Cường Giả Đô Thị

Chương 213: Cường thế 1



Lâm Hoàng nói vài câu liền rời đi, ông ta còn phải bảo vệ sự ổn định của thành phố Hải, Lâm Kiến Sinh bọn họ cũng mỉm cười nhìn Dương Thiên, bọn họ cũng rất vui mừng trước thực lực của Dương Thiên được cải thiện.

Trên mặt Dương Thiên không có biểu hiện vui mừng, bây giờ tình hình trên thành phố Hải càng ngày càng phức tạp, cường giả cấp A cũng xuất hiện thêm vài người!

Thực lực hiện tại của hắn còn không đủ để bảo vệ chính mình.

Lần sau, hắn sẽ không ra tay tấn công người cường giả cấp B nữa, sợ rằng những cường giả cấp A kia sẽ tập kích hắn!

Tuy nhiên, những dị năng giả ngoại lai này dường như không muốn chết, muốn tìm thủ đoạn để Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh giết Uy Nhĩ thiếu gia, nhưng họ vẫn không được gì.

Chứng cứ về những gì xảy ra đêm đó đã bị bốn người Dương Thiên tiêu hủy hoàn toàn, thi thể của Uy Nhĩ thiếu gia và ba người kia cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, trừ khi có người quay ngược thời gian, nếu không sẽ không thể tìm thấy họ.



Đây là một hải đảo bí ẩn, ngoại trừ động vật và thực vật, không có dấu vết nào về sự tồn tại của con người trên đảo. Nhưng lúc này, một người đàn ông trung niên đang ngồi tĩnh lặng. Người đàn ông trung niên khuôn mặt tuấn tú, tóc rất dài nhưng lại giống như một đạo sĩ, tóc đều bạc trắng, tuy rằng khuôn mặt trông rất trẻ, nhưng trong mắt lại có một tia hung ác. Sau lưng anh ta là một thanh kiếm màu tím.

Rõ ràng là không có gió, nhưng thảm thực vật xung quanh dường như đã bị gió mạnh tàn phá, tất cả đều rơi xuống đất.

Đột nhiên, đôi mắt của người đàn ông trung niên tóc trắng lóe lên một luồng kiếm khí, người bay thẳng lên không trung, rất nhiều kiếm khí khó có thể phân biệt được bằng mắt thường xoay quanh anh ta, không ngừng xoay tròn, thỉnh thoảng có một luồng kiếm khí quét qua một cây đường kính vài mét, và cây đó trực tiếp bị phân thành nhiều khúc.

Vượt qua hư không! Đây là dấu hiệu của một cường giả cấp S!



Một lúc sau, tất cả kiếm khí đều biến mất, người đàn ông tóc trắng trung niên rút kiếm khí ra và lẩm bẩm: "Chao ôi, vẫn không thành công! Đợi quay về xem Long tổ thế nào rồi!"

Nói xong, người đàn ông trung niên trên không trung, nhanh chóng bay về phương xa!

Tốc độ của người đàn ông trung niên tóc trắng rất nhanh, khi ông đến Long tổ phát hiện có rất ít người, hơn nữa chỉ có vài dị năng giả cấp C, cấp D.

Người đàn ông trung niên tóc trắng trực tiếp đến phòng của Hoàng Thừa Quốc.

Hoàng Thừa Quốc cùng Đường Chính Lâm, Từ Ngọc Cường lão nhân đang thương lượng bàn chuyện.

Nhưng trong giây phút cửa phòng mở ra, Hoàng Thừa Quốc nhìn thấy người đến, trong mắt ông ta lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

“Sư phụ!”

Hoàng Thừa Quốc thân là tổ trưởng Long tổ, là cường giả cấp S với sức mạnh vô song, sư phụ của ông ta chỉ có một, đó là nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ- Long Kinh Thiên.

Long Kinh Thiên nhìn Hoàng Thừa Quốc, bên cạnh là Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân đang kích động, ông ta cười nói: “Thừa Quốc, Chính Lâm, Ngọc Cường, đã lâu không gặp.”

Tuy nhìn bề ngoài Từ Ngọc Cường lão nhân có vẻ già dặn hơn Long Kinh Thiên rất nhiều, nhưng cách Long Kinh Thiên nhìn Từ Ngọc Cường giống như đang nhìn một hậu bối, khiến người ta có một cảm giác không hài hòa.

“Đúng rồi, lúc nãy ta quay về, tại sao Long tổ lại ít người như vậy? Đều phái đi thực thi nhiệm vụ rồi hay sao?”, Long Kinh Thiên thắc mắc.



Nụ cười trên mặt Hoàng Thừa Quốc bỗng vụt tắt, Long Kinh Thiên giao Long tổ cho ông ta xuất phát từ lòng tín nhiệm, tuy nhiên thành phố Hải bây giờ trở thành cục diện như vậy, ông ta thật không biết nên mở lời thế nào.

Một hồi sau, Hoàng Thừa Quốc vẫn là nói cho Long Kinh Thiên nghe từ đầu tới cuối câu chuyện.

“Ầm!”, biết được ngọn nguồn của mọi chuyện, mặt Long Kinh Thiên biến sắc, nụ cười cũng mất, hằm hằm sát khí, ông vậy mà lại ra tay với Hoàng Thừa Quốc, dùng kiếm hung hăng tấn công về phía Hoàng Thừa Quốc.

Tuy Hoàng Thừa Quốc thân là cường giả cấp S, nhưng đối với thanh kiếm này lại không có bất kỳ lực ngăn cản nào, cả thân thể bị ép trên mặt tường đánh rất hung hăng, lồng ngực còn có một vết tích kiếm hằn khá sâu!

“Sư phụ, con…”, Hoàng Thừa Quốc không ngờ Long Kinh Thiên lại ra tay với mình.

“Ầm!” Lại thêm một đao nữa nằm trên người Hoàng Thừa Quốc.

“Con biết con sai ở đâu không?, Long Kinh Thiên phẫn nộ.

Hoàng Thừa Quốc không dám phản bác, toàn bộ Long tổ, Long Kinh Thiên chính là thần, nếu bây giờ lập tức giết ông ta, ông ta cũng sẽ không đánh trả.

“Hừm! Thân là tổ trưởng Long Tổ, mà một chút can đảm cũng không có! Chỉ biết nhường nhịn, ban đầu ta giao Long tổ vào tay con, con liền biến Long tổ biến thành cục diện như bây giờ hả?, Long Kinh Thiên giận dữ nói: “Lẽ nào thế lực của nước ngoài lại vì con nhường nhịn mà đối với con sinh cảm kích? Hừm! Bọn chúng chỉ ngày càng táo tợn hơn thôi!”

Hoàng Thừa Quốc trước kia dũng cảm, thận trọng, cái gì cũng dám làm, nên Long Kinh Thiên mới giao Long tổ cho ông ta, bản thân mình thì yên tâm đi nâng cao thực lực. Tuy nhiên, từ ngày Hoàng Thừa Quốc làm tổ trưởng Long tổ, làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ đến hậu quả, tính cách cũng trở nên do dự thiếu quyết đoán, dẫn đến những dị năng giả ngoại quốc tại Hoa Hạ càng thêm làm càn.

Người khác nói như vậy, Hoàng Thừa Quốc sẽ không thèm để tâm, nhưng hiện tại người đó lại chính là Long Kinh Thiên.