Cưỡng Cầu

Chương 4: Chương </span></span>2-1



Bốn năm trước khi Thẩm Tùy úp di động xuống bàn, hắn thật sự cho rằng mối liên hệ giữa mình và chủ tịch công ty đã chấm dứt từ đây.

Nửa tháng ở cùng Cố Niệm Đường vừa kỳ lạ vừa thú vị, nhưng như vậy cũng chẳng đủ để khiến Thẩm Tùy mãi nhớ thương. Hắn không phải tên ngốc trong đầu chứa đầy những mộng tưởng, Thẩm Tùy biết rõ hơn ai hết rằng hắn và Cố Niệm Đường không phải là người ở cùng một thế giới, giai cấp và địa vị cũng không hề ngang bằng. Cho dù bọn họ có đánh dấu nhau đi chăng nữa, sự thật này vĩnh viễn không thể nào thay đổi.

Thoắt cái đã hai tháng trôi qua, sự cạnh tranh bên trong Thụy Lợi Âu kịch liệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người ngoài. Dưới áp lực của công việc bận rộn, những suy nghĩ về Cố Niệm Đường chẳng mấy chốc đã bị Thẩm Tùy ném ra khỏi đầu.

Tới cuối tháng, bằng việc cố gắng trổ hết năng lực xuất chúng, rốt cuộc Thẩm Tùy cũng được nhận dự án đầu tiên trong đời: mặc dù không phải là một dự án lớn nhưng cấp trên đã đích thân bổ nhiệm hắn làm trưởng nhóm, ý định cân nhắc cho hắn thăng chức rất rõ ràng.

Lần đầu gánh trọng trách lãnh đạo, chỉ việc lên kế hoạch và xét duyệt phương án cũng đã khiến Thẩm Tùy đau đầu không thôi, hơn nữa trong quá trình thực hiện hắn còn phải làm việc với các phòng ban khác, vừa đối mặt với cấp trên kiểm tra vừa cần giám sát cấp dưới không được mắc sai lầm.

Hắn bỏ ra rất nhiều công sức, vất vả hơn mười ngày mới giải quyết ổn thỏa mọi việc, không những học được cách xã giao có lệ mà còn biết phải sử dụng pheromone của alpha đỉnh cấp sao cho hợp lý để ra uy trong quá trình làm việc, giúp mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn.

Ba tháng sau, cuối cùng dự án cũng thành công tốt đẹp, các thành viên trong nhóm đều nhận được một khoản tiền thưởng lớn. Thẩm Tùy là trưởng nhóm nên tiền thưởng gần như nhiều gấp đôi người khác, nhưng xét đến sự nỗ lực trong khoảng thời gian qua của hắn thì phần thưởng này cũng chẳng hề khoa trương.

Hôm ấy vừa khéo là thứ sáu, các đồng nghiệp đã bận tối mắt tối mũi tận ba tháng đương nhiên muốn tổ chức tiệc mừng, hô hào kêu Thẩm Tùy chiêu đãi.

Dĩ nhiên Thẩm Tùy sẽ không làm mọi người tụt hứng.

Mà chuyện này cũng không cần hắn lo, có người khác làm rồi.

Giờ cao điểm buổi chiều hơi kẹt xe. Đợi đến khi Thẩm Tùy đỗ xe xong rồi đi vào phòng ăn thì nghênh đón hắn không phải tiếng cười vui reo hò mà lại là sự yên tĩnh quỷ dị.

Bàn tròn chật ních người, đồ ăn thơm ngon nóng hổi đã bày đầy trên bàn nhưng lại chẳng có ai động đũa, không ai uống rượu cũng không ai dám hé một lời. Hai nhân viên phục vụ mặc sườn xám đang đứng bên cạnh bàn, có thể thấy họ cũng ngơ ngác và bối rối trước bầu không khí kỳ lạ này.

Thẩm Tùy sửng sốt một lát, sau đó chuyển mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở chính giữa.

Hôm nay Cố Niệm Đường mặc vest màu xám đậm và đeo cà vạt màu xanh ngọc, đôi mắt lạnh lùng kia vẫn luôn dõi theo Thẩm Tùy từ lúc hắn bước chân vào phòng. Đôi môi mỏng nhạt màu mím chặt, gò má căng lên, chỉ ngồi yên nhưng vẫn khiến người khác phải kính sợ.

Chủ tịch trăm công nghìn việc không nên xuất hiện ở bữa tiệc chúc mừng của một dự án nhỏ thế này, lại còn làm cho bầu không khí trở nên vô cùng ngượng nghịu.

Thế nhưng Cố Niệm Đường lại ở đây.

Thẩm Tùy vô thức cử động những ngón tay đang buông thõng bên người, sau khi hiểu tình hình thì sự ngạc nhiên trên mặt lập tức biến thành nụ cười tươi. Hắn bước nhanh về phía Cố Niệm Đường, liếc đồng nghiệp đang ngồi bên cạnh anh ý bảo cô đi ra.

