Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 14: TIỀN THƯỞNG CỦA CÔ CHẮC CHẮN BỊ CẮT.



Kỳ Dương chột dạ, lập tức suy nghĩ lại. Cậu ta cảm thấy vai trò của mình trong buổi ký kết cũng không có nhiều. Chủ yếu là tổng giám đốc Hải ra mặt hết tám phần. Hơn nữa, Tổng giám đốc Hải từ trước đến giờ tác phong nhẹ nhàng, lại biết nói chuyện, dáng dấp cũng coi như một tiểu soái ca, làm sao lại đắc tội với người ta chứ?

Cậu ta chưa kịp trả lời, Hoàng Kỳ lại nói:

-Sau này chú ý đến cử chỉ lời nói của mình một chút, đừng làm mất mặt tôi.

Kỳ Dương nuốt lại những lời vừa muốn phân bua. Được rồi, ông chủ nói vấn đề ở cậu, vậy thì chính là vấn đề của cậu. Ai biểu cậu phải ngửa tay nhận tiền từ túi của người ta chứ?

-Dạ, phó chủ tịch. Sau này tôi sẽ chú ý.

Bảo Tích hoàn toàn không chú ý tới chiếc BMW chậm rãi đi qua trước mặt cô. Cô đưa tay vẫy một chiếc xe taxi. Bác tài xế chậm rãi đỗ xe bên lề đường. Cô đang muốn đi tới, một người nữ đột nhiên nhảy ra, kéo cửa xe cướp lấy chỗ ngồi kế bên tài xế, làm cho Bảo Tích giật mình lùi lại một bước.

Người phụ nữ cúi đầu cài dây an toàn, hoàn toàn không nhìn Bảo Tích:

-Cô gái ơi, có thể nhường tôi đi trước được không? Tôi sắp bị trễ họp rồi. Bác tài, đi tập đoàn Hoàng Anh.

Ngay tại trong tích tắc kia, cánh cửa xe đóng lại rời đi.

Bảo Tích nhìn chiếc xe nghênh ngang mà đi, tức giận giậm chân:

-Xúi quẩy! Người kiểu gì thế?

Cũng may rất nhanh lại có một chiếc taxi đến, cô đưa tay ngăn lại, cũng coi như không muộn giờ. Chẳng qua là cô lại không nghĩ tới, lại gặp được người phụ nữ kia ở cửa thang máy trong tòa nhà trụ sở chính của Hoàng Anh. Bảo Tích rất ngạc nhiên. Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ đứng đợi thang máy kế bên mình, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Xem ra sau này là đồng nghiệp sao? Lại là một người mất lịch sự như thế?



-Ô. Trùng hợp thật, cô cũng đến đây. Là nhân viên tập sự tại Hoàng Anh sao?

Bảo Tích không nghĩ đến mình còn chưa mở miệng, người bên cạnh đã mở miệng trước. Cũng thật có ý tứ, rõ ràng chính là cô ta ở tình huống gấp gáp như vậy cũng không nguyện ý để cô đi cùng, nếu không cô cũng không muốn truy cứu. Nhưng mới chân ướt chân ráo tới đây, Bảo Tích không muốn gặp rắc rối, gật đầu cười nhẹ:

-Ừ, tôi đến tìm phòng nhân sự báo danh.

-Cô tên gì?

-Bảo Tích.

Nghi Lâm chớp mắt, không chút nào che giấu mà đánh giá Bảo Tích một chút. Hình như cái tên này quen quen.

-Cô vừa mới tốt nghiệp?

Bảo Tích lần này chỉ cười cười gật đầu một cái cũng không muốn giải thích. Hai người bước vào thang máy. Một người nhấn phòng nhân sự tầng 12. Một người nhấn phòng họp tầng 14.

Bảo Tích cúi đầu nhìn điện thoại di động, Nghi Lâm thì khoanh tay nhìn cô. Thấy Bảo Tích không để ý tới mình, Nghi Lâm liền đi tới trước mặt cô, cùng cô mặt đối mặt.

-Mặc dù cũng không nói là quen biết . Nhưng sau này cũng là đồng nghiệp cùng chung công ty, con người tôi độ lượng, có một số việc không thể không chỉ cho cô một chút. Hoàng Anh là một tập đoàn lớn. Ai vào đây cũng là người có chút lai lịch. Cô sau này hiểu chuyện chút, phải biết lễ phép tôn ti. Như vậy mới tồn tại được.

Bảo Tích khó hiểu ngẩng đầu lên, cùng Nghi Lâm đối mặt làm cho cô ta càng khó chịu:



-Cô nghe có hiểu lời tôi nói không? Ánh nhìn này của cô là thái độ gì vậy?

Bảo Tích lại bật cười một tiếng. Mất một lúc sau Nghi Lâm mới phản ứng lại. Người đối diện cười thế này, có cảm giác chỉ số thông minh của cô ta bị giảm, là cô ta đang bị coi thường.

Nghi Lâm thở phì phò muốn nổi xung lên thì thang máy “Đinh” một tiếng, đến tầng 12. Bảo Tích không nói không rằng bước ra khỏi đó. Trước khi cửa thang máy đóng lại, cô đúng lúc quay đầu lại nói:

-Đúng rồi, nếu như sau này cô muốn dạy người khác về chuyện lễ phép hay tôn ti trật tự thì cũng phải nhìn lại bản thân mình trước. Một người ban ngày ban mặc cướp taxi do người khác gọi thì đâu có tư cách nói về chuyện lịch sự và lễ phép chứ?

-Cô...

Chưa kịp nói hết câu cửa thang máy đã đóng lại. Cơn tức trong người Nghi Lâm muốn xả cũng không có chỗ xả làm cô ta thở phì phò. Mà khoang, Bảo Tích. Cái tên này.... Cho đến khi thang máy đến tầng 14, Nghi Lâm cũng chưa thể lấy lại tinh thần. Bảo Tích? Cô ta lẩm nhẩm cái tên này lại nhiều lần, cuối cùng cửa thang máy đóng lại lần nữa, mới nghĩ ra. Bảo Tích, chính là Bảo Tích đó khiến cô trở thành “Người kém hơn” trong mắt các đồng nghiệp. Nhưng mà tại sao cô ta lại ở đây? Không phải cô ta đã nghỉ việc mấy năm rồi sao? Không lẽ là trùng hợp. Khi Nghi Lâm phản ứng lại thì thang máy đã từ tầng 14 chạy xuống đến tầng 6. Cô hoảng hốt điên cuồng bấm lên. Đáng tiếc chờ cô ta trở lại tầng 14 một lần nữa, buổi họp đầu tuần đã bắt đầu.

Trong lòng Nghi Lâm khó chịu tột cùng, mắng nhiếc cái tên Bảo Tích không còn ra hình dạng gì nữa. Chạy vội tới, dùng sức cà thẻ trên máy quét vân tay ở cửa vào, sau đó từ cửa sau lặng lẽ cúi người chạy vào, ngồi ở vị trí xó xỉnh ở hàng sau.

Đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng hỏi:

-Sao cô tới muộn thế?

Trong lòng Nghi Lâm bực bội, vừa rút điện thoại từ trong túi xách ra vừa nói:

-Đừng nói nữa, phiền chết được. Vừa đụng phải mụ phù thủy.

-Cô không thấy thôi, mới nãy Vĩnh Khang nhìn thấy trong phòng kế hoạch chỉ thiếu một mình cô, sắc mặt không được tốt lắm. Tiền thưởng kỳ này của cô chắc chắn bị cắt.