Cường Giả Đô Thị

Chương 237: Bẫy 1



“Đi!” Hai mắt Dương Thiên chuyển động, không hề do dự, trực tiếp rời đi.

Trước đó hắn không rời đi vì do không xác định được thật lực ba người đàn ông đó.

Chỉ cần thực lực ba người Smith không qua khỏi cấp A trung kỳ, là hắn không lo sợ gì.

Nhưng bây giờ có một người cấp A đỉnh phong như Smith, lại bại lộ nhược điểm của hắn, hắn không thể nào là đối thủ, nên không hề do dự mà rời khỏi!

“Hừ! Thoát được sao?”, Smith thấy Dương Thiên không hề do dự mà bỏ chạy, mấy lưỡi dao gió trên tay liền đuổi theo hắn, chuyên công kích vào chân của Dương Thiên.

“A”

Mặc cho Dương Thiên hết sức chống đỡ, nhưng chân hắn đều bị dao gió làm cho bị thương. Hắn chịu đựng đau đớn, tốc độ vẫn không giảm.

Smith hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Moore và Harry tiếp tục đuổi theo Dương Thiên.

“Tiêu rồi!” đảo hoang này chỉ lớn có nhiêu đây, bên ngoài còn có chiếc mẫu hạm canh chừng, nhất thời Dương Thiên không biết chạy về đâu.

Ba Người Smith bao vây hắn lại.

Ba người giống như đang chơi rượt bắt, đám người Smith biết rõ vị trí của Dương Thiên, và Dương Thiên thông qua tiểu quang cũng biết được vị trí ba người họ.

Nhưng Dương Thiên lại là người chạy trốn, hắn không thể cứ chạy như vây. một khi thân thể kiệt sức, đó sẽ là đòn chí mạng.

Đảo bốn bề điều là nước, Dương Thiên không dám trực tiếp nhảy xuống biển.

Moore có nhiều thủ đoạn truy tìm dấu vết, một khi hắn nhảy xuống biển, bọn người Smith sẽ dùng mẫu hạm đối phó hắn, khóa chặt vị trí hắn, hắn sẽ không còn con đường sống.

Cơ hội duy nhất là phải giết được Moore, sau đó chốn xuống đáy biển, tới lúc đó cho dù có mẫu hạm cũng chưa chắc sẽ tìm được hắn.



Thời gian cứ thế trôi qua, Dương Thiên không tìm được cơ hội ra tay, ba người bọn họ luôn đi chung, hắn mà xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị Smith tấn công điên cuồng.

Mấy người không ngừng rượt đuổi nhau, không hề nghỉ ngơi, đây là một trận chiến giữa tinh thần và thể lực.

“Smith, hay là chúng ta sử dụng sức mạnh của mẫu hạm để tấn công Dương Thiên!” , Moore ở bên cạnh kiến nghị, trong mắt ông ta đầy thù hận

Trước đó ông ta đã từng bại trong tay Dương Thiên, trong lòng luôn muốn trả thù.

Nhưng cũng 4, 5 ngày rồi, vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Dương Thiên.

Ngay cả tinh thần lực mà Harry dùng cho dị năng theo dõi cũng đã cạn kiệt vài lần. Chỉ duy nhất có thể khẳng định một điều là Dương Thiên vẫn ở trên đảo, không có rời khỏi.

“Không được! Một khi sử dụng mẫu hạm công kích, toàn bộ hòn đảo sẽ bị chìm, tới đó ngay cả thi thể của Dương Thiên cũng không giữ lại được!” Smith từ chối ngay, ông ta vẫn còn muốn dùng Dương Thiên đi đổi 6 quả Huyền Cảnh.

Moore không nói nữa, thật lực của ông không thể sánh bằng Smith, nếu Smith đã có quyết định, cho dù ông ta có phẫn nộ như thế nào, cũng không dám làm trái.

“Phù”

Dương Thiên lúc này thở ra một hơi, nhìn cảnh vật phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười.

Mấy ngày nay hắn không chỉ chơi trốn tìm với bọn họ, mà còn bố trí một số bẫy đơn giản. Hắn biết là chỉ có thủ tiêu được Harry. Hắn mới có cơ hội chạy thoát.

Nhưng ba người bọn họ luôn ở một chỗ làm hắn không có cơ hội.

Cho nên, hắn chuẩn bị tự tạo cơ hội.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Dương Thiên ngừng lại, không chạy nữa. lấy ra một ít thức ăn để bổ sung cho thể lực đã tiêu hao.

Bốn năm ngày đây, ba người Smith cứ đuổi theo hắn không ngừng, hắn hầu như không được ngừng lại ăn một bữa.

“Di,Dương Thiên đã ngừng lại rồi!” Harry cách đó khoảng 2 cây số sắc mặt mừng rỡ, ông ta cảm nhận được Dương Thiên đã dừng lại ở một nơi nào đó, không chuyển động nữa.



“Ha ha, nhất định là thể lực của cậu ta đã cạn kiệt rồi!” Moore ở bên cạnh cười lớn.

Thật ra thể lực của ba người bọn họ cũng đã tiêu hao rất lớn.

“Đi!” Smith cười nhạt, trực tiếp dẫn bọn họ đi tìm Dương Thiên.

Không tới vài phút, mấy người đã tới được chỗ Dương Thiên.

“Dương Thiên, sao cậu không chạy nữa, chạy tiếp đi?” Moore nhìn thấy hắn đang ăn đồ, cười nhạo nói.

Dương Thiên cất đồ vào, trên mặt đầy sự mệt mỏi, nhìn ba người bọn họ nói “Haiz, mấy ông không mệt sao? Đuổi theo tôi thời gian dài vậy rồi!”

“Chỉ cần bắt được cậu, tất cả đều xứng đáng!” Smith trả lời “Dương Thiên, bây giờ cậu trực tiếp đi theo chúng tôi hay tiếp tục phản kháng?”

Mấy lưỡi dao gió hình thành xung quanh người ông ta, không ngừng hồi chuyển. thỉnh thoảng tiếp xúc với đất, liền tạo ra những vết nứt lớn, rất dọa người.

“Tôi không bao giờ đầu hàng!” trên mặt Dương thiên lộ ra nụ cười chế giễu.

“Nếu cậu đã muốn chết, thì đừng trách tụi tôi.” Sắc mặt Smith lạnh đi, mấy lưỡi dao gió trực tiếp tấn công Dương Thiên.

Dương Thiên mặt không biến sắc, dùng hết sức chống đỡ mấy lưỡi dao gió, bất chấp mình bị thương. trực tiếp tấn công Harry.

Smith lập tức hiểu ra ý đồ của Dương thiên, sắc mặt lạnh lại, động tác trên tay không ngừng, nhiều lưỡi dao gió không ngừng hình thành, lao vào Dương Thiên.

Dương Thiên chỉ tới gần được Harry vài mét, chân đã bị công kích 5 lần, máu chảy không ngừng, trông rất kinh khủng, tốc độ cũng chậm đi rất nhiều.

Dương Thiên không cam tâm, nhưng phải lựa chọn rút lui.

“Hừ! trước mặt tôi cậu cũng muốn đả thương Harry, đúng là tưởng bở!”, Smith lạnh lùng nói, nhìn theo bóng dáng sắp trốn thoát của Dương Thiên, liền đuổi theo “lần này tôi nhất định không cho cậu chạy thoát!”