi đầu, trông thấy những ngón tay run rẩy của omega đang bám chặt mép ghế sofa. Giây tiếp theo bàn tay ấy càng siết chặt hơn, dùng nhiều sức đến mức làm các đốt ngón tay trắng bệch, cũng vì thế mà không còn run nữa.

Cơn giận trong ngực Thẩm Tùy vẫn chưa tan nhưng cảm giác xót xa lại lặng lẽ len lỏi vào trong trái tim hắn, khiến hắn không muốn làm tổn thương người đàn ông vụng về trước mặt này.

Cố Niệm Đường đau lòng thì Thẩm Tùy cũng cảm thấy khó chịu.

Hắn thở dài ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Đường, cầm lấy bàn tay trắng bệch kia rồi nhẹ nhàng xoa bóp, nhìn nó dần dần trở về màu lúa mạch ban đầu.

Cố Niệm Đường cứng người, tiếp đó chầm chậm quay đầu lại nhìn hắn.

Đôi mắt đen láy của anh khóa chặt vào gương mặt Thẩm Tùy, "Em đồng ý à?"

Thẩm Tùy buông tay anh ra, đáp: "Nếu em nói em đồng ý thì chủ tịch Cố sẽ làm gì?"

Phần cơ bên má Cố Niệm Đường giật giật, hàm răng cắn chặt. Sau đó, lần đầu tiên trong năm nay Thẩm Tùy nhìn thấy sự dao động trong mắt anh ngoại trừ lúc làm tình, đó là loại cảm xúc rất phức tạp đang cuồn cuộn dâng lên từ dưới đáy hồ sâu.

Thẩm Tùy cho rằng Cố Niệm Đường sẽ tức giận, suy cho cùng người đàn ông này có ham muốn chiếm hữu mạnh như thế, nghe Thẩm Tùy nói muốn kết hôn với omega định mệnh có độ phù hợp 99% thì chắc chắn sẽ ghen đến nổi điên. Cho dù anh có lập tức đuổi việc hay là trả thù hắn thì cũng hợp lý thôi.

Nhưng anh chỉ nhìn hắn chăm chú, nửa ngày sau mới mở miệng trả lời: "Sáng nay em mới đánh dấu anh."

Thẩm Tùy sửng sốt, thứ sững lại không phải suy nghĩ trong đầu mà là trái tim hắn.

Cố Niệm Đường thấy hắn không nói gì thì nhăn mày, lặp lại lần nữa: "Sáng nay em mới đánh dấu anh."

Em đánh dấu anh, vậy nên anh là omega của em, mà em cũng là alpha chỉ thuộc về mình anh.

Không có miệng lưỡi đanh thép, không có giọng điệu ra lệnh, không có đe dọa, không có ép buộc, thậm chí còn không có dấu vết giận dữ và kinh ngạc.

Chỉ có sự bất an đầy ắp tựa như lớp mây đen cuồn cuộn nhuộm mặt biển thành một màu tăm tối.

Như thể anh đã sớm đoán được Thẩm Tùy sẽ rời xa anh để chọn ở bên một omega khác, không chỉ thế còn thực sự tin rằng chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.

Rốt cuộc Thẩm Tùy cũng nhận ra rằng bản thân chưa mang lại cho Cố Niệm Đường đủ cảm giác an toàn. Hắn có thanh mai trúc mã với độ phù hợp 99% và ba mẹ hắn đều rất yêu quý omega đó, mà độ tương thích giữa hắn và Cố Niệm Đường chỉ có 13%, anh hơn hắn tám tuổi, cơ thể tàn tật, tuy có tiền có quyền nhưng chẳng thiếu tiếng xấu.



Thẩm Tùy không quan tâm khoảng cách tuổi tác và độ phù hợp, cũng không để bụng đến khiếm khuyết cơ thể, trong mắt hắn, năng lực công tác và gia thế của Cố Niệm Đường đều vô cùng hoàn hảo, hai người có sự chênh lệch rất lớn về giai cấp, là hắn không xứng với anh.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện ở trong mắt người khác lại không đơn giản được như vậy.

Có lẽ...

Có lẽ Cố Niệm Đường làm thế bởi vì anh cảm thấy bất an.

Anh không tin Thẩm Tùy sẽ kết hôn với mình nên mới giở thủ đoạn, muốn đẩy Thẩm Tùy đến ngõ cụt không thể không cưới anh.

