Cửu Đỉnh Ký

Chương 9-12: Thiên Niên Kỉ Sự



"Lúc đó ta mới bẩy tuổi cũng là lúc ta đang bị huấn luyện ở Siberia địa ngục huấn luyện doanh. Lúc đó thân thể của ta còn chưa dậy thì nên loại huấn luyện vắt kiệt sức đó đối với thân thể của ta có ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù sau này ta gia nhập môn hạ của sư phụ tu tập nội gia quyền. Chính là lúc còn nhỏ bị thiếu sót quá nhiều khiến cho tiềm lực của ta không cao, cho dù là đạt đến nội gia cực hạn nhưng nhân thể cực hạn và tố chất thân thể so với loại người như Dole Goth Grove vẫn là kém không ít."

 

Chưa vượt qua được tông sư cảnh giới thì con người tối đa chỉ có thể đạt đến cực hạn thân thể của bản thân, không thể vượt quá.

 

Huấn luyện là cần phải có mức độ.

 

Giống như là một số vận động viên vì muốn có thành tích nên bọn họ mỗi ngày đều liều mạng rèn luyện để đạt được danh hiệu. Khi còn trẻ bọn họ đạt được rất nhiều thành tích nhưng không ít người trong số bọn họ đến khi trung niên thân thể đã bị xuống cấp trầm trọng.

 

Đương nhiên là trình độ huấn luyện của vận động viên còn không quá đáng sợ.

 

Ví dụ như một số người huấn luyện Thái quyền. Trong bọn họ có một số người rất điên cuống giống như là máy móc. Khi hai mươi tuổi bọn họ rất đáng sợ nhưng rất nhiều người trong số bọn họ thậm chí còn không sống được quá bốn mươi tuổi. Cho dù là bọn họ có thể sống lớn tuổi hơn một chút thì cũng phải chống gậy bởi vì bọn họ đã vắt kiệt quá nhiều tiềm lực nên ngay cả sinh mệnh lực cũng bị sớm tiêu hao đi.

 

Nội gia quyền lại bất đồng!

 

Nội gia quyền của Trung Quốc rất thần kì bởi vì mục đích đệ nhất của nội gia quyền tuyệt không phải là giết người mà là dưỡng sinh

 

Trước dưỡng sinh, sau đó mới đến giết người.

 

Nếu như là cao thủ Thái quyền đến bốn mươi tuổi đã không phát huy được nữa thì đối với cường giả nội gia, bốn mươi tuổi chính là thời khắc tối cao. Đặc biệt là nội gia quyền tông sư, dù là bước vào tuổi tám, chín mươi đều có thực lực rất mạnh khiến cho người khác phải run sợ. Mỗi một vị nội gia quyền tông sư chỉ cần không bị giết chết đều có thể sống hơn trăm tuổi.

 

Từ đó có thể thấy rõ hiệu quả dưỡng sinh của nội gia quyền.

 

Đương nhiên tại quốc tế thì cổ du già thuật (Thuật Yoga) Của Ấn Độ có lịch sử lâu đời cũng có hiệu quả rất thần kì. Mặc dù cổ du già thuật không thể sánh được với nội gia quyền nhưng nội gia quyền có độ khó khăn cao, cổ du già thuật khó khăn thấp hơn một chút nên những người tu luyện cổ du già thuật ngược lại khá nhiều. Đương nhiên SS cấp trên toàn thế giới, hoặc có thể nói là tông sư cấp cường giả tuyệt đại đa số đều là luyện tập nội gia quyền.

 

"Một khi đạt đến tông sư cảnh giới thì đã có thể vượt quá nhân thể cực hạn." Đằng Thanh Sơn không thể không lộ ra một nụ cười.

 

Nội gia cực hạn là có thể hoàn toàn khống chế mỗi một cơ bắp.

 

Còn tông sư cảnh giới chính là có thể khống chế và dùng lực lượng của cơ bắp, da gân và xương cốt. Đó cũng là nguyên nhân vì sao cùng là một loại thân thể nhưng tông sư cường giả lại có thể phát huy ra lực lượng càng mạnh.

 

"Bất quá nếu mỗi ngày dần từng bước tu luyện 'Tam thể thức''Ngũ Hành quyền''Thập nhị hình', dần nâng cao sức chịu đựng của xương, đề cao độ dẻo dai của da gân, tăng cường mật độ cơ bắp thì tốc độ này là quá chậm quá chậm." Đằng Thanh Sơn không khỏi cảm thán một tiếng, "May mà sư phụ truyền cho ta bí kĩ mạnh nhất của Hình Ý quyền là 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'."

 

Nội gia quyền của Trung Quốc có rất nhiều chủng loại. Ngoại trừ tam đại nội gia quyền ra thì còn có Bát Cực quyền, Ngũ Tổ quyền, Hồng quyền, Thông Bối quyền, Vịnh Xuân quyền … rất nhiều loại quyền pháp.

 

Chính là lý do vì sao Hình Ý quyền, Bát Quái chưởng, Thái Cực quyền lại có thể được xưng là tam đại nội gia quyền còn các loại quyền pháp khác đều thấp hơn một cấp?

 

Các loại quyền pháp khác chẳng lẽ không thể đạt được đến tông sư cảnh giới? Không phải là như vậy, các môn phái khác cũng có tông sư ra đời và cũng có rất nhiều người học tập.

 

Chân chính khác biệt chính là sự khác biệt ở tông sư!

 

Tông sư của Tam đại nội gia quyền bình thường đều mạnh hơn tông sư của các nội gia quyền khác! Các loại nội gia quyền khác sau khi tu luyện đến 'tông sư cảnh giới' thì đều phải dần dần từng bước tu luyện từ từ nâng cao còn môn phái của tam đại nội gia quyền mỗi phái đều có bí kĩ riêng. Sau khi bọn họ đạt đến tông sư cảnh giới thì mới có thể tu luyện bí kĩ!

 

Bí kĩ có thể khiến cho thực lực của tông sư cấp tốc nâng cao, và cũng chỉ có tông sư mới có thể tu luyện.

 

Chúng phân biệt là Hình Ý quyền bí kĩ 'Hổ Hình Thông Thần Thuật', Thái Cực quyền bí kĩ 'Huyền Võ Bàn Thạch Kính' và Bát Quái chưởng bí kĩ 'Ngư Long Biến'.

 

'Hổ Hình Thông Thần Thuật'do Hình Ý quyền tông sư 'Cơ Tế Khả' sống tại cuối triều Minh truyền xuống. Trong truyền thuyết thì 'Cơ Tế Khả' tông sư nuôi một con hổ, khi ngủ ông đều là ngủ cùng với hổ. Sau một thời gian dài quan sát cuối cùng tại hơn trăm tuổi ông sáng tạo ra bí kĩ xưa nay chưa từng có là 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'.

 

Nói đến xương cốt thì hổ cốt (xương hổ) là nổi danh nhất. Hổ cốt ngâm rượu là bổ thận nhất. Từ đó có thể thấy rõ sự lợi hại của hổ cốt.

 

Luyện tập 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'chính là giống như một con hổ, nâng cao mật độ kiên cố của gân cốt.

 

Muốn tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật' thì phải đạt đến tông sư cảnh giới, hơn nữa phải sở trường Hổ hình trong Thập nhị hình thì mới có thể tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'. Bí kĩ này chỉ có hạch tâm đệ tử (đệ tử trung tâm) trong Hình Ý môn mới được truyền thụ.

 

"Trước tiên thử nghiệm xem đã."

 

Đằng Thanh Sơn đột nhiên rạp người xuống giống như một con hổ hình người nằm trên mặt đất. Mặt dù là nằm rạp trên mặt đất nhưng trên thực tế chỉ có hai tay hai chân đều chạm đất, còn các vị trí khác trên thân thể thì không. Cơ bắp trên thân thể hắn tuyệt đối không được run rẩy chút nào mà còn cần phải khống chế hô hấp, nội kình v.v

 

Lúc thì lưng hắn hơi cong lên, lúc thì rạp xuống. Cột sống của hắn giống như là một con rồng bay lên rồi lại hạ xuống ẩn nấp vào trong mây.

 

Trong quá trình sống lưng trồi lên hạ xuống thì cơ bắp của hai tay hai chân của hắn cũng đang vận chuyển.

