Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 45: Nhìn Biểu Hiện Của Cô, Xem Tâm Tình Của Tôi



Khẩu khí của cô ấy vô cùng trầm trọng, tay càng dùng lực bấu tôi. Tôi thấy biểu tình của ông chú càng thêm ngưng trọng, thậm chí bắt đầu đóng cửa hàng.

“Các cháu trốn đi, sắp có chuyện rồi.” Ông chú vội vàng nói. Dứt lời, cực nhanh ông ấy từ trong quầy hàng lấy ra một lá bùa.

Viên Doanh: “Chúng mình nấp ở phía sau thanh đồng, quỷ tới khí thế rào rạt, chúng ta đấu không lại chúng.”

Nói xong, tay của tôi bị cô ấy nắm chặt, bị cô ấy kéo tới phía sau thanh đồng, thân thể của tôi đứng trên thanh đồng, băng băng lãnh lãnh.

Tôi ngẩng đầu nhìn chợ đồ cổ, đạo sĩ giống như ông chú chắc chắn không chỉ có một người, người mặc đạo phục đi qua đi lại có rất nhiều, nơi như vậy mà quỷ cũng dám tới.

Hoặc là lực lượng cường đại, hoặc là không tự lượng sức mình.

Viên Doanh: “Tình Thiên, nếu như là Dị Tư Ẩn, vậy thì lực lượng của anh ta cường đại tới mức không thể tưởng tượng.”

Tôi: “Nếu như thực sự là anh ta thì thanh đồng này có thể bảo vệ được chúng ta không?”

Viên Doanh: “Không biết nữa, bởi vì không chỉ có mình anh ta. Ài, thể chất của cậu là đồ bổ của quỷ, cho dù hi sinh quỷ mệnh ‘hôi phi yên diệt’ đều phải cướp cho được.”

Biểu tình của cô ấy rất bi thương, trái tim của tôi trầm xuống. Tôi biết thể chất của tôi đặc thù, cũng biết là đồ đại bổ của quỷ. Nhưng tôi không ngờ được, đối với quỷ mà nói đồ bổ có sức hấp dẫn lớn như vậy.

Thà rằng hi sinh tính mệnh cũng phải cướp đoạt…

“Không hay rồi, hai người các cháu nấp dưới thanh đồng đi, nhanh!” Thanh âm của ông chú càng lúc càng cấp bách, lời nói hạ xuống, trong nháy mắt thân ảnh của ông ấy không thấy đâu nữa.

Bùm bùm, đèn trong chợ đồ cổ tất cả đều vụt tắt. Bên ngoài đột nhiên đen ngòm một mảnh, rất nhiều chủ cửa hàng cảm thấy khó hiểu, những người có chút hiểu biết về đạo thuật đều nhao nhao lấy bùa ra, đi về hướng có gió thổi.

Lúc này tôi và Viên Doanh đã nấp ở dưới thanh đồng rồi, chân trụ của thanh đồng tương đối cao, vừa hay che chắn thân thể cho tôi và Viên Doanh.

Tôi ghé vào mặt đất lạnh như băng, xuyên qua khe hở giữa thanh đồng và mặt đất nhìn ra bên ngoài. Tôi mở to mắt nhưng là vẫn không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, không có người nói chuyện.

Tôi: “Viên Doanh, bên ngoài…”

Tôi vừa nói vừa đẩy đẩy cô ấy, khi tôi phát hiện ra cô ấy không động đậy, tôi lập tức nghiêng đầu, dùng hết sức lực bóp cô ấy.

Tôi: “Viên Doanh, Viên Doanh.”

Cô ấy giống như là cứng ngắc, chỉ có hô hấp và mắt trợn to, trừ vậy ra thì một chút phản ứng cũng không có.

Cô ấy rốt cuộc bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại như vậy?

Tôi: “Viên Doanh, tỉnh! Tỉnh!”

Âm thanh của tôi lớn lên, nhưng bất luận tôi rống, bất luận tôi lắc như thế nào cô ấy cũng không động. Thanh đồng có một số tuổi rồi, có thể bảo vệ chúng tôi, tại sao Viên Doanh lại bị như vậy???

Ngay tại lúc chân tay tôi đang luống cuống, âm thanh ở bên ngoài đột nhiên không còn nữa, yên tĩnh giống như là chết.

Động tác của tôi lập tức dừng lại, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, chính tại lúc này, tôi nhìn thấy một đôi chân, dần dần chủ nhân của đôi chân ấy dừng lại.

Tôi nhìn rõ ràng rồi, đó là một đôi Armani màu đen, giày da thủ công, chủ nhân của đôi giày…

Dị Tư Ẩn: “Tôi kêu cô chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, kết quả cô lại đem đứa nhỏ tới nơi này.”

Thanh âm băng lãnh, cảm xúc không hề phập phồng. Đôi chân kia khom xuống, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt tôi.

Dị Tư Ẩn: “Tình Thiên, Thanh đồng này vô dụng đối với tôi, có điều, đối với Tịch Hoa hữu dụng.”

Nói xong một bàn tay to tập kích tới, túm áo của tôi kéo ra bên ngoài.

Cả người tôi bị kéo ra, vào thời khắc tôi bị kéo ra, tôi quay đầu nhìn Viên Doanh, cô ấy vẫn như vừa nãy, không động đậy, dường như thân thể ở một thế giới khác.

Tôi ngã vào một vòng ôm lạnh như băng, tay phải của anh ta giơ lên cao, rơi vào trên lưng của tôi, tay trái nâng lên vuốt ve cằm của tôi.

Dị Tư Ẩn: “Ngoan, nếu không bạn tốt nhất của cô sẽ xảy ra chuyện, đừng nói tôi không nể tình.”

Tôi: “Anh bây giờ hãy buông tha cho cô ấy.”

Dị Tư Ẩn: “Nhìn biểu hiện của cô, xem tâm tình của tôi.”

Tôi: “Anh…”