Vì trước đây chưa bao giờ có người kiên định chọn anh và yêu anh, nên hiện tại Cố Niệm Đường không biết phải làm sao để giữ một người ở lại bên cạnh mình.

Cảm xúc tiêu cực trong lồng ngực Thẩm Tùy hoàn toàn tan biến sau một hơi thở sâu. Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ rồi vươn tay ôm eo Cố Niệm Đường, kéo omega vụng về này vào lòng.

"Gạt anh đó, không có hôn lễ nào cả." Hắn vuốt ve sườn mặt và cần cổ đối phương để cơ thể anh thả lỏng trong lòng mình, "Ba gọi đến hỏi chuyện nên em nói với ba là em có người yêu rồi, qua mấy ngày nữa sẽ dẫn về nhà cho ba mẹ gặp mặt."

Hắn dừng một lát rồi nghiêm túc hỏi tiếp: "Chuyện cấp trên của ba em có phải là do anh làm không?"

Trông Cố Niệm Đường có vẻ còn chưa tỉnh táo hẳn nhưng anh vẫn gật đầu.

"Về sau không được làm vậy nữa," Ngón tay Thẩm Tùy mơn trớn chiếc cằm thon của omega trước mặt, "nhất là những chuyện giữa chúng mình, trước khi làm gì anh cần phải bàn bạc với em. Rõ chưa?"

Cố Niệm Đường mở miệng rồi lại ngậm vào, anh không trả lời cũng không gật đầu, sau chốc lát mới hỏi: "Em không giận à?"

Thẩm Tùy quả thực rất khó chịu sau khi phát hiện Cố Niệm Đường tự ý làm chuyện này.

Nhưng không đến mức tức giận.

Hắn rướn tới hôn anh, dùng pheromone nhàn nhạt an ủi omega của mình, "Lần sau mà anh còn làm thế thì sẽ giận."

Cố Niệm Đường nhìn thẳng vào mắt hắn, cơ thể đã thả lỏng không còn cứng ngắc như vừa rồi, "Chuyện hôn lễ, em thật sự không đồng ý sao?"

Thẩm Tùy buồn cười đáp: "Nói với anh rồi mà, là em gạt anh thôi, từ đầu đến cuối là giả hết. Anh là omega đầu tiên của em, cục cưng à, em chỉ có mình anh."

Nhưng Cố Niệm Đường vẫn chẳng thể yên lòng, "Ba mẹ em thì không nghĩ vậy."

"Tất tần tật chuyện hôn phu đều là họ tự tiện sắp xếp." Trước đây Thẩm Tùy chưa từng nói với Cố Niệm Đường về chuyện của Phương Dao vì hắn cảm thấy không cần thiết, nhưng bây giờ xem ra không phải thế, "Em chỉ coi Phương Dao là bạn bè bình thường, em chưa từng thích và cũng không hề có ý gì với cậu ấy cả. Anh hoàn toàn không cần ghen tị với Phương Dao, nhé?"

Cố Niệm Đường chầm chậm gật đầu, cụp mắt hỏi: "Tại sao trưa nay em không tới?"

Thẩm Tùy biết việc thay đổi chủ đề có nghĩa là chuyện này đã kết thúc.

Nhưng nó có thật sự kết thúc không?

Kết hôn.

Hai chữ này lóe lên trong đầu hắn, sau đó chạy xuôi xuống dạ dày làm nó cứ nảy lên thình thịch.

Thẩm Tùy đè nén cảm giác ấy, khẽ hôn lên trán Cố Niệm Đường, "Sáng nay em đi bàn dự án, phải họp đến gần ba giờ chiều, điện thoại để chế độ im lặng. Xin lỗi cục cưng, lần sau em có việc nhất định sẽ báo với anh trước."

Có vẻ Cố Niệm Đường đã chấp nhận lời giải thích này, anh hơi nâng cằm lên. Thẩm Tùy hiểu ý anh, lập tức trao cho anh một nụ hôn dịu dàng say đắm.

Đồng thời hắn cũng nhận ra rằng bản thân cần bắt đầu suy nghĩ về chuyện tương lai của hai người.

Hắn vuốt nhẹ phần tóc sau gáy Cố Niệm Đường, ngón út đặt trên tuyến thể omega. Hương bạc hà lan tỏa khắp căn phòng, vài phút sau Thẩm Tùy đứng lên, đi về phía cửa ấn chốt khóa.