Hạ Tuần thực sự rất bận rộn, đặc biệt là sau khi chuyển đến Thâm Quyến.
Những ngày tháng sau khi chia tay thực ra cũng không có thay đổi gì mấy, bốn năm trước hắn gặp Thẩm Thanh vào những ngày cuối của mùa hạ, bốn năm rưỡi sau vào đầu hạ hắn chia tay, không có những tiếng khóc lóc đau lòng hay những cuộc cãi vã, hắn cũng lười muốn nghe lời biện hộ của Thẩm Thanh.Tình yêu nồng nhiệt thời niên thiếu của hắn dưới sự lợi dụng ấy sớm đã trở nên lãnh đạm.
May mắn là tư tưởng của gia đình Hạ Tuần khá cởi mở, dù biết con trai nhà mình yêu một người đàn ông nhưng bố hắn cũng chỉ nhấc mắt khỏi tập tài liệu rồi bảo hắn đừng quá giới hạn, giờ trở về Thẩm Quyến thì gia đình thì vẫn là gia đình.
Chi phí sinh hoạt với Thẩm Thanh suốt những năm qua, tiền mua nhà và xe hơi đều là do Hạ Tuần tự mình bỏ tiền ra.
Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở kia cũng đứng tên Thẩm Thanh, nghĩ lại cũng thật ngu ngốc, Thẩm Thanh coi hắn như công tử Bạc Liêu, đào cho hắn một cái hố mà hắn cũng vui vẻ nhảy vào.Ban ngày thì ân ân ái ái với hắn, đến đêm lại trèo lên giường người khác.
Nghĩ đến đây Hạ Tuần cảm thấy có chút chán ghét, hắn vui mừng vì bản thân không ham mê □□, hắn thật sự ghê tởm ngoại tình, ghê tởm Thẩm Thanh.
"Lão Hạ được đấy, nói vậy chú dì cũng đồng ý rồi?"
Thể Uy cười cười vỗ vai Hạ Tuần: "Lần này đừng giẫm vào hố nữa."
Lão Chu đặt ly rượu xuống, thở dài nói: "Còn phải nói nữa, mày phải nhìn cho rõ ràng, đừng để bị gạt nữa."
Những lời này chắc chắn là nhằm vào Thẩm Thanh, chốc lát căn phòng trở nên lúng túng.
Ngô Hạo ở bên cạnh cười tạo không khí mới khiến mọi người không quá khó xử.
Hạ Tuần rũ mắt, không tiếp lời trước sự trêu chọc của mọi người, hắn đứng dậy, chỉ vào điện thoại rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết thay đổi nhiều, ngoài trời bỗng đổ mưa nhỏ, Hạ Tuần trú dưới mái hiên nhìn nền đất ẩm ướt rồi gọi điện thoại.
Hạ Tuần không thích mặc tây phục, hắn có thân hình đẹp vừa cao lại vừa không quá mảnh khảnh, cái hoodie đen có khoá đơn giản ở trên người hắn còn đẹp hơn người mẫu thời trang, vài cô gái đi qua đường lén lút nhìn hắn nhưng hắn không quan tâm.
"A lô? Tuần tử?"
"Vâng, anh hai, 4 giờ chiều mai em có chuyến bay, anh đến đón em nhé."
Hắn không hỏi y được hay không hoặc nó có ổn hay không vì Hạ Diệp chưa bao giờ từ chối hắn.
Tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng họ chưa bao giờ gây gổ.Hạ Diệp hơn hắn mười tuổi, từ khi còn bé Hạ Tuần đã bám lấy anh trai mình hơn nữaa hắn cũng không có ý định tiếp quản công ty, nếu không phải vì Thẩm Thanh thì hắn đã xuất ngoại từ lâu rồi.
Hạ Diệp ở đầu dây bên kia tháo kính xuống, xoa xoa thái dương, dịu giọng nói:"Được rồi, em muốn ăn gì khi nào về anh đưa em đi ăn trước."
Khóe miệng Hạ Tuần không khỏi nhếch lên, ánh sáng trong mắt đặc biệt nổi bật, hắn làm nũng với anh trai:"Chúng ta đến nhà hàng của lão Lý ăn cơm đi."
"Gọi người ta chú Lý, đúng là không biết lớn nhỏ mà."
Hạ Diệp cười, giọng điệu cưng chiều khiến cho đặc trợ* bên cạnh trố mắt sau đó hắn nghĩ lại chắc chắn là ông chủ nhà mình đang gọi cho tiểu thiếu gia.
🐙*Đặc trợ là viết tắt của trợ lý đặc biệt, là người hỗ trợ giám đốc hoàn thành các chỉ tiêu kinh doanh, kế hoạch công tác hàng năm và kế hoạch quản lý ngân sách, đảm bảo thực hiện các chỉ thị và nghị quyết công việc của giám đốc.
Hạ Diệp sủng Hạ Tuần đó là điều này cả công ty đều biết.