Cô gái cảm kích nhìn Thẩm Tùy rồi vội vã đứng lên đi tìm chỗ ngồi khác, rõ ràng là không muốn ngồi cạnh Cố Niệm Đường thêm một giây nào nữa. Giống như lúc còn đi học vậy, tất cả học sinh đều vừa sợ vừa ghét những giáo viên nghiêm khắc và chẳng bao giờ cười. Cố Niệm Đường chỉ cần ngồi đây thôi đã khiến cho cả nhóm đều không dám động đũa, huống chi anh còn trưng bộ mặt vô cảm không lên tiếng.

Thẩm Tùy đứng cạnh Cố Niệm Đường, hắn nâng chén rượu lên như thể hoàn toàn không nhận ra sự khó xử của mọi người ở đây, tươi cười nói lớn: "Quên mất không nói với cả nhà, hôm nay vốn là tôi mời nhưng lại sợ ví mỏng không đủ để trả hết bữa này, thành ra mới mời chủ tịch Cố đến để gánh giúp một phần. Tôi xin tự phạt một ly trước. Đêm nay mọi người phải ăn uống cho thỏa thích đấy nhé, muốn chơi gì thì chơi, chi phí đã có chủ tịch lo!"

Dứt lời hắn ngửa đầu uống một hơi cạn ly.



Con mẹ nó. Ai gọi rượu này thế? Số độ cao quá đấy. Rượu trắng đốt cháy yết hầu và dạ dày Thẩm Tùy, làm hắn vô thức nhíu chặt mày.

Những lời này như đã đập vỡ lớp băng trong không khí, sống được trên thương trường đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng chẳng ai muốn đắc tội sếp lớn. Lập tức có người mở miệng hùa theo, cười trách đùa Thẩm Tùy: "Không cẩn thận gì cả, chuyện lớn như vậy cậu phải nói sớm chứ."

Hắn cũng cười đáp lại: "Cũng đâu phải chuyện lớn, tôi và chủ tịch Cố là bạn tốt mà. Chủ yếu vì đây là lần đầu tiên tôi làm nhóm trưởng dự án nên muốn anh ấy đến chung vui."

Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh.

Quả nhiên Cố Niệm Đường cũng đang nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập thứ cảm xúc mà Thẩm Tùy không hiểu.

Sau đó anh rời mắt đi trước, khẽ gật đầu rồi lên tiếng với giọng điệu điềm tĩnh lạnh băng: "Đúng. Mấy tháng nay mọi người đã vất vả thế nào tôi đều nhìn thấy hết, hoàn thành cực kỳ tốt."

Không khí trên bàn ăn thoải mái hơn rất nhiều. Thẩm Tùy buông chén rượu rồi giục các đồng nghiệp dùng bữa, xong xuôi mới ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Đường trong tiếng cười đùa nói chuyện của mọi người.

"Chủ tịch Cố," Thẩm Tùy hỏi nhỏ, "sao ngài lại đến đây?"

Cố Niệm Đường không nhìn hắn, mí mỏng cụp xuống che đi ánh mắt, "Không phải cậu vừa nói lý do rồi đấy à?"

Thẩm Tùy hơi ngẩn ra, bỗng dưng thấy buồn cười, "Ngài thật sự tới đây để chúc mừng lần đầu tiên tôi hoàn thành tốt dự án với tư cách trưởng nhóm?"

Cố Niệm Đường quay sang nhìn hắn, "Không được à?"

"... Đương nhiên là được." Thẩm Tùy mỉm cười, khóe mắt liếc thấy có người thỉnh thoảng tò mò nhìn qua đây thì bèn cầm đôi đũa trước mặt lên, tiện tay gắp miếng sườn để vào trong bát Cố Niệm Đường, tỏ vẻ bọn họ thật sự là "bạn tốt", "Đây là công ty của ngài, tôi là nhân viên của ngài, ngài muốn làm gì cũng được."

Cố Niệm Đường xoa hai tay vào nhau, hàng lông mày nhíu lại, "Không phải tôi đang uy hiếp cậu."

"Tôi cũng chỉ nói đùa thôi mà." Thẩm Tùy vỗ nhẹ lên cánh tay anh, sau đó ngẩng đầu kết thúc cuộc nói chuyện thì thầm này, chuyển sự chú ý sang những lời chúc mừng kính rượu của đồng nghiệp xung quanh.

Toàn bộ phần sau của bữa tiệc Cố Niệm Đường đều vô cùng im lặng, không uống rượu cũng không ăn gì hết, từ đầu đến cuối trong bát anh chỉ có miếng sườn mà Thẩm Tùy gắp cho, mà miếng sườn đó anh cũng chẳng đụng vào.

Không hiểu anh tới để làm gì.

Qua biểu hiện tối nay của anh, Thẩm Tùy hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của một thương nhân mưu mô xảo quyệt trong miệng giới truyền thông ở trên người người đàn ông mặc bộ vest xám đậm này.

Nếu ở buổi tiệc xã giao nào Cố Niệm Đường cũng trầm lặng ít lời như thế này thì còn bàn bạc chuyện làm ăn gì nữa.

