Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 981: Kẻ trộm ngựa



“Đúng rồi, em trông anh ta không giống như người tốt, thảo nào không dám để em chạm vào ngựa của anh ta, hóa ra là kẻ trộm ngựa!” Dương Thiến cảm thấy suy đoán của anh Cả rất hợp lý

“Ha ha... Nếu anh ta thật sự là kẻ trộm ngựa, chúng ta bắt được anh ta, có đánh chết bên đường cũng được" Dương Đông nói: “Để anh đi điều tra, nếu danh sách sở hữu ngựa Hãn Huyết không có anh ta thì anh ta chính là kẻ trộm ngựa!"

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Dương Thiến đau đớn rên rỉ, cả người rất là đau, nhất là mấy roi quất trúng mông, khiến cô ta khó mà nói ra được.

“Không biết có để lại sẹo hay không." Dương Thiến thẹn quá hóa giận: "Nếu để lại sẹo thì sau này làm sao gả chồng được nữa, ai biết người ta có tưởng mình có đam mê kia không..."

“Bọn mày... một đám vô dụng!" Sau đó, Dương Thiến xả giận lên đám người hầu, căm roi quất liên tục: “Nuôi bọn mày có tác dụng gì? Ngay cả một tên nhãi ranh cũng không đánh lại được!”

Bọn người hầu chạy tán loạn.

Lộc cộc...

Lúc này, lại có tiếng vó ngựa truyền đến từ xa.

“Thiến Thiến, có chuyện gì mà nổi nóng quá vậy? Đám người hầu đắc tội cậu hả?”

Người nói chuyện là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng.

“Mộng Kỳ, sao bây giờ cậu mới đến hả? Lúc nãy tớ bị người ta ức hiếp hu hu.." Dương Thiến khóc lóc với bạn thân.

Người tới chính là cháu gái Khổng Mộng Kỳ của bộ trưởng Bộ Tài chính,

Hai nhà là thế giao, hai đứa con gái tuổi tác tương đương, trở thành bạn thân với nhau.

Hôm nay hai người hẹn nhau ra đây cưỡi ngựa chơi đùa.

“Ha ha, tớ không nghe lầm đấy chứ?” Khổng Mộng Kỳ vui sướng khi người gặp họa: “Bình thường đều là cậu ức hiếp người khác, chứ ai dám ức hiếp Dương đại tiểu thư nhà ta cơ chứ?”

"Cậu còn cười nữa!” Dương Thiến giận dữ, bắt đầu bóc vết sẹo của bạn thân, cười khẩy nói: “Tớ nghe nói cậu vừa về nước là chơi trò vứt tú cầu chọn rể, nổi bật khắp thành luôn nha!”

“Ây da, nếu biết trước thì tớ đã bảo anh trai tớ đi đoạt tú cầu, cưới cậu về nhà làm chị dâu tớ rồi”

Khổng Mộng Kỳ cười nói: "Anh trai cậu thì thôi đi, tớ không có phúc nhận đâu”

"Có điều lần vứt tú cầu này khá tốt, tớ chọn được một người chồng như ý.”

Dứt lời, trong đầu Khống Mộng Kỳ lại hiện lên khí chất hơn người của Diệp Lâm ngày ấy, anh đứng trong đám đông, lại cực kì nổi bật.

“Vậy hả? May mắn vậy hả?” Dương Thiến tò mò hỏi: “Là công tử nhà ai vậy?”

“Tớ không biết nữa!" Khổng Mộng Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Anh ấy nhận tú cầu xong rồi quay người bỏ đi luôn”

“Có điều, tớ tin rằng có duyên sẽ gặp lại, thế nào cũng gặp lại nhau thôi."

Dương Thiến hâm mộ mà thở dài: "Cậu vừa về nước là gặp được người chồng như ý. Không giống với tớ, hôm nay gặp được một tên trộm ngựa, còn ăn một trận roi nữa, tức chết tớ rồi!"

“Tên khốn kiếp kia, anh chờ đấy cho tôi, đừng rơi vào trong tay tôi, nếu tôi không đánh cho anh da tróc thịt bong thì tôi sẽ cùng họ với anh!”

Khổng Mộng Kỳ vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi, đừng nóng giận nữa, sớm muộn gì quan phủ cũng bắt được anh ta thị

"À phải tồi, cuối tuần này là đại thọ sáu mươi của ông nội tớ, cậu nhớ tới nha!"

Dương Thiến nói: “Cậu yên tâm đi, nhà họ Dương tớ chắc chắn sẽ đi dự đại thọ của ông Khổng."