Hạ Tuần và Hạ Diệp trò chuyện với nhau vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần sau lưng, Hạ Tuần quay đầu lại thì thấy khuôn mặt mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
"Được rồi, anh hai, em cúp máy trước đây, được, em biết rồi, anh ăn đúng giờ nhé, mai đến đón em."
Hạ Tuần cuối cùng cũng không quên nhấn mạnh bảo anh trai đến đón hắn, hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp:" Em yêu anh, anh hai."
Hạ Diệp sững sờ một lúc mới đáp lại lại hắn:"Tuần tử ngoan, anh hai cũng yêu em."
Đặc trợ sắp xếp lại văn kiện, ngẩng đầu nhìn ý cười không thể ngăn trên mặt ông chủ, thầm nghĩ ông chủ quả thật là tên một tên quỷ đệ khống.
Hạ Tuần lịch sự gật đầu với Thẩm Thảnh, cất điện thoại lại vào túi, xoay người định trở lại phòng.
"Chờ... Chờ đã!" Thẩm Thanh mở miệng, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Tuần ca, anh nghe em nói..."
Nói thật lòng thì Thẩm Thanh quả thật xinh đẹp nhưng không hề nữ tính, đôi mắt sáng tựa như sao kia sau khi dính lệ lại càng có ý vị sạch sẽ đáng thương:"Em thật sự biết lỗi rồi, có thể nghe em... "
Hạ tuần đứng cách đó không xa, nghe cậu nói vậy, lòng không nổi một chút gợn sóng, hắn bình thản mà lạnh nhạt ngắt lời Thẩm Thanh:"Thẩm Thanh, cậu đang chặn đường của tôi."
Nói xong cũng không quay đầu lại mà bước đi về phía trước, Thẩm Thanh thấy hắn như vậy, vừa nôn nóng và buồn bực nắm lấy góc quần áo của Hạ Tuần, gần như cầu xin nói: "Tuần ca, anh đừng như vậy mà, anh có thể đánh em, mắng em, chỉ cần anh đừng tức giận, cầu xin anh, chúng ta làm hòa được không?"
Hắn dùng sức kéo mạnh góc quần áo đến nỗi khiến dã tâm không thể không dừng lại.
Hắn quay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt phiếm hồng của Thẩm Thanh, một lúc lâu sau mới cười khẽ một tiếng, giọng điệu của hắn bình thản:"Thẩm Thanh, cậu đang chặn cửa."
Giọng điệu của hắn giống như đang thảo luận về thời tiết hôm nay như thế nào.
Hạ Tuần không để ý cậu và không buồn tranh luận với cậu, hắn bình thản giống như đang ôn lại chuyện cũ với một người bạn, dễ như trở bàn tay tránh né mọi mọi câu hỏi của cậu.
Thái độ của hắn ghim Thẩm Thanh tại chỗ, đau đớn giống như dòng nước lạnh dâng lên cứng rắn kéo cậu xuống nước khiến cậu chết đuối trong làn nước giá lạnh, cậu lạnh đến sắp khóc nhưng cậu không dám khóc rồi gian nan mở miệng:"Em và Trịnh Hạo thật sự không có một chút quan hệ gì cả, làm ơn, em không thể sống thiếu anh, em thật sự biết sai rồi anh cho em thêm một cơ hội được không, chúng ta giống như trước đây có được không?"
Gió lúc gần về đêm rất lạnh, đặc biệt là sau cơn mưa nhẹ, Thẩm Thanh mặc một chiếc áo len màu trắng gạo*,hai chân run lên vì lạnh, nhưng cậu vẫn kiên định đứng trước mặt Hạ Tuần, chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Thẩm Thanh, cậu nghe thấy cuộc gọi của tôi rồi, đúng không?"
Thẩm Thanh được.
Cậu nghe được người kia dùng mấy chữ "Em yêu anh", nhìn thấy nụ cười nhẹ của người kia, mà vừa hay những thứ này đã lấy hết tất cả can đảm của Thẩm Thanh, để lộ ra một mặt chật vật bất kham.
Thân thể của Thẩm Thanh tiều tụy, một cú đập mạnh đè sụp lưng của cậu khiến cậu gần như không đứng được, không thể duy trì nụ cười của mình.
Nhìn khuôn mặt đột nhiệt tái nhợt của cậu, Hạ Tuần đột nhiên có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng điều hắn thấy phiền nhất chính là lằng nhằng không rõ với quá khứ.
"Anh lừa em..."
Thẩm Thanh thì thào nói:"Đó là Hạ Diệp-anh trai của anh, em biết thừa, anh có thể lừa bọn họ, nhưng không lừa được em đâu."
Giọng Thẩm Thanh quá nhỏ, Hạ Tuần không nghe rõ cậu đang nói gì, hắn rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra châm lửa, nghiêng người tựa vào bệ cửa sổ ở ngoài hành lang, cúi đầu nhìn xuống ngọn đèn đường đang sáng không nói lời nào.