Nhưng Thẩm Tùy cũng khó mà tưởng tượng ra cảnh người đàn ông trước mắt dùng nụ cười giả tạo và lời lẽ sắc bén nói chuyện với đối tác.



Chờ đến khi bữa tiệc trôi qua được hơn nửa, rượu và đồ ăn đều đã lên mấy lượt thì Thẩm Tùy nhịn xuống cảm giác co giật nhói đau ở thái dương, đứng dậy nói: "Tôi và chủ tịch Cố còn có việc khác, giờ chúng tôi phải đi thôi, xin mọi người thứ lỗi. Nào, tôi lại mời mọi người một chén, ba tháng qua mọi người vất vả rồi."

Nghe thấy Cố Niệm Đường phải đi, trên mặt ai cũng nở nụ cười như trút được gánh nặng. Điều này không khỏi khiến Thẩm Tùy cười thầm trong lòng, quan hệ giữa Cố Niệm Đường và nhân viên đúng là không phải tệ bình thường, cũng vì vậy nên hắn mới có thể viện cớ để mình rời đi cùng với anh.

Uống xong chén này, Thẩm Tùy vốn đã ngà ngà say giờ càng cảm thấy choáng váng hơn. Hắn quay đầu liếc Cố Niệm Đường một cái, ý bảo anh đứng dậy đi với mình.

Hai người đi ra khỏi phòng ăn, cánh cửa cách âm thật dày đóng lại ngăn cách mọi âm thanh ồn ào bên trong phòng.

Thẩm Tùy thở dài một hơi, sờ vào túi áo vest nhưng lại chỉ tìm thấy bật lửa bằng kim loại lạnh lẽo. Hắn nhíu mày, lúc này mới nhớ ra trên đường lái xe tới bản thân đã tiện tay cất bao thuốc vào ngăn đựng đồ trong xe.

Chẳng còn cách nào khác, hắn đành đè nén sự bồn chồn trong người rồi đi về phía quầy lễ tân, nói số phòng để nhân viên thanh toán.

Cô nàng lễ tân mặc đồng phục gọn gàng đưa hóa đơn cho hắn, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng. Trong khoảnh khắc Thẩm Tùy cầm lấy tờ hóa đơn, hắn ngửi thấy một mùi pheromone thoang thoảng trên người cô, hương thơm ấy còn đang cố tình tỏa ra về hướng hắn. Mẹ nó, đây là omega.

Những đầu ngón tay hắn run lên, giữa mày nhăn càng sâu. Cơ thể đang định lùi lại theo bản năng, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì hương vị bạc hà mát lạnh đã bao trùm lên mùi pheromone xa lạ kia.

Là... Cố Niệm Đường.

Thẩm Tùy quay đầu lại, trông thấy anh bước lên ném cho cô nàng lễ tân một cái lườm sắc lẹm rồi cầm lấy bút bi, ký tên mình xuống tờ hóa đơn.

"Quản lý của cô đâu?" Cố Niệm Đường lạnh lùng nói, "Tùy tiện thả pheromone trước mặt khách hàng alpha đang say là phạm pháp."

Thân hình cao lớn, gương mặt nghiêm nghị và khí thế mạnh mẽ của anh lập tức làm cho cô nàng kia rưng rưng nước mắt, đôi môi run rẩy vì sợ vội vàng lắp bắp nói xin lỗi. Nhưng Cố Niệm Đường không dễ dàng tha cho cô như vậy, vẫn yêu cầu được gặp giám đốc nhà hàng.

Khách khứa qua lại trong sảnh khá đông, trông thấy cảnh tượng này thì không khỏi tò mò đứng hóng chuyện.

Trong mắt họ, có lẽ tình hình hiện tại là một người đàn ông alpha hoặc beta đang bắt nạt một cô gái omega yếu đuối hơn bản thân rất nhiều, bọn họ chắc chắn sẽ không ngờ rằng cả hai người đều là omega.

"Thôi," Thẩm Tùy ấn ấn nơi giữa mày, lười nhác mở miệng, "đừng truy cứu nữa."

Vẻ mặt Cố Niệm Đường cứng lại, anh quay đầu mím môi nhìn Thẩm Tùy, mùi bạc hà biến mất trong nháy mắt.

Thẩm Tùy bỗng nhận ra bản thân thật sự uống say rồi, nếu không thì sao lại cảm thấy người đàn ông trước mắt đang tủi thân cơ chứ? Hắn giơ tay vỗ nhẹ lên lưng anh, "Không phải hôm nay ngài tới để chúc mừng tôi à? Không cần bực tức vì một người lạ đâu, chỉ là chút xíu pheromone, có lẽ do cô ấy kiểm soát kém mà thôi. Mình đi thôi, nhé?"

Lòng bàn tay Thẩm Tùy cảm nhận được cơ bắp ở lưng Cố Niệm Đường gồng lên, sau đó lại dần dần thả lỏng sau từng cái vỗ về của hắn.

Người đàn ông đặt bút xuống, "Ừ" một tiếng với vẻ mặt lạnh tanh nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời không truy cứu tiếp nữa.

Thẩm Tùy cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi khẽ cong lên vẽ nên một vòng cung đẹp đẽ.