“Giết!”
Trên con đường đá nhỏ, máu đã chảy thành sông.
Cuốc mũi nhọn trong tay Hạ Vũ đã nhuốm đậm máu tươi, hắn đi đến đâu thì máu chảy đến đó, mấy kẻ này nếu như đã không muốn thả hắn đi thì hắn cũng cần không khách khí.
Tu vi phần lớn người hầu của Từ gia đều đã đạt được Hậu Thiên tầng thứ tám, nhưng đối với Hạ Vũ mà nói thì chẳng đáng là gì.
Bất kể sức mạnh hay tốc độ, bọn họ đều không thể theo kịp Hạ Vũ, cuốc mũi nhọn lia đến đâu, đầu bọn họ bị đứt tới đó.
Từng người lần lượt ngã xuống, đầu lăn lóc trên mặt đất, thân thể vẫn còn đang co giật bắn máu tung tóe, cảnh tượng thật kinh hoàng.
Trong nháy mắt, Hạ Vũ đã gi ết chết hơn mười người hầu của Từ gia.
Cũng khiến cho bọn họ biết một sự thật tàn nhẫn.
Phần thưởng nào có dễ lấy như vậy, Vũ thiếu gia vẫn là Vũ thiếu gia, tám năm trôi qua thì hắn vẫn chính là sát thần của năm đó.
Cuộc chiến nhất thời dừng lại.
Đám người hầu vẫn cầm chặt đao trong tay, nhưng trong ánh mắt đã toát lên sự sợ hãi.
Ai có thể ngờ rằng, Hạ Vũ đã hôn mê tám năm vừa mới tỉnh dậy lại có thể cường đại như vậy?
“Làm sao có thể chứ? Hắn đã hôn mê suốt tám năm, tại sao thực lực vẫn lợi hại như thế?” Trong lòng Từ Bân và kẻ người khác đều vô cùng hoang mang.
Bọn họ biết rất rõ về thực lực Hạ Vũ, tu vi hiện tại của hắn vẫn chỉ là Hậu thiên tầng thứ tám thôi.
“Một đám phế vật!” Từ Hồng nhổ nước bọt vào người hầu bên cạnh rồi mắng mỏ: “Hạ Vũ, cứ xem như thực lực của ngươi trong tám năm này không hề yếu đi, thế nhưng ngươi chỉ là Hậu Thiên tầng thứ tám. Bọn ta ở đây đều là Tiên Thiên, ngươi làm sao có thể đánh lại bọn ta?”
Hậu Thiên chưa thể tính là người tu hành, chỉ có thể xem là võ giả, sức mạnh chỉ lợi hại hơn so với người bình thường
Nhưng khi tiến vào Tiên Thiên, bước đầu đã có thể cảm nhận được linh khí, sau đó nhờ sự trợ giúp của linh khí để luyện hóa bản thân, đó chính là sự khác biệt giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên.
Hạ Vũ cười lạnh nói: “Từ Hồng, ngươi chỉ là thứ nữ của Từ gia, Từ Huân cũng không phải đệ đệ ruột của ngươi, ngươi làm thế này chỉ vì muốn nâng cao địa vị của mình thôi. Ta thật lòng khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút, ta không muốn giết nữ nhân, nhưng không có nghĩa ta sẽ không giết nữ nhân!”
“Khốn khiếp!”
Rõ ràng Hạ Vũ đã nói trúng tim đen của Từ Hồng, ả tức giận hét to: “Hạ Vũ, ngươi không phải cũng là thứ tử hay sao? Năm đó chẳng lẽ ngươi không giống ta?”
Hạ Vũ xua tay nói: “Vì vậy bây giờ ta hối hận rồi.”
“Vậy ngươi chết đi!” Từ Hồng trực tiếp xoay người, bay vụt qua mấy người hầu, lao thẳng về phía Hạ Vũ.
Đây chính là thực lực của Tiên Thiên.
Người bình thường không thể nào nhảy cao như vậy được, nhưng đối với cao thủ Tiên Thiên mà nói, thân thể của họ đã phá bỏ một vài hạn chế, khiến họ có năng lực mà người bình thường không thể có.
Đùng!
Từ Hồng vung roi thép trong tay.
Đúng như Hạ Vũ nói, ả ta chỉ là thứ nữ, nếu muốn được Từ gia coi trọng và ưu ái, thì nhất định phải nỗ lực không ngừng.
Chỉ bằng cách này, không còn ai dám khinh thường thân phận thứ nữ của ả nữa.
“Tìm chết!” Ánh mắt Hạ Vũ lạnh lẽo.
Hắn với Từ Hồng không có cừu hận gì, thậm chí thân phận của hai người đều giống nhau, nhưng bây giờ Từ Hồng lại muốn giết hắn, vậy thì hắn cũng không cần phải khách khí nữa.
Leng keng, rầm!
Sau khi roi thép quật vào cuốc mũi nhọn, nó lập tức bị cuộn tròn như rắn độc, Từ Hồng chộp lấy roi thép mắng: “Buông ra!”
Kế hoạch của ả ta là trước tiên cướp lấy vũ khí trong tay Hạ Vũ, sau đó triệt để xử lý hắn.
Nhưng không ngờ rằng, ả ta không tài nào cướp được.
Chiếc cuốc mũi nhọn dường như dính chặt vào tay Hạ Vũ.
“Ngươi chỉ có chút sức lực này thôi sao?” Hạ Vũ cười lạnh, cầm lấy chiếc cuốc mũi nhọn, vặn một vòng rồi giật mạnh: “Buông tay!”
Lần này Từ Hồng không thể đứng vững được nữa, loạng choạng lao về phía Hạ Vũ.
“Khốn khiếp!” Từ Hồng chợt hoảng sợ.
Thế nhưng dù sao ả ta cũng có nhiều kinh nghiệm chiến đâu, vậy nên kịp thời buông roi thép ra, nhanh chóng lấy ra một con dao găm sắc bén từ trong tay áo.
“Chết đi!”
Từ Hồng lao thẳng về phía trước, đồng thời hung hãn đâm xuống ngực Hạ Vũ.
Đáng tiếc là cho dù sức mạnh hay tốc độ của Từ Hồng đều kém xa, thực lực bây giờ của Hạ Vũ đã là Tiên Thiên tầng thứ tám rồi!
Hơn nữa mặc dù Hạ Vũ trong suốt tám năm trong mộng chỉ tu luyện mỗi “Đại Mộng Trảm Tiên Quyết”, nhưng đó là một bí kíp chiến đấu vô cùng lợi hại, điều này đã khiến kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng của Hạ Vũ thoát ẩn thoát hiện, nhưng chỉ c ần sai một bước Hạ Vũ đã tránh được đòn tấn công của Từ Hồng, rồi nhanh chóng phản công, trong chớp mắt ả ta đã mất mục tiêu và ngã rầm xuống đất.
Hạ Vũ nhẹ nhàng nhấc chân lên sau đó trực tiếp giẫm lên gáy của Từ Hồng, sức lực mạnh mẽ như vậy ả ta làm sao có thể chịu nổi, đốt sống cổ của ả ta gần như bị gãy nát, thất bại hoàn toàn.
“Hồng tỷ!” Từ Bân và Từ Tuấn vô cùng kinh hãi.
Từ Hồng nằm trên đất, thân thể vẫn còn giãy giụa, nhưng khi Hạ Vũ dồn thêm chút lực ở chân, ả ta lập tức không còn dám động đậy.
“Thả muội muội của ta ra, nếu không ả ta sẽ chết!” Hạ Vũ giơ tay ném cây roi thép sang một bên.
Sau đó ánh mắt của hắn lại như có như không liếc nhìn lên một cửa sổ nào đó trên tầng hai.
“Khốn khiếp!” Sắc mặt Từ Lão Hổ tối sầm lại.
Ông ta cùng một vài gia chủ khác đang ngồi đây xem, không những muốn báo thù Hạ Vũ, mà còn muốn cho các gia tộc khác biết được Từ gia lợi hại như thế nào.
Nhưng không thể ngờ được Hạ Vũ lại cường đại như vậy.
Một người trông giống như quản gia nói: “Gia chủ, hay là chúng ta thả Hạ Thiền ra trước, dù sao bọn chúng cũng không thể chạy thoát được.”
“Thả cái rắm!” Từ Lão Hổ hét lên: “Phế vật! Cả đám đều là phế vật!”
Từ Hồng rõ ràng đã làm ông ta mất hết mặt mũi.
“Hạ Vũ, nếu ngươi thả Hồng tỷ đi, chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.” Từ Bân trầm giọng nói.
“Vậy thì tiếp tục đánh đi!”
Trong mắt Hạ Vũ lóe lên một tia hung ác.
Từ Tuấn liền cảm thấy không ổn, dù sao quan hệ của hắn ta và Từ Hồng cũng rất tốt nên vội vàng hét lên: “Chờ đã...”
Nhưng đã quá muộn, Hạ Vũ đột nhiên giẫm mạnh một cái, tiếp theo đó là âm thanh răng rắc vang lên, đó chính là tiếng xương cổ bị gãy, Từ Hồng lập tức hoàn toàn tê liệt.
“Cứu mạng!” Từ Hồng thoi thóp kêu lên.
Thế nhưng, Hạ Vũ vẫn tiếp tục dùng thêm lực, Từ Hồng thậm chí không còn phát ra âm thanh được nữa, ả ta đã bị giẫm chết, máu ồ ạt chảy ra từ miệng và mũi.
“Hạ Vũ, chết đi!” Hai mắt Từ Bân đỏ ngầu, hét lớn: “Xông lên, g iết chết hắn.”
Hai kẻ Từ Bân và Từ Tuấn dẫn theo đám người hầu lao tới, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Hạ Vũ đã chuẩn bị kỹ càng, đá Từ Hồng ra xa, đồng thời hét lớn: “Chạy mau!”
Hạ Tài nhân lúc hỗn loạn bảo vệ Vận Trúc tiến gần đến góc tường, sau đó ông dùng song đao chém giết bất cứ kẻ nào dám lại gần, máu văng tung tóe.
Hạ Vũ vẫn dùng cuốc mũi nhọn chém đám người đang lao tới, trong số đó có Từ Bân và Từ Tuấn là những cao thủ mạnh nhất, bọn họ đều đã đạt đến Tiên Thiên tầng thứ năm.
Cuốc mũi nhọn của Hạ Vũ chém tới đâu, đầu của những người hầu rìa khỏi cổ tới đó, thế nhưng Từ Bân và Từ Tuấn vẫn bình an vô sự.
“Không đúng!” Trên lầu, một gia chủ đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Hạ Vũ hôn mê đã tám năm làm sao có thể mạnh như vậy? Hơn nữa các ngươi nhìn xem, rõ ràng Hạ Vũ đã có cơ hội, nhưng hắn vẫn chưa ra tay với Từ Bân.”
Đám người liền chết lặng, Từ Lão Hổ nhìn kỹ hơn rồi kinh hãi thốt lên: “Tên tiểu tử này đang che giấu thực lực!”
“Không thể nào.” Quản gia của Từ gia đáp: “Chỉ là Hậu Thiên tầng thứ tám mà thôi, hắn có thể che giấu gì chứ?”
Từ Lão Hổ nheo mắt lại, kinh ngạc nói: “Hắn đã tiến vào Tiên Thiên!”
“Hả!?” Đám người có mặt ở đó không giấu được hoảng hốt.
Chẳng trách Hạ Vũ lại mạnh như vậy, hóa ra đã là cao thủ Tiên Thiên.
Cái chết của Từ Hồng không hề oan uổng!
Thực lực của Hạ Vũ đã không còn Hậu Thiên tầng thứ tám, mà là cao thủ Tiên Thiên!
“Làm sao có thể? Không phải hôm nay hắn mới tỉnh lại sao, chẳng lẽ hắn đã tu luyện ở trong mộng?”
Người khác nói: “Cứ xem như hắn đã tiến vào Tiên Thiên, vậy tại sao đến lúc này còn che giấu thực lực làm gì?”
“Hắn sợ lão phu nhảy xuống, động thủ với hắn!” Từ lão hồ dù sao cũng là gia chủ, trong nháy mắt đã đoán ra được.
Đám người chợt nhận ra, nếu Hạ Vũ bộc lộ thực lực quá sớm, Từ Lão Hổ rất có thể sẽ tự mình ra tay.
Chính vì vậy mà hắn đã cố tình che giấu thực lực của mình.
“Tên tiểu tử này tuổi tác vẫn còn nhỏ, nhưng tâm cơ làm sao có thể sâu như vậy?” Một gia chủ thấp giọng nói.
Từ Lão Hổ cười lạnh: “Đáng tiếc con đường nhỏ này rất dài, nếu Từ Bân và Từ Tuấn bị gi ết chết, thì ta sẽ tự mình ra tay, cho hắn chút mặt mũi.”
Nói xong, trên mặt Từ Lão Hổ hiện lên một nụ cười hung ác.
Đám người có mặt ở đó không nhịn được mà thở dài, Hạ Vũ tuy rằng có tâm cơ nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện.
Nhưng vào lúc này, Hạ Vũ cùng đám người người đã vào đến một tiểu viện đổ nát.
Ngay cả cửa viện cũng sắp đổ sập xuống, bên trong còn có vài người ăn xin đang ngồi.
Sắc mặt Hạ Tài liền sáng rực lên: “Chúng ta tới rồi!”
“Vào đi!” Hạ Vũ trầm giọng nói.