Tâm trạng của Thẩm Thanh thu lại rất nhanh, nếu không để ý đến những giọt nước mắt không kìm nén cùng đôi tay run rẩy, cậu sẽ giấu vào trong túi áo rồi miễn cưỡng nở một nụ cười:
"Vậy anh có thể tha lỗi cho em không? Chúng ta có thể làm bạn tốt chứ? "
Thẩm Thanh nghĩ rất tốt, bắt đầu từ bạn bè rồi từng chút từng chút một xâm nhập cuộc sống của Hạ Tuần, giống như Hạ Tuần đuổi theo cậu lúc trước.
Nghe xong lời này, Hạ Tuần suýt chút nữa thì vỗ tay tán thưởng cậu, hắn khâm phục Thẩm Thanh vì có thể nói những lời vô nghĩa như vậy vào thời điểm này.
Cậu thật sự cho rằng đây là tiểu thuyết à? Chỉ cần xin lỗi và khóc lóc vài tiếng thì sẽ được tha thứ vì ngoại tình?
Cậu nói xin lỗi, hắn nói không sao và sau đó cậu sẽ hành động như thể không có chuyện gì xảy ra?
Ai sẽ cam tâm tình nguyện trở thành 1 hạt giống lớn oán giận* chứ?
🐙* hạt giống oán giận <大怨种>: là từ lóng của trung dùng để chỉ một người suốt ngày không vui vẻ và có khuôn mặt cay nghiệt với mọi người.
Hạ Tuần phun ra một ngụm khói rồi phiền chán dụi điếu thuốc vừa hút trên bệ cửa sổ: "Khỏi đi! Vòng tròn* này của tôi không hoà hợp nổi với đức phật đáng quý cậu đâu, làm bạn bè thì quên đi."
🐙 * Vòng tròn < 圈子>: là từ dùng để chỉ phạm vị của 1 tập thể
Hắn cũng lười tranh luận với cậu, hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rồi về nhà ngủ.
"Vậy thì em sẽ học, em cũng có thể hút thuốc và uống rượu, em có thể hòa nhập vào vòng tròn của anh." Có trời mới biết Thẩm Thanh cần bao nhiêu can đảm mới nói ra những lời này.
Cậu chợt mỉm cười: "Vì anh, em có thể học tất cả mọi thứ."
Hạ Tuần tặc lưỡi một tiếng rất nhẹ nhưng lại âm thanh lại có thể lọt vào tai Thẩm Thanh một cách rõ ràng, Thẩm Thanh ngay lập tức im lặng, cậu rất sợ mình làm cho Hạ Tuần không vui, thậm chí cuộc trò chuyện cuối cùng không muốn tiếp tục với cậu nữa.
Hạ Tuần không mang chút độ ấm nào tiếp tục nói: "Thẩm Thanh, cậu có tham vọng rất lớn.Nếu bước vào vòng của tôi thì tài năng sẽ không phát huy được đâu."
Lời nói của hắn khách sáo và xạ lạ, từ chối Thẩm Thanh mà không làm khó xử lẫn nhau.
Bình thường là người đều có thể nghe hiểu lời từ chối của hắn nhưng nó lại vô dụng với người trước mắt.
"Không đâu!"Thẩm Thanh vội vàng giải thích, giọng nói của cậu có chút cao lên:"Em sẽ học thật tốt, chỉ cần anh thích thì em đều có thể thử."
Hạ Tuần thực sự cảm thấy có chút buồn nôn, hắn tưởng rằng đối xử với Thẩm Thanh bằng một thái độ xa lạ sẽ khiến cậu rút lui, giả vờ thờ ơ hay hờ hững, tức giận hay buồn bã đều là biểu hiện của việc vẫn còn yêu đối phương.
Hắn không muốn bị hiểu lầm nhưng không ngờ có thứ không có mắt xông lên:
"Thẩm Thanh, bây giờ chúng ta bây giờ đều là người trưởng thành rồi sau khi chia tay sống đàng hoàng.Đừng khiến bản thân phải khó xử như vậy."
Thẩm Thanh đứng đối diện nghe Hạ Tuần nói xong, sững sờ buông tay trong túi áo ra, khi Hạ Tuần yêu cậu, hắn chưa từng nói một lời cay nghiệt nào với cậu.
Nhũng gì Hạ Tuần nói cậu đều hiểu nhưng cậu không muốn buông tay.
Hạ Tuần không cần cậu nữa rồi.
Lúc này tâm lí may mắn ban đầu của cậu giờ đã sụp đổ không còn gì, cậu sắp suy sụp rồi.Hạ Tuần, người tốt với cậu như vậy lại bị cậu đánh mất, bộ dạng của Thẩm Thanh có chút run rẩy, giọng điệu lại tràn đầy sự không tin tưởng: "Nhưng anh từng nói anh thương em nhất, anh yêu em nhất, sao anh lại có thể không cần em được."
"Dựa vào cái gì?"Hạ Tuần hỏi ngược lại cậu:"Tại sao tôi lại muốn một thứ đồ bẩn thỉu?