 

Hô hấp, vận chuyển nội kình phải phối hợp hoàn mĩ với động tác.

 

Lực lượng từ mười đầu ngón tay của hắn truyền lên xương tay rồi liên tục truyền đến thân thể. Hắn hô hấp cũng dẫn tới lục phủ ngũ tạng chuyển động. Nặng lượng mạnh mẽ của nội kình cũng khiến cho gân cốt hắn sinh ra chấn động. Đằng Thanh Sơn không ngừng điều chỉnh, cố gắng đạt đến trạng thái mà 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'đã nói đến.

 

Động tác nhìn có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại rất phức tạp!

 

So với luyện tập toàn bộ 'Hình Ý thập nhị thức' đều khó hơn nhiều. Chỉ cần hô hấp của hắn hơi có một chút sai lệch đều không được. Nội kình khống chế chỉ cần có một tia nhầm lẫn cũng không được.

 

Hắn liên tục thí nghiệm, điều chỉnh!

 

Động tác của thân hình, hô hấp, vận chuyển nội kình, khống chế gân cốt...

 

Hắn phối hợp rất nhiều phương diện, không ngừng điều chỉnh cho đến khi đạt đến hoàn mĩ.

 

"Hô... hô..." Đằng Thanh Sơn quay người đứng lên, cảm thụ lực lượng trên toàn thân ánh mắt hắn sáng lên: "Không nghĩ là tu luyện một ngày lại có thể nâng cao nhiều như vậy, tố chất thân thể ít nhất tăng lên 20%."

 

Mức độ tăng lên này Đằng Thanh Sơn có thể cảm giác được rõ ràng.

 

Hắn cũng biết bình thường vừa bắt đầu tu luyện thì tăng lên rõ ràng nhất. Càng về sau mức độ càng thấp.

 

"Cơ tổ sư sáng tạo ra bí kĩ 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'này quả thật là không thể tưởng tượng. Động tác nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại phức tạp vạn phần. Bí kĩ chính là mang theo động tác của một con hổ khi ngủ nhưng so với toàn bộ Hổ hình quyền trong Thập nhị hình lại phức tạp gấp mười lần, trăm lần. Động tác của thân hình, phối hợp hô hấp, vận chuyển nội kình, khống chế gân cốt các phương diện … cũng không biết Cơ tổ sư phải thí nghiệm bao lâu mới có thể sáng tạo ra."

 

Đằng Thanh Sơn vô cùng cảm xúc.

 

Mặc dù đệ nhất đại tổ sư (Tổ sư đời đầu tiên) của Hình Ý quyền là ai không rõ nhưng Cơ Tế Khả chính là vị đại tông sư có địa vị tối cao trong lịch sử của Hình Ý quyền. Rất nhiều Hình Ý môn nhân đều xưng ông là 'Cơ tổ sư'.

 

***

 

Thời gian từng ngày trôi qua, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn chìm đắm trong 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'. Tố chất thân thể của hắn cũng nâng cao với tốc độ kinh người. Loại tốc độ nâng cao kinh người này cũng khiến trong lòng Đằng Thanh Sơn càng thêm bội phục Cơ tổ sư.

 

Thoáng cái đã trôi qua nửa tháng.

 

Nửa tháng này tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'đã khiến cho tố chất thân thể của Đằng Thanh Sơn từ khi vừa bắt đầu có thể nâng cao 10% - 20% cho đến ngày thứ mười lăm thì mức độ nâng cao đã hạ thấp đến hầu như không thể phát giác. Bất quá mười lăm này này tố chất thân thể của Đằng Thanh Sơn so với mười lăm ngày trước có thể nói là đã nâng cao gấp đôi.

 

Mặc dù tố chất Thân thể nâng cao gấp đôi nhưng thực lực của hắn nâng cao không chỉ là gấp đôi.

 

"Ta liên tục chìm đắm trong tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật', đều quên đến nhìn đệ đệ 'Thanh Hà'. Đằng Thanh Sơn mỉm cười. Thực tế là khi vừa chạy trốn vào trong nước thì Đằng Thanh Sơn lo lắng bản thân bị hai người 'thần thương thủ''toái thể cơ' liên thủ tiêu diệt nên mới vội vã trông mong trước khi chiến đấu có thể nhìn thấy đệ đệ 'Thanh Hà'.

 

Còn hiện tại...

 

Sau khi đạt đến tông sư cảnh giới thì Đằng Thanh Sơn tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật'. Có thể nói là hắn đã đứng tại nơi cao nhất của thế gian, thực lực so với trước khi đột phá nào chỉ mạnh hơn gấp mười lần.

 

Tất nhiên là Đằng Thanh Sơn không có chút nào vội vã, cũng không vội đi tìm đệ đệ.

 

"Trước tiên phải tìm hiểu một chút tình huống bên ngoài lúc này." Đằng Thanh Sơn tiến vào trong phòng, mở máy tính kết nối mạng sau đó dùng biện pháp giống lần trước liên hệ với 'Elena'.

 

"Elena!" Đằng Thanh Sơn gõ bàn phím.

 

Lát sau --

 

"A, Lang. Cuối cùng anh cũng đã liên hệ với tôi! Đã ròng rã một tháng rồi. Tôi còn sợ là anh đã chết." Tại nơi xa xôi ở thành phố Luân Đôn nước Anh, Elena chân trần ngồi trước máy tính, lắc lư đôi chân trắng ngần, gõ bàn phím phát tiết ra sự bất mãn của bản thân.

 

"Tôi phải dưỡng thương." Đằng Thanh Sơn cười gõ bàn phím trả lời.

 

"Vết thương của anh thế nào, đã lành chưa?" Elena lo lắng hỏi.

 

"Đã ổn. Đúng rồi, hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

 

Trên mặt Elena lộ ra chút lo lắng, trầm ngâm chốc lát mới gõ bàn phím trả lời: "Lang, anh rất lợi hại. Anh lại có thể giết Tôn Trạch và Dole Goth Grove. Hiện tại anh được bình là đệ nhất nhân trong năm mươi S cấp sát thủ, được họi là 'chuẩn SS' cấp sát thủ. Anh có phải đang rất đắc ý không? Nhưng tôi phải nói cho anh biết một tin xấu."

 

"Nói đi." Đằng Thanh Sơn nhướn mày.

 

"Khả năng là Redmayne gia tộc thẹn quá hóa giận, cũng có khả năng là thực lực của anh đại tiến khiến cho Redmayne gia tộc lo lắng anh trả thù bọn họ. Tóm lại là Redmayne đã trả giá đắt, mời tổ chức đệ nhất trên thế giới là 'Thần Quốc' ra tay. Dự đoán hai trong ba người đứng đầu của 'Thần Quốc' là 'Vishnu' và 'Shiva' hiện tại sớm đã đến Trung Quốc và đang liên tục truy tìm tung tích của anh."

 

Đằng Thanh Sơn biến sắc.

 

"Hai trong ba người đứng đầu của Thần Quốc?" Dù là thực lực đại tiến nhưng Đằng Thanh Sơn cũng phải giật mình.

 

Ba người đứng đầu của Thần Quốc được xưng là thần! Đương nhiên ba người này đều là SS cấp sát thủ, tuyệt đối là tông sư cảnh giới cường giả. Hơn nữa ba người đứng đầu của Thần Quốc bước vào tông sư cảnh cảnh đã rất nhiều năm. Bước vào tông sư cảnh giới rất nhiều năm và vừa mới bước vào tông sư cảnh giới đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

 

Mặc dù Đằng Thanh Sơn bởi vì tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật' khiến cho tố chất thân thể của hắn nâng cao gấp đôi, hầu như là thành tựu cả đời của một vị tông sư bình thường.

 

Chính là...

 

Địch nhân là hai trong ba người đứng đầu, là vô địch truyền thuyết trong thế giới hắc ám. Nhiều năm như vậy không ai có thể giết chết một trong ba người này.

 

"Lần này vậy mà mời đến bọn họ, hơn nữa còn là hai người cùng một chỗ xuất phát đến đối phó ta. Bọn họ thật là coi trọng ta!" Đằng Thanh Sơn mặc dù cảm thấy áp lực nhưng đáy lòng hắn cũng nổi lên chiến ý.

 

Đằng Thanh Sơn không biết là Thần Quốc điều động hai trong ba người đứng đầu tổ chức đến là bởi vì lo lắng Đằng Thanh Sơn có sư môn tại Trung Quốc. Hai người nếu như gặp phải Hình Ý môn tông sư xuất sơn giúp đỡ Đằng Thanh Sơn thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Chính vì vậy nên bọn họ mới phái hai người liên thủ truy sát Đằng Thanh Sơn.

 

Hai người liên thủ, tiến khả công, thối khả thủ (Tiến tới trước thì có thể tấn công, lùi lại thì có thể phòng thủ), chẳng khác nào tăng thêm một tầng bảo hiểm.

 

'Thần Quốc' tiếp thu nhiệm vụ cho đến giờ trong từ điển chưa hề có hai chữ 'thất bại'!

 

 

Biết rằng hai trong ba người đứng đầu của tổ chức đệ nhất trên thế giới là 'Thần Quốc' đã đi đến Trung Quốc muốn truy sát mình nhưng Đằng Thanh Sơn không khẩn trương chút nào mà ngược lại có phần chờ đợi! Sau khi đạt đến tông sư cảnh giới, lại tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật' thì thực lực của Đằng Thanh Sơn so với quá khứ đã không chỉ là mạnh hơn gấp mười lần.

 

Nếu như là hiện tại có gặp lại Tôn Trạch và Dole Goth Grove thì chỉ cần hắn nhất tay nhấc chân liền đã có thể giết chết đối phương.

 

Cao thủ vốn tịch mịch, muốn tìm đối thủ cân sức là rất khó.

 

"Ba người đứng đầu, vô địch trong truyền thuyết? Truyền thuyết này sẽ bị ta phá vỡ."

 

Từ sáng sớm Đằng Thanh Sơn đã rời khỏi chỗ ở và thuê một chiếc xe taxi.

 

"Đi đến khu phố cổ. Ông biết Dương Liễu trà xã chứ?" Sau khi tiến vào trong xe Đằng Thanh Sơn liền nói với lái xe.

 

Lái xe cười nói: "Biết rồi, tôi ở Dương Châu đã vài chục năm, Dương Liễu trà xã ở chỗ nào làm sao lại không biết. Yên tâm, trong vòng mười phút sẽ đến nơi!"

 

Quả nhiên là mười phút sau Đằng Thanh Sơn đã đến Dương Liễu trà xã.

 

***

 

Một chiếc xe thể thao Audi lướt đi trên con đường của khu phố cổ, ngồi tại vị trí bên cạnh lái xe chính là Lâm Thanh.

 

"Hi, Lâm thư. Mấy hôm nay tỉ có gặp đến Đằng Thanh Sơn không?" Lái xe chính là Tiếu Mẫn.

 

Lâm Thanh lắc đầu: "Đã một tháng rồi nhưng một chút tin tức đều không có. Đành chịu, tỉ cũng không muốn mang đến phiền phức cho hắn. Coi như tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng." Lâm Thanh lập tức cười chế giễu, "Tỉ, cũng chỉ có quyền nằm mơ mà thôi." Đột nhiên tiếng điện thoại trong trẻo vang lên, Lâm Thanh lấy điện thoại từ trong túi ra.

 

"A lô." Lâm Thanh vừa mở miệng trả lời, sắc mặt liền hơi biến đổi.

 

"Tối hôm nay? Được rồi, gặp tại chỗ cũ." Lâm Thanh liền dập máy, sắc mặt rất khó coi.

 

Tiếu Mẫn lén lút nhìn Lâm Thanh nhẹ giọng hỏi: "Là Lý Minh Sơn à?"

 

"Ngoại trừ hắn ra thì còn có ai?" Ánh mắt của Lâm Thanh mang theo chút căm hận.

 

"Nếu như hắn chết đi thì tốt." Tiếu Mẫn cũng bất lực phụ họa.

 

"Ừm, tỉ cũng chỉ mong cho hắn chết đi nhưng loại người này lại sống rất dai. Được rồi, A Mẫn. Dừng xe tại phía trước Dương Liễu trà xã cho tỉ xuống xe ở đó." Lâm Thanh bảo.

 

Cách chỗ đó không xa chính là Dương Liễu trà xã, chiếc xe chầm chậm dừng lại. Sau khi Lâm Thanh xuống xe, Tiếu Mẫn liền lái xe rời khỏi.

 

Lâm Thanh Tiến vào Dương Liễu trà xã. Cách trang trí của trà xã kết hợp với phục vụ viên mặc trang phục tiểu nhị thời cổ đại khiến cho trà xã tràn ngập không khí cổ xưa.

 

Nhưng Lâm Thanh không có tâm tình thưởng thức những điều này. Nàng đi đến đây chỉ là vì muốn khiến cho tâm tình bình tĩnh một chút mà thôi.

 

Lâm Thanh thói quen đi lên tầng hai của trà xã, ánh mắt nhìn quanh. Ý chí của nàng đang bị sa sút nhưng ánh mắt lại đột nhiên sáng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Lâm thanh liền tiến tới hai bước: "Đằng Thanh Sơn!"

 

"Lâm Thanh?" Đằng Thanh Sơn đang nhàn nhã uống trà, nhìn thấy người đến là Lâm Thanh thì hắn liền mỉm cười.

 

Lâm Thanh ngồi xuống đối diện với Đằng Thanh Sơn với nét mặt kinh ngạc, nàng liền dò hỏi: "Mấy hôm nay anh có sự việc quan trọng gì à? Mấy hôm nay tôi không nhìn thấy anh đến đây." Câu nói đó tiết lộ ra một sự thật - Lâm Thanh bản thân mỗi ngày đều đi đến Dương Liễu trà xã, mục đích của nàng không cần nói cũng biết.

 

"Tôi bận chút việc." Đằng Thanh Sơn rất tùy ý trả lời.

 

"Lâm Thanh, cô mỗi ngày đều rỗi rãi như vậy sao?" Đằng Thanh Sơn hỏi.

 

Lâm Thanh mỉm cười: "Công việc trong công ty cũng rất đơn giản. Sự việc bình thường thì nhân viên đều có thể giải quyết được, gặp đến việc lớn mới phải tìm đến tôi. Đúng rồi, Đằng Thanh Sơn. Trước đây anh ở An Nghi huyện thành, hiện tại lại ở Dương Châu thành không về nhà. Chẳng nhẽ phu nhân của anh không lo lắng giục anh trở về sao?"

 

"Nhà?" Đằng Thanh Sơn sâu trong đáy lòng đã bị chấn động.

 

Bản thân có nhà chăng?

 

Khi còn nhỏ thì hắn coi cô nhi viện là nhà, nơi đó có Viện trưởng nãi nãi, có đệ đệ Thanh Hà. Sau này hắn trở thành sát thủ thì chỉ cần cùng Tiểu Miêu ở đâu thì nơi đó chính là nhà.

 

Hiện tại thì sao?

 

Bản thân còn có nhà chăng?

 

Đằng Thanh Sơn không nhịn được lại mân mê chiếc tiểu đỉnh đeo trên ngực, vì đó là di vật của thê tử 'Tiểu Miêu'.

 

"Đằng Thanh Sơn?" Lâm Thanh thấy Đằng Thanh Sơn sững sờ liền cất cao giọng.

 

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Nàng đã qua đời rồi."

 

"Đã chết?" Lâm Thanh trợn trừng mắt.

 

Trẻ tuổi như vậy có thê tử đã đủ để khiến cho người ta rất kinh ngạc, vậy mà ngay cả thê tử cũng đã chết. Điều này càng không thể tưởng tượng được.

 

"Cô đừng hỏi nữa?" Đằng Thanh Sơn hơi nhíu mày.

 

Lâm Thanh cũng rất rõ đạo lý đối nhân xử thế. Nàng biết hắn trẻ tuổi như vậy đã có thê tử nhưng thê tử lại sớm qua đời, thêm vào thân thủ của Đằng Thanh Sơn rất cao cường, khẳng định hắn có bí mật rất lớn."

 

Đằng Thanh Sơn, anh biết nhiều về Dương Châu thành không? Anh đã đến Sấu tây hồ chưa? Đã đến Cá viên chưa?" Lâm Thanh liền bắt đầu thay đổi chủ đề.

 

Đằng Thanh Sơn cũng liền từng câu từng câu một nói chuyện với Lâm Thanh nhưng sự chú ý của Đằng Thanh Sơn lại hầu như đều tập trung tại nhà của đệ đệ 'Thanh Hà'.

 

Chốc chốc hắn lại nhìn một lần, chỉ cần có người đi qua nhà của 'Thanh Hà' thì Đằng Thanh Sơn đều để mắt đến.

 

Đến khoảng mười rưỡi sáng, một chiếc xe Audi A6 màu đen đi đến trước cửa nhà của Thanh Hà liền dừng lại. Từ trong đó đi ra một người dáng vẻ cao lớn cường tráng, cao khoảng một mét chín mươi. Từ bên kia cửa xe đi ra một nữ tử mặc đầm bầu với cái bụng lớn tròn trịa.

 

"Thanh Hà!" Đằng Thanh Sơn từ trong đáy lòng không nhịn được đã mừng phát cuồng.

 

"Là Thanh Hà!" Đằng Thanh Sơn có một chút tư liệu của đệ đệ Thanh Hà, cũng biết hình dạng giờ đây của đệ đệ Thanh Hà. Thêm vào vẻ mặt của 'Thanh Hà' và hắn cũng có vài phần tương tự. Tối quan trọng là... Loại liên hệ của huyết mạch khiến cho Đằng Thanh Sơn vừa nhìn liền cảm thấy rất thân thiết.

 

"Chắc hẳn đó là thê tử 'Lý Nhiễm' của Thanh Hà." Đằng Thanh Sơn trên mặt không thể không lộ ra một nụ cười.

 

Nhìn thấy đệ đệ và thê tử đằm thắm thì Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.

 

"Tiểu Nhiễm, để ta xách đồ cho. Nàng đã mang bầu to như vậy rồi, đừng loạn động." Lúc này Tần Hồng mở cốp sau của xe lấy ra hai chiếc va li lớn.

 

"Muội không sao." Lý Nhiễm đưa tay xoa bụng, trên mặt nở nụ cười.

 

Tần Hồng theo thói quen hướng bốn phía nhìn quanh một lần, chính vì vậy khiến cho hắn chú ý đến cửa sổ tầng hai của'Dương Liễu trà xã' phía đối diện có một người đang nhìn vào hắn. Đặc biệt là hình dạng của đối phương khiến cho Tần Hồng cảm giác giống như phảng phất bị một luồng nước lạnh dội lên người.

 

"Lang!"

 

"Phi đao cô lang!" Tần Hồng sợ đến nỗi trái tim co giật mạnh.

 

Mặc dù hơn một tháng trước Tần Hồng đã nhận được tin tức, nhưng các tinh anh phòng bị rất lâu đều liên tục không phát hiện ra tung tích của 'phi đao cô lang', cũng không phát hiện ra tung tích hai người đứng đầu của tổ chức 'Thần Quốc'. Điều này khiến cho tinh thần của Tần Hồng hơi có chút buông lỏng. Hắn còn tưởng rằng phi đao 'cô lang' sớm đã rời khỏi Dương Châu.

 

"Hắn vẫn ở nơi đây." Tần Hồng đột nhiên lại bình tĩnh lại.

 

Lúc đó Tần Hồng cũng kinh ngạc phát hiện ra phi đao 'cô lang' lại hướng về phía hắn gật đầu cười cười.

 

Tần Hồng cũng giả vờ rất tự nhiên hướng về phía Đằng Thanh Sơn cười.

 

"Đi, chúng ta vào trong nhà thôi." Tần Hồng cũng không dám quá do dự liền mang theo thê tử nhanh chóng tiến vào trong nhà.

 

...

 

Trên tầng hai của trà xã, Đằng Thanh Sơn trong lòng vô cùng vui sướng. Trên mặt cũng không kìm được lộ ra nụ cười.

 

"Thanh Hà, cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy đệ đệ Thanh Hà! Ha ha, không nghĩ đến là đệ muội cũng đã có mang. Quá tốt...." Đệ đệ 'Thanh Hà' là thân nhân duy nhất của hắn. Hai mươi hai năm không thấy, hiện tại lại được nhìn thấy một lần. Đặc biệt là đệ đệ lại có gia đình hạnh phúc như vậy.

 

Đằng Thanh Sơn vui vẻ từ trong tâm khảm!

 

"Đệ đệ có cuộc sống hạnh phúc, hiện tại trong lòng của ta không còn lại chút nào vướng mắc cả." Đằng Thanh Sơn từ sâu trong tâm rất cao hứng và thoải mái. Tâm nguyện suốt hai mươi hai năm của hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành.

 

Hắn không dự định đến nói chuyện cùng Thanh Hà và cũng không dự định nhận huynh đệ.

 

Bởi vì...

 

Hắn không muốn khiến cho Thanh Hà biết rằng nó có một vị ca ca như vậy. Rốt cuộc Đằng Thanh Sơn hắn kẻ thù có không ít, chẳng hạn như là Redmayne gia tộc! Đặc biệt là làm sát thủ nhiều năm thì chắc chắn hắn kết thù oán với rất nhiều kẻ thù. Thanh Hà mặc dù cũng là thành viên của quốc gia đặc thù bộ môn nhưng mà cái vòng luẩn quẩn mà Đằng Thanh Sơn đang tham gia chính là chiếc vòng luẩn quẩn cao nhất của thế gian con người.

 

Cao thủ cường địch của Đằng Thanh Sơn nhiều như mây. Một khi bị kẻ thù biết rằng Thanh Hà là đệ đệ của hắn thì việc bọn họ muốn giết Thanh Hà trút căm phẫn quả là dễ như trở bàn tay.

 

"Thanh Hà." Đằng Thanh Sơn nhìn nơi ở của đệ đệ, chỉ có thể trong lòng lặng lẽ chúc đệ đệ hạnh phúc.

 

***

 

Sau khi Tần Hồng và thê tử 'Lý Nhiễm' tiến vào trong phòng ngủ, Lý Nhiễm định kéo rèm cửa mở cửa sổ liền bị Tần Hồng ngăn lại.

 

"Đừng kéo rèm cửa." Tần Hồng lúc này mới có thể thở ra một hơi.

 

"Làm sao." Lý Nhiễm cuối cùng phát giác ra có điểm không đúng.

 

"Vừa rồi người trên tầng hai của Dương Liễu trà xã chính là phi đao 'cô lang'!" Tần Hồng nhẹ giọng nói.

 

Lý Nhiễm cũng bị dọa nhảy dựng lên. Nàng là thê tử của Tần Hồng đồng thời cũng là thành viên của Đặc biệt hành động tổ, đương nhiên cũng biết không ít bí mật.

 

"Phi đao 'cô lang'? Huynh nói là phi đao 'cô lang' đang ở ngay bên cạnh chúng ta?" Lý Nhiễm trước đó không hề nhìn thấy Đằng Thanh Sơn.

 

Tần Hồng gật đầu trầm giọng nói: "Tiểu Nhiễm, ổn rồi. Loại nhân vật đáng sợ như phi đao 'cô lang' không là chúng ta có thể đối phó." Lập tức Tần Hồng liền rút điện thoại ra bấm số: "Alô, Dương ca à. Đệ đã phát hiện ra phi đao 'cô lang'. Đúng rồi, hắn đang ngồi tại gian trà xã cách nhà của đệ không xa."

 

"Đệ biết rồi, đệ sẽ không manh động (hành động thiếu suy nghĩ). Được rồi, tất cả chờ Dương ca huynh đến sắp đặt. Ok, đệ đã hiểu!"

 

Lập tức Tần Hồng liền dập máy.

 

"Thế nào, Dương ca nói gì?" Lý Nhiễm hỏi.

 

Tần Hồng bất lực cười: "Còn có thể nói gì? Dương ca ra lệnh chúng ta điều gì cũng đừng làm, huynh ấy sẽ tự thân đến bố trí nhân thủ... Không có biện pháp, rốt cuộc phi đao 'cô lang' loại nhân vật này quá mạnh. Bọn họ loại nhân vật này cho dù là biết rõ rằng có người đang truy tìm thì bọn họ như cũ vẫn có thể tự do tự tại ngồi uống trà. Điều này là vì sao?"

 

"Bởi vì bọn họ không sợ hãi gì cả."

 

Tần Hồng đột nhiên nhíu mày: "Tiểu nhiễm, ta nhớ là vừa rồi 'phi đao' cô lang hướng về phía ta mỉm cười."

 

"Hắn mỉm cười với huynh?" Lý Nhiễm kinh ngạc hỏi.

 

"Ừ, không biết vì sao nhưng ta lại cảm giác thấy phi đao cô lang này không có ác ý." Tần Hồng cất giọng nghi hoặc, "Kì thật ta luôn cảm thấy 'phi đao' cô lang khiến cho ta có một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ như đã từng thấy qua hắn ở chỗ nào đó. Chính là ta nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra."

 

"Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa." Lý Nhiễm nói.

 

Chỉ quá một lát tiếng gõ cửa đã vang lên.

 

"Chắc là Dương ca đến, để ta ra mở cửa." Tần Hồng lập tức đi đến phòng khách, xuyên qua lỗ theo dõi nhìn qua bên ngoài rồi mới mở cửa. Ngoài cửa là một nam tử đeo kính thân cao khoảng một mét bẩy lăm trông rất thư sinh. Sau khi nam tử này tiến vào thì Tần Hồng liền đóng cửa lại.

 

Lúc đó Lý Nhiễm từ trong phòng ngủ đi ra.

 

"Dương ca." Lý Nhiễm cười chào hỏi.

 

"Tiểu Nhiễm, muội đang có mang thì đừng chạy loạn lên, chú ý nghỉ ngơi." Vị 'Dương ca' này cười nói. 'Dương ca' tên đầy đủ là 'Dương Vân', là tổng phụ trách nhân của Đặc biệt hành động tổ trong phạm vi toàn Giang Tô và thực lực của hắn cũng cực cao. Sự việc lần này bởi vì liền quan đến 'phi đao' cô lang và hai người đứng đầu của Thần Quốc cho nên toàn bộ thành viên của Đặc biệt hành động tổ trong phạm vi Giang Tô đều tập trung đến Dương Châu.

 

Dương Vân nhìn sang Tần Hồng nói: "Tần Hồng, đệ nói là đã nhìn thấy 'phi đao' cô lang phải không? Đệ thử đến nhìn xem hắn còn ở đó không?"

 

Tần Hồng gật đầu, đi đến cửa sổ phòng khách nhìn xuyên qua cửa chớp.

 

"Dương ca, hắn vẫn ở đó." Tần Hồng vừa nói xong thì Dương Vân lập tức chạy tới.

 

"Dương ca huynh nhìn xem, hắn đang ngồi trên tầng hai của gian trà xã phía đối diện, chính là cửa sổ lớn nhất đó. Nam tử chính là phi đao cô lang, còn đối diện hắn có một nữ tử ngồi ở đó." Tần Hồng nhíu mày, "Ồ, lại là cô ta?"

 

"Cô ta?" Dương Vân có chút kinh ngạc.

 

"Ử, trước đó đệ không quan sát cẩn thận nữ tử đó không nghĩ đến lại là cô ta. Nữ tử này tên là Lâm Thanh và là nhân vật tương đối nổi danh ở Dương Châu thành của chúng ta." Dương Châu thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nhân vật nổi danh này Tần Hồng đương nhiên là rõ như lòng bàn tay.

 

Dương Vân hơi gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số.

 

"Trần Tam, mang nhân viên hai tổ của cậu đến đây, đến... để xem nào, đến quán cà phê Bạch Vân tại đối diện nhà của Tần Hồng tập trung. Tôi có nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu!" Nói xong Dương Vân liền dập máy.

 

"Tần Hồng, đệ ở đây đừng đi đâu." Dương Vân dặn dò xong liền lập tức rời khỏi nhà của Tần Hồng.

 

...

 

Tại phòng Vip trong quán cà phê Bạch Vân chỉ có Dương Vân và một trung niên nhân có bề ngoài rất chất phác ngồi đó.

 

Nghe tai nghe truyền đến báo cáo, trung niên nhân này gật đầu nói: "Dương đầu, phi đao cô lang và Lâm Thanh đã rời khỏi Dương Liễu trà xã. Tiểu đội của tôi có một người phụ trách theo dõi Lâm Thanh còn bốn người khác sẽ thay nhau theo dõi phi đao cô lang."

 

Dương Vân không nói gì mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.

 

Chỉ chốc lát trung niên nhân này cười khổ báo: "Dương đầu, phi đao cô lang đã biến mất."

 

"Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta." Dương Vân lắc đầu cười nói, "'Phi đao' cô lang này có thể nói là cường giả tối cao trên thế giới con người, lại từng là sát thủ nên đối với ẩn nấp, theo dõi người khác đều rất sở trường. Muốn bám theo hắn khó khăn rất lớn, đành chịu. Trần Tam, tổ của cậu cứ theo dõi vào Lâm Thanh cho tôi. Có lẽ có thể từ Lâm Thanh tìm ra manh mối."

 

"Vâng." Trần Tam lập tức tuân lệnh.

 

***

 

Trong căn hẻm cũ kĩ, Đằng Thanh Sơn giống như một người đang đi dạo.

 

"Vừa rồi theo dõi ta chắc phải là thành viên cùng tổ chức với đệ đệ." Đằng Thanh Sơn đã đoán ra, "Bằng vào thân phận của đệ đệ chắc là đãi tra ra thân phận 'phi đao' cô lang của ta." Đằng Thanh Sơn đối với điều này không để ý chút nào. Loại đội viên đặc công này trong mắt của hắn chẳng khác nào là người bình thường.

 

Vành tai của Đằng Thanh Sơn hơi cử động, tốc độ của hắn lập tức tăng nhanh.

 

Hắn đi đến ngã rẽ. Tại con phố phía trước có một nam tử gầy ốm đội mũ đang bước đi.

 

Đằng Thanh Sơn không ở tại Dương Liễu trà xã quá lâu chính là vì muốn bám theo nam tử gầy ốm này. Bất quá bằng vào thực lực của Đằng Thanh Sơn thì không cần dùng mắt nhìn mà chỉ cần dựa vào lỗ tai cũng đã có thể theo sát người khác.

 

"Sáng nay tiểu tử này đi qua nhà của đệ đệ ba lần, mỗi lần đi qua y phục đều thay đổi. Hơn nữa mỗi lần đi qua hắn đều quan sát cẩn thận nơi ở của đệ đệ, chắc phải là có ý đồ xấu." Đằng Thanh Sơn tập trung chú ý nhà của đệ đệ, đối với những người đi qua đó đều quan sát qua một lần.

 

Bằng vào ký ức lực đã được đặc biệt huấn luyện của hắn thì chỉ cần nhìn qua một lần thì tuyệt đối không thể quên được.

 

Đặc biệt là người phía trước này năng lực ngụy trang lại kém như vậy.

 

"Ánh mắt của người này cũng không đúng, nhìn sự vật xung quanh tựa hồ đều mang theo sự phòng bị." Đằng Thanh Sơn là một sát thủ cấp cao nhất nên rất dễ dàng phát hiện ra rất nhiều nhược điểm của đối phương. Hiển nhiên năng lực ngụy trang của đối phương là quá kém.

 

Đã phán đoán ra đối phương chắc phải có ý đồ xấu đối với đệ đệ, Đằng Thanh Sơn sao lại có thể dễ dàng buông tha? Đệ đệ Thanh Hà chính là thân nhân duy nhất của hắn.

 

Mặc dù Đằng Thanh Sơn liên tục bám theo nhưng nam tử gầy ốm lại không hề nhận ra rằng đằng sau có người bám theo mình.

 

Không lâu sau nam tử gầy ốm này đi đến một khu dân cư nhỏ sáu tầng, thuận theo cầu thang đi lên tầng trên. Đằng Thanh Sơn đứng tại chân cầu thang lắng nghe.

 

"Tầng ba, căn phòng bên trái." Đằng Thanh Sơn lắng nghe âm thanh và rất dễ dàng đã nhận ra vị trí của đối phương.

 

Hắn lập tức đi theo cầu thang lên tầng ba, đi đến trước cửa căn phòng đó dí sát tai vào cánh cửa gỗ lắng nghe.

 

m thanh trong phòng rất nhỏ nhưng Đằng Thanh Sơn lại nghe rõ như ban ngày.

 

"Hi (Viết tắt của hello), Lý lão bản (Ông chủ Lý), Tôi đã đi qua chỗ đó. Ông không nói với tôi là Tần Hồng lại có một thê tử đang có mang. Tôi đến giết Tần Hồng đến lúc đó chắc chắn phải thuận tay giết chết luôn thê tử của hắn, nếu không thê tử của hắn hét lên bị những người chung quanh phát hiện ra thì tôi sẽ rất xui xẻo. Ông phải tăng giá lên thêm khoảng mười vạn. Giá này đối với ông chắc không đáng gì phải không."

 

Ngoài cửa phòng Đằng Thanh Sơn nghe vậy trong lòng lập tức nổi lên sát cơ.

 

Muốn giết đệ đệ của ta, lại còn muốn giết đệ muội?

 

Trên thế gian này đệ đệ là thân nhân duy nhất của hắn và hắn tuyệt đối không cho phép sự việc như vậy phát sinh.

 

"Ha ha, Lý lão bản quả nhiên sảng khoái. Không có vấn đề! Chờ xong việc tôi sẽ lập tức rời khỏi. Yên tâm, Tần Hồng lợi hại nhưng tôi sớm đã có kế hoạch, hắn chết chắc. Được rồi, ông chỉ cần chờ tin tức tốt lành của tôi thôi." Nam tử trong phòng nói xong liền dập máy.

 

Đằng Thanh Sơn đưa tay lên tay nắm cửa, nội kình chấn động sau đó rất thoải mái đẩy cửa tiến vào phòng. Cửa phòng giống như không hề khóa liền bị hắn đẩy ra.

 

Nam tử gầy ốm đang thoải mái nằm trên ghế xô pha của phòng khách, trong miệng còn rên rỉ ca khúc. Tay gã cầm điều khiển từ xa lên vừa mới mở ti vi lên liền đảo mắt qua cửa phòng, ở đó vậy mà lại có một người trẻ tuổi đeo kính đẩy cửa tiến vào. Đối phương còn rất tự nhiên đóng cửa phòng lại.

 

"Ngươi, ngươi là ai?" Nam tử gầy ốm giật nẩy mình, trong lòng còn rất nghi hoặc. Chẳng nhẽ gã quên không khóa cửa? Không có khả năng, gã không có khả năng sơ ý như vậy.

 

"Ngươi hỏi ta là ai à?" Đằng Thanh Sơn cười bước tới.

 

Nam tử gầy ốm trong mắt chớp lên hung quang. Hắn nhanh như chớp rút súng lục từ thắt lưng ra.

 

Có điều người trẻ tuổi lúc trước vừa đứng tại cửa phòng vậy mà giờ đây lại quỷ dị đã đến trước mặt của gã và đưa tay nắm lấy khẩu súng của gã.

 

"Xuy xuy..." Nòng của khẩu súng vậy mà bị bẻ cong.

 

Nam tử gầy ốm sắc mặt đại biến.

 

Nòng súng vốn rất cứng, căn bản không cần nghi ngờ. Một người chỉ dựa vào lực tay đã có thể bẻ cong nòng súng, loại người này là gã có thể phản kháng?

 

"Vị đại ca này, huynh, huynh là thuộc nơi nào?" Nam tử gầy ốm bị dọa đến nỗi trong lòng run lên liền nói," Đệ là Sở Thiên, trên giang hồ cũng có chút thanh danh... Trước đây một đoạn thời gian ở tại quê nhà phạm tội bị truy nã liền đi đến nơi đây. Nếu như có chỗ nào đắc tội đại ca..."

 

"Câm mồm." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

 

'Sở Thiên' bị dọa lập tức im lặng.

 

"Hiện tại ta hỏi ngươi câu nào thì ngươi phải trả lời câu đó." m thanh của Đằng Thanh Sơn không có chút nào thay đổi, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại khiến cho tim của Sở Thiên đập thình thịch.

 

"Xin đại ca cứ nói." Sở Thiên liền nói.

 

"Có phải là ngươi lên kế hoạch muốn giết cả nhà của Tần Hồng." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.

 

Sở Thiên sững người, lại bắt đầu do dự.

 

"Ca sát!" Sở Thiên hầu như không nhìn thấy đối phương động thủ thì đã cảm thấy tay phải nhói lên đau đớn. Toàn bộ xương tay của gã trực tiếp bị bẻ gẫy, khiến cho gã đau đớn muốn gào lên nhưng nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì Sở Thiên chỉ có thể cắn răng cố nhịn không hét lên. Bởi vì gã biết...

 

Dưới loại tình huống này gã càng hét lên thì chết càng nhanh.

 

Mặc dù đau đến nỗi trán rỉ đầy mồ hôi nhưng Sở Thiên vẫn run rẩy trả lời: "Vâng, là đệ phạm tội, dù sao cũng đã bị truy nã nên điếc không sợ súng. Vì vậy nên đệ đi qua Dương Châu thuận tiện làm một chuyến sau đó lập tức rời khỏi đây. Tần Hồng là bằng hữu của đại ca à? Nếu là vậy thì là huynh đệ không đúng, đệ không nói lời thứ hai sẽ lập tức rời khỏi. Nếu như đại ca có gì bất mãn xin cứ dặn dò."

 

"Ai thuê ngươi làm?" Giọng điệu của Đằng Thanh Sơn như cũ không có chút nào thay đổi.

 

"Điều này, điều này đệ cũng không thể nói." Sở Thiên nỗ lực gượng cười, "Điều này không hợp quy củ..."

 

"Ca sát." Nháy mắt xương tay trái của hắn cũng đã bị bẻ gẫy.

 

Bất quản là lực đạo này hay là sự lạnh lùng của đối phương đều khiến cho Sở Thiên gần như vỡ tan.

 

"Ta đã nói qua, ta hỏi ngươi đáp. Ta không muốn lại hỏi thêm lần thứ hai, nếu không ngươi đã biết hậu quả." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói," Lý lão bản là ai!"

 

"Huynh đã biết?" Nghe Đằng Thanh Sơn nói ra ba từ 'Lý lão bản' thì đào phạm vong mệnh Sở Thiên này (Tù bị truy nã liều mạng, tương tự vong mệnh chi đồ) trong lòng không thể không tức giận, ngươi đã biết còn hỏi ta? Hai tay gã đều đã bị bẻ vụn nên Sở Thiên căn bản không dám nói gì.

 

"Trả lời ta." Đằng Thanh Sơn nói.

 

Sở Thiên hít sâu một hơi cố nhịn cơn đau từ hai tay truyền đến nói: "Đại ca, nếu như đệ trả lời thì huynh không được giết đệ. Nếu như huynh không đáp ứng thì hôm nay cho dù huynh hành hạ đệ cho đến chết thì đệ cũng không nói." Nói xong Sở Thiên cắn chặt răng, hai mắt nhìn chòng chọc vào Đằng Thanh Sơn.

 

Đằng Thanh Sơn chỉ lạnh nhạt nhìn hắn nói: "Được!"

 

Sở Thiên thầm thở ra một hơi.

 

Gã cho rằng nhân vật có thực lực đẳng cấp này thì chắc phải rất coi trọng lời hứa.

 

"Ra lệnh cho đệ động thủ chính là Đổng sự trưởng(Chủ tịch hội đồng quản trị) 'Lý Minh Sơn' của Minh Sơn tập đoàn. Lý Minh Sơn cũng là nhân vật có tiếng trên giang hồ, rất ghê gớm." Sở Thiên nói.

 

"Lý Minh Sơn, Minh Sơn tập đoàn." Đằng Thanh Sơn đã nhớ cái tên này

 

Lập tức Đằng Thanh Sơn vung tay lên, ngón trỏ và ngón giữa của hắn đã tạo thành kiếm chỉ trực tiếp đâm vào giữa trán của tên đào phạm (trốn tù) này. Sở Thiên chỉ cảm thấy đầu hơi đau đớn thì ý thức của hắn đã lâm vào mơ hồ. Hắn kinh hãi oán hận đích nhìn Đằng Thanh Sơn, sau đó ánh mắt hắn ảm đạm hoàn toàn mất đi màu sắc.

 

Hắn hận Đằng Thanh Sơn không tuân thủ lời hứa.

 

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nhìn người này một lần.

 

Từ khi bẩy tuổi bắt đầu hắn đã phải từ trong đống xác chết đấu tranh ngoi lên. Là một sát thủ có thể xưng là đáng sợ nhất trên toàn thế giới, từ bé hắn được truyền thụ chính là các loại thủ đoạn giết người. Sao hắn lại có thể vì một lời hứa đáng buồn cười mà buông tha đối thủ? Huống chi đối phương chính là kẻ muốn giết chết cả nhà của đệ đệ. Bất cứ thứ gì uy hiếp đến sinh mệnh của thân nhân thì Đằng Thanh Sơn tuyệt đối sẽ không thể để cho đối phương tồn tại.

 

Lưu lại một thi thể và một khẩu súng đã bị gấp khúc, Đằng Thanh Sơn rời khỏi gian phòng.

 

"Lý Minh Sơn!"

 

Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nói trong lòng. 

 

Bên cạnh hồ Sấu Tây tại Dương Châu thành có một tọa tiểu khu toàn là biệt thự. Mỗi biệt thự bên trong tiểu khu hầu như đều có diện tích 500m2 trở lên và giá cả của chúng đều từ một nghìn vạn trở lên.

Tại chính giữa của toàn bộ tiểu khu có một tòa biệt thự chiếm diện tích lớn nhất, vừa vặn tiếp giáp với hồ Công Nhân trong tiểu khu hơn nữa còn đặc biệt lấy một phần của hồ Công Nhân làm hồ riêng của bản thân. Nơi này có phong cảnh đẹp nhất và giá cả tất nhiên cũng là đắt nhất. Tòa biệt thự này chính là nơi ở của đổng sự trưởng 'Lý Minh Sơn' của Minh Sơn tập đoàn.

Trên ban công tầng ba của tòa biệt thự này có một bể bơi lộ thiên.

Lý Minh Sơn rất thoải mái nằm trong bể bơi lộ thiên, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.

Bình thường khi Lý Minh Sơn suy nghĩ vấn đề thì hắn thường thích một mình ngâm trong làn nước của bể bơi. Thân thể thoải mái thì đầu óc suy nghĩ vấn đề cũng nhanh chóng.

"Đơn đặt hàng này cũng phải khoảng mười ức (1 ức bằng 100 triệu), chắc ta phải nghĩ biện pháp để giành lấy mối hàng này."

Lý Minh Sơn nhíu mày.

"Ồ?" Lý Minh Sơn đột nhiên cảm giác một cơn gió thổi qua khiến phía thân trên lộ ra khỏi mặt nước của hắn cảm thấy hơi lạnh. Lý Minh Sơn bèn liếc nhìn về phía hướng gió và sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi.

Hắn chỉ thấy trên ban công có một thanh niên mặc quần đen áo T-Shirt màu xanh đang đứng đó. Người đó chính là Đằng Thanh Sơn.

"Ngươi là ai? Làm sao lại đến đây?" Lý Minh Sơn lâm nguy bất loạn (gặp nguy hiểm không hỗn loạn), trầm giọng nói. Đồng thời hắn trực tiếp từ trong bể bơi đi ra, thuận tay lấy khăn tắm quấn quanh thắt lưng.

Đằng Thanh Sơn vừa nhìn Lý Minh Sơn vừa đánh giá hắn. Lý Minh Sơn là một trung niên nhân nho nhã khoảng bốn mươi tuổi, phong độ bất phàm: "Nếu như không hiểu Lý Minh Sơn thì sợ rằng rất khó mà nhìn xuyên qua hắn." Đằng Thanh Sơn trước khi đến đây cũng đã thông qua 'Elena' điều tra tin tức của Lý Minh Sơn.

Lý Minh Sơn năm nay bốn mươi ba tuổi.

Khi còn trẻ Lý Minh Sơn từng là thành viên của một băng trộm và sau này trở thành nhân vật đại ca của băng trộm này. Hắn dựa vào tiền tài thu được sau những vụ trộm làm tiền vốn ban đầu và bắt đầu tham gia kinh doanh. Bởi vì người này hắc đạo, bạch đạo đều có người đặt vào, thêm vào cũng có một số lượng lớn thủ hạ đi theo hắn nên số tiền vốn này tăng trưởng rất nhanh chóng.

Hai mươi năm nay Minh Sơn tập đoàn của Lý Minh Sơn đã có tài sản gần một trăm ức.

"Ta khuyên ngươi không nên động đến khẩu súng được dấu trong khăn tắm." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

Lý Minh Sơn sắc mặt biến đổi. Hắn nhanh chóng ra một khẩu súng lục từ trong khăn tắm. Hắc đạo bạch đạo Lý Minh Sơn đều có tham gia. Trong khi kinh doanh không biết hắn đã bức bách bao nhiêu người phải gia phá nhân vong (nhà tan cửa nát), khi cho vay nặng lãi không biết đã khiến cho bao nhiêu người phải tự sát. Có quá nhiều người có thù oán với hắn.

Súng lục bình thường là vật bất li thân của Lý Minh Sơn.

Lý Minh Sơn vừa mới rút súng ra thì Đằng Thanh Sơn vốn đang cách đó mười mét nháy mắt đã đi đến trước mặt hắn.

"Ngươi." Lý Minh Sơn bị tốc độ của đối phương dọa nhảy dựng lên. Khẩu súng trong tay hắn đã rơi vào tay của Đằng Thanh Sơn.

Lý Minh Sơn chỉ nghe thấy tiếng các linh kiện của khẩu súng va chạm thì khẩu súng trong tay hắn đã bị tháo ra thành rất nhiều linh kiện. Đằng Thanh Sơn mỉm cười cầm lấy các linh kiện bằng thép này và lập tức chúng liền bị gấp khúc như một đống giấy vụn. Đằng Thanh Sơn rất tùy ý ném chúng trên mặt đất.

Lý Minh Sơn bị dọa đến mức tim đập thình thịch nhưng hắn vẫn cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh, còn lộ ra một nụ cười thân thiện: "Vị huynh đệ này quả nhiên là hảo thủ đoạn, vậy mà không để lộ một dấu về gì có thể đi lên tầng ba. Bội phục, bội phục!" Đối phương có thể không động đến vệ sĩ và hệ thống giám thị đã lên đến tầng ba. Đây là thủ đoạn gì?

"Hiện tại ta hỏi ngươi vài vấn đề." Đằng Thanh Sơn vẻ mặt không có chút nào biến. Chút thủ đoạn bảo vệ của loại phú hào dân gian này đối với hắn mà nói thì căn bản không có một chút tác dụng. Quanh năm tung hoành trên toàn thế giới, có loại bảo vệ nghiêm ngặt gì mà Đằng Thanh Sơn hắn chưa từng thấy qua?

"Huynh đệ cứ nói." Lý Minh Sơn liền nói.

Đằng Thanh Sơn nhìn vào Lý Minh Sơn nói: "Nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn giết Tần Hồng?"

"Giết Tần Hồng?" Lý Minh Sơn đáy lòng vô cùng kinh hãi. Số người biết sự việc này cực ít, rốt cuộc Tần Hồng chính là chính là thành viên của quốc gia đặc thù bộ môn nên Lý Minh Sơn hắn cũng không dám tuyên dương sự việc này khắp nơi.

"Huynh đệ từ chỗ nào nghe thấy tin đồn này vậy. Đây tuyệt đối là bôi nhọ hãm hại ta!" Lý Minh Sơn liền nói, "Lý Minh Sơn ta mặc dù không tính là doanh nhân chính đáng gì, chém giết thủ đoạn Lý Minh Sơn ta lúc còn trẻ cũng từng làm qua. Nhưng muốn khiến cho ta giết Tần Hồng thì ta dù là có mười lá gan cũng không dám."

"Hô!"

Chỉ nghe tiếng gió rít lên, Lý Minh Sơn đã cảm thấy toàn bộ lỗ tai và mặt trái đau đớn.

Đằng Thanh Sơn tát một cái khiến cho Lý Minh Sơn ngã lăn ra, khăn tắm cũng rơi xuống. Lý Minh Sơn nhìn vô cùng thảm hại, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót.

"Huynh đệ làm sao lại...." Lý Minh Sơn có chút tức giận ngẩng đầu lên nhìn hướng Đằng Thanh Sơn, chính là đón lấy hắn chính là ánh mắt lạnh lùng của Đằng Thanh Sơn và âm thanh bình tĩnh: "Trước mặt ta ngươi tốt nhất là không nên tỏ ra khôn vặt. Nếu như lại có lần nói dối tiếp theo thì ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi."

Lý Minh Sơn đáy lòng run rẩy.

Lý Minh Sơn hắn cũng là từng tham gia vào giới giang hồ, cũng thấy qua tội phạm sát nhân, người hung hãn cũng thấy không ít. Chính là Lý Minh Sơn cảm giác... Những tên giết người hung hãn so với người trước mắt này chỉ như là vật nuôi đang giương nanh múa vuốt mà thôi.

Cúi đầu nhìn nòng súng bị bóp méo, Lý Minh Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Đằng Thanh Sơn nói: "Vị huynh đệ này, Lý Minh Sơn ta và Tần Hồng vô oan vô cừu (không có thù oán) gì cả. Đúng vậy, lần này ta mời một người đến giết Tần Hồng nhưng ta cũng đều là do người khác nhờ vả."

Đằng Thanh Sơn nhíu mày, được người khác nhờ?

"Ai?" Đằng Thanh Sơn hỏi.

Lý Minh Sơn do dự nhìn Đằng Thanh Sơn. Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn đột nhiên hiện lên vô cùng sắc bén.

Lý Minh Sơn bị dọa lập tức liền nói: "Là Trầm Dương Minh! Đông bắc Trầm Dương Minh!"

"Trầm Dương Minh của Đông bắc nhị hổ?" Đằng Thanh Sơn nhướn mày. Hắn không nghĩ đến lại là Trầm Dương Minh.

Trong thế giới hắc ám thì Đông bắc nhị hổ cũng là tổ hợp sát thủ độc lập tương đối lợi hại. Một trong hai người tên là 'Vương Khánh', người còn lại là 'Trầm Dương Minh. Hai sát thủ này đều là A cấp sát thủ. 'Đông bắc nhị hổ' danh tiếng không nhỏ bất quá một năm trước một trong hai người là 'Vương Khánh' đã chết đi. Tổ hợp sát thủ này tất nhiên cũng đã giải tán.

Trong các sát thủ thì có người thuộc về một tổ chức lớn nào đó nhưng cũng có sát thủ độc lập tự do.

Đông bắc nhị hổ thuộc về sát thủ tự do, thuần thúy là vì sở thích của bản thân mới làm nghề này.

"Đúng vậy, ngươi cũng biết Trầm Dương Minh?" Lý Minh Sơn cười khổ nói, "Huynh đệ ngươi khi mà đã biết hắn thì phải biết nỗi khổ của ta. Trên giang hồ thì cái tênTrầm Dương Minh của hắn chính là đại diện cho kim tự chiêu bài (bảng hiệu chữ vàng)! Lý Minh Sơn ta dù có hung hãn thế nào thì cũng không dám chọc tức hắn. Lần này hắn nhờ ta giết chết Tần Hồng, ta dám không nể mặt hắn chắc?"

Đằng Thanh Sơn ánh mắt như dao, lặng lẽ đánh giá Lý Minh Sơn.

"Trầm Dương Minh, hừ." Anh mắt của Đằng Thanh Sơn vô cùng lạnh lẽo.

Lý Minh Sơn nghe vậy liền chấn động. Thanh niên thần bí trước mắt này tựa hồ tuyệt không để ' Trầm Dương Minh' vào trong mắt.

"Rất đáng tiếc, vì ngươi phái người giết Tần Hồng nên ta phải dành cho ngươi trừng phạt!" Đằng Thanh Sơn âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Khoan đã, chờ một chút." Lý Minh Sơn kinh khủng nói. Hắn đã thành tinh làm sao lại đoán không ra ý tứ của Đằng Thanh Sơn, "Đừng giết ta, ngươi giết ta đối với ngươi không có bao nhiêu hảo hảo. Chỉ cần ngươi không giết ta... Ta có thể dành cho ngươi rất nhiều rất nhiều. Dù là ta đưa toàn bộ Minh Sơn tập đoàn cho ngươi cũng được."

Lý Minh Sơn biết đi đêm lắm có ngày gặp ma vì vậy hắn sớm đã gửi một số tiền lớn vào tài khoản ở nước ngoài. Đến thời khắc quan trọng thì số tiền đó dùng để đào mệnh. Dù là đưa Minh Sơn tập đoàn cho đối phương thì hắn như cũ vẫn có thể làm một phú ông.

"Ta không chú ý tiền tài." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

Lý Minh Sơn trong đầu vận chuyển cực nhanh.

Đối phương không chú ý tiền tài vậy phải làm thế nào?

"Ta, ta còn có bí kíp!" Lý Minh Sơn ánh mắt sáng lên, vội kêu lên," Ta biết huynh đệ ngươi rất lợi hại. Mặc dù ta cũng tu luyện nội gia quyền nhưng mà thực lực còn chưa nhập môn. Bất quá... Ta lại có bí kíp tu luyện thành tuyệt đỉnh cao thủ."

Đằng Thanh Sơn không nhịn được liền nở nụ cười: "Bí kíp tu luyện trở thành tuyệt đỉnh cao thủ? Ngươi xem phim võ hiệp nhiều quá bị tẩu hỏa nhập ma chắc."

Đằng Thanh Sơn đã bước vào tông sư cảnh giới, lại tu luyện 'Hổ hình Thông Thần Thuật', có thể nói hắn đã là cường giả tối cao của nhân gian. Còn có bí kíp gì có thể hấp dẫn được hắn?

"Không, là bí kíp thật." Lý Minh Sơn vội nói, "Khi ta còn trẻ tuổi kì thật là đệ tử của một tiểu môn phái là 'Thần Thâu Môn', kì thật đó cũng chính là tiểu thâu (ăn trộm). Bất quá môn phái này rất sa sút, toàn bộ môn phái hiện tại ngay cả một người tu luyện ra nội kình đều không có."

Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.

Thần Thâu Môn?

Một môn phái mà ngay cả một cao thủ tu luyện ra nội kình đều không có?

"Bất quá, Thần Thâu Môn của chúng ta có lịch sử lâu đời. Trong lịch sử cũng từng xuất hiện qua cao thủ tông sư cảnh giới." Lý Minh Sơn vội nói. Hắn rất rõ muốn đối phó loại cao thủ siêu tuyệt này thì có lẽ chỉ có bí kíp mới có thể cứu bản thân," Đó là bí kíp được Thần Thâu Môn chúng ta truyền thừa (truyền thụ) hơn hai nghìn năm, là bí kíp do tự tay một tông sư cao thủ thời kì Dân quốc thuật lại."

Đằng Thanh Sơn nhướn mày, đáy lòng nổi lên một tia hiếu kì.

"Bí kíp dấu ở đâu." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

"Ở trong thư phòng (phòng đọc sách) trên tầng ba của ta." Lý Minh Sơn đáy lòng thở ra một hơi vội nói" Ngươi đi theo ta."

"Ta kiến nghị ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn vì vài vệ sĩ trong biệt thự này có hay không đối với ta đều không có gì khác biệt." Đằng Thanh Sơn nói.

Lý Minh Sơn vừa hồi ức lại cảnh đối phương bóp méo nòng súng liền biết rằng vài binh sĩ thối ngũ sợ rằng thực sự không có chút tác dụng: "Ta không dám có tâm tư gì khác, xin mời đi theo ta."

Đằng Thanh Sơn đi theo Lý Minh Sơn đến trong thư phòng ở tầng ba. Thư phòng của Lý Minh Sơn rất lớn, có một giá sách lớn chiếm hầu như một nửa bức tường. Lý Minh Sơn đi đến bên giá sách, ấn một nút bấm trên giá sách. Khi đó toàn bộ giá sách liền giống như một cánh cửa hướng hai bên mở ra lộ ra một thông đạo (đường đi) đã bị khóa bởi một cánh cửa sắt.

"Dấu cũng thật là bí mật." Đằng Thanh Sơn thấp giọng cười nói.

Lý Minh Sơn liền cười nói: "Rốt cuộc thì đó cũng tính là bảo bối truyền thừa của Thần Thâu Môn chúng ta." Nói xong hắn liền mở cánh cửa sắt, đưa tay lấy từ bên trong ra một cuốn sách cổ.

"Ngươi nhìn." Lý Minh Sơn liền đưa sách cho Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn liền cầm lấy nhìn. Trên bìa cuốn sách cổ có đề bốn chữ - 'Thiên Niên Kỉ Sự', bên góc có hai chữ - Liễu Nham.