Đàm Phi được bé gái a hoàn dẫn đến một sương phòng khá rộng rãi nằm sát chân núi, đây sẽ là nơi sinh hoạt của gã trong ba năm tới. Qua giới thiệu của Diệp Tử Hy, tất cả đệ tử công tác tại trụ sở này đều có một phòng như vậy, và đều có thông đạo liên thông với ngọn núi đằng sau trang viện, mỗi sương phòng đều có cấm chế rất mạnh để đảm bảo sự riêng tư cho mỗi cá nhân sinh sống và làm nhiệm vụ tại đây.
Gã dọn dẹp qua loa căn phòng của mình theo ý muốn, sau đó đi vào mật thất nằm trong lòng núi kiểm tra xem xét. Mật thất không lớn, chỉ có một tĩnh thất nhỏ chuyên để ngồi luyện công và một phòng lớn dùng luyện võ hoặc thi pháp. Nguồn linh khí nơi đây cũng khá dồi dào, tất nhiên là không thể so sánh với địa bàn Tử Huyền Môn được.
Ngày mai mới chính thức phải làm việc, gã không vội, giờ là lúc kiểm tra chiến lợi phẩm từ trận chiến với hai tên tán tu. Sau khi diệt sát hai kẻ này, gã chạy một mạch không ngừng nghỉ đến đây vì còn phải đề phòng truy binh hoặc những thứ bất trắc.
Xích Tinh Kiếm không biết là tên Sâu Róm đoạt được từ đâu, nhưng Đàm không có hứng thú với phi kiếm nên gã để qua một bên. Hoàng Kim Não Bạt có lực phòng ngự khