Lưu Hạo Thần tới Vạn Hoa đúng lúc Dương Vũ Hàn đang họp. Đã được dặn dò trước, lễ tân dẫn cậu vào phòng anh ngồi đợi. Cậu đi lòng vòng chán chê trong phòng rồi ngồi xuống ghế Tổng giám đốc. Chiếc ghế này chất liệu thật tốt, vừa mềm mại êm ái lại vững chắc, ngồi rất thoải mái, thảo nào ai cũng mơ ước được ngồi ở vị trí này. Đúng lúc cậu đang ngáp ngắn ngáp dài mơ mơ màng màng thì một người đẩy cửa bước vào. Lưu Hạo Thần và người đó vừa nhìn thấy nhau liền đồng thời thốt lên:
- Là cậu? - Người kia nói.
- Thằng mù! - Lưu Hạo Thần nói.
Người kia nhíu mày, lạnh giọng hỏi:
- Ai cho cậu vào đây?
Lưu Hạo Thần ngả người ra sau ghế khẽ đung đưa, cười cười nhìn người kia. Lúc này người đó không đeo kính, đôi mắt đặc biệt to tròn, ngũ quan thanh tú, mũi cao môi đỏ, trắng trẻo mịn màng, trông non mềm đáng yêu như con gái. Chỉ có nhân cách thối không chịu được. Cậu đứng dậy tiến về phía người kia:
- Chắc anh không biết. Tôi chính là Tổng giám đốc mới được bổ nhiệm. Không ngờ ngày đầu tiên nhậm chức đã bị cấp dưới coi thường. Ngày mai anh không cần tới công ty nữa, nơi này không có chỗ cho kẻ không biết cách làm người như anh.
Người kia mặt từ trắng chuyển sang đỏ, đôi mày thanh tú nhíu lại càng sâu, đôi mắt to tròn lóe lên sát ý.
- Mắng hay lắm!
Tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười cùng tiếng vỗ tay vang lên, Lưu Hạo Thần cùng người kia quay lại, Dương Vũ Hàn vừa tươi cười vừa bước vào phòng, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời Lưu Hạo Thần:
- Tổng Giám đốc đại giá quang lâm, không tiếp đón chu đáo, thật thất lễ.
Người kia vừa nghe Dương Vũ Hàn gọi một câu Tổng Giám đốc, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang xanh, khóe miệng run rẩy, đôi môi đỏ mọng muốn nói lại thôi. Lưu Hạo Thần có rất nhiều thứ không giỏi, nhưng không giỏi nhất chính là đọc tình huống, nghe Dương Vũ Hàn nói, tưởng anh ta hùa theo mình, liền vênh mặt cao giọng:
- Anh Hàn tài giỏi như vậy mà lại không biết nhìn người, sao có thể thuê người nhân cách kém như thế về dưới trướng chứ? Mau đuổi việc đi, ngày mai tôi không muốn thấy mặt anh ta ở đây nữa.
Dương Vũ Hàn vẫn cười, quay sang người kia nói:
- Nghe rõ chưa, Phó tổng Diệp? Tổng Giám đốc không hài lòng về anh.
- A?
Lưu Hạo Thần trợn mắt, kẻ mặt trắng môi đỏ, nhân cách thối nát kia lại là phó tổng công ty này sao? Haha, cậu đúng là biết cách gây ấn tượng, ngày đầu tiên đi nhận chức bảo vệ đã ngang nhiên đuổi việc phó tổng công ty người ta. Nhìn biểu cảm của Lưu Hạo Thần, Dương Vũ Hàn biết cậu đã nhận ra mình lại vừa làm chuyện động trời gì, khóe miệng anh không nhịn được lại cong lên, dù sao cũng rất thú vị, anh chưa thấy ai có khả năng khiến phó tổng Diệp Khả giận điên lên mà không làm gì được như thế này. Người lần đầu nhìn thấy Diệp Khả sẽ bị vẻ thanh tú mảnh mai của gã đánh lừa, tưởng gã là người yếu ớt dễ bị bắt nạt, nhưng là bạn thanh mai trúc mã, Dương Vũ Hàn biết trên đời này không có mấy người nham hiểm thâm độc như gã, số lượng kẻ không biết điều đắc tội với Diệp Khả rồi chuốc lấy hậu quả táng gia bại sản đếm không xuể. Năng lực làm việc rất mạnh, chỉ đạo quyết đoán, ra tay ngoan độc, đó cũng là lý do Dương Vũ Hàn mời gã về đây làm việc cho mình. Dương Vũ Hàn tò mò muốn biết, Diệp Khả sẽ làm gì với Lưu Hạo Thần đây?
Diệp Khả đứng một bên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lưu Hạo Thần dù biết sai vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khí thế hiên ngang, rơi vào mắt gã lại thành dương dương tự đắc, nhìn ngứa cả mắt. Diệp Khả hất cằm hỏi Dương Vũ Hàn:
- Đây là tình nhân mới của cậu? Mắt nhìn người của cậu càng ngày càng kém.
Nghe thấy từ "tình nhân", Lưu Hạo Thần vốn đã định nhún nhường lại như bị chạm vào vảy ngược mà nhe nanh ra gầm gừ:
- Dương Vũ Hàn mắt kém, còn hơn anh bị mù.
Nhìn hai người chuẩn bị lao vào cắn xé nhau, Dương Vũ Hàn liền lên tiếng hòa hoãn, anh bảo thư ký đưa Lưu Hạo Thần tới gặp nhân sự, còn Diệp Khả ở lại trao đổi công việc. Lưu Hạo Thần hừ một tiếng, đi ra ngoài theo thư ký, lúc đi qua Diệp Khả còn nghe gã phun ra một câu:
- Thằng gay chết tiệt!
Cậu liếc mắt nhìn gã, nụ cười tà ác kéo lên. Phó tổng Diệp à, tôi sẽ cho anh thấy thằng gay chết tiệt là như thế nào.
Trên đường tới phòng nhân sự, thư ký của Dương Vũ Hàn vốn luôn mang vẻ đứng đắn, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn rất chuyên nghiệp bỗng quay sang Lưu Hạo Thần bật ngón cái:
- Anh mắng hay lắm!
- Mắng gì?
- Phó tổng Diệp. Thật hả lòng hả dạ.
Cô ta nói xong một câu lại trở về dáng vẻ tao nhã như bình thường, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng trong lòng đang nở hoa rực rỡ. Chẳng là sau tối hôm qua cùng phó tổng Diệp đi dự tiệc, mọi ấn tượng tốt đẹp về anh ta đều tan biến sạch. Cô phải công nhận rằng Diệp Khả rất giỏi, anh ta có thể nhanh chóng tiếp cận bất cứ ai, tạo thiện cảm, moi thông tin, mỗi câu anh ta nói nghe tưởng như xã giao bình thường lại đều có mục đích, đi cùng anh ta cô có thể học hỏi được nhiều điều, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Cho đến khi Diệp Khả vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của cô là cặp đôi trong bộ phim boylove đình đám đang nhìn nhau âu yếm, anh ta trầm mặc vài giây rồi hỏi:
"Đây là một đôi à?"
Thư ký xinh đẹp nóng bỏng biết phó tổng Diệp là bạn của Tổng Giám đốc, mà Tổng Giám đốc lại là gay nên chắc ngài Diệp đây không là gay thì cũng quen thuộc với giới này, cô liền hưng phấn gật đầu, còn định bật mode hủ nữ thao thao bất tuyệt thì Diệp Khả lạnh lùng buông một câu:
"Đồng tính ghê tởm"
Thư ký xinh đẹp nóng bỏng cứng họng. Nếu là trên mạng, cô sẽ không ngại ngần gõ 3000 từ trong 3 phút chửi chết cha đứa nào dám nói ra cái câu "Đồng tính ghê tởm" kia, nhưng đây là ngoài đời, và kia là sếp của cô, cô còn là một thư ký cấp cao chuyên nghiệp, nên cô nhịn. Chỉ có điều nỗi bực bội thì không sao xóa hết. Cô thầm nguyền rủa ngài Diệp kia sớm bị nghiệp quật.
Vừa rồi lại nghe được Lưu Hạo Thần mắng cho phó tổng Diệp đến vuốt mặt không kịp, cô giống như có người thay mình trút giận, trong lòng vô cùng hả hê.
Vạn Hoa là công ty lớn, tác phong chuyên nghiệp, làm việc nhanh gọn, chỉ một lát Lưu Hạo Thần đã xong mọi thủ tục bên nhân sự. Cậu liền đi về chuẩn bị đồ để dọn sang nhà Dương Vũ Hàn, nhưng trước đó phải đi giải quyết một chuyện.
Diệp Khả xong việc ở công ty liền xuống hầm lấy xe, nhưng không hiểu sao khởi động kiểu gì cũng không nổ máy. Đúng lúc này, Lưu Hạo Thần phóng xe tới, dừng lại xem. Diệp Khả quắc mắt không thèm nhìn, ra vẻ không phải việc của cậu, biến đi. Nhưng Lưu Hạo Thần dựng xe xuống, quan tâm hỏi han:
- Xe không nổ máy được phải không? Có khi trời mưa đường ngập, nước vào bị hỏng hóc chỗ nào đó rồi.
Diệp Khả vẫn không thèm nói gì, nhìn nhìn ngó ngó nắp capo, trông là biết một tay mơ không biết gì về máy móc. Lưu Hạo Thần nhếch môi, ném cho gã một tấm danh thiếp:
- Cho anh, đây là xưởng sửa chữa ô tô uy tín nhất thành phố này. Nếu chưa tự sửa được thì gọi cho họ nhé.
Nói rồi tiêu sái ngồi lên motor phóng đi. Diệp Khả nhìn danh thiếp trong tay, lẩm nhẩm đọc hai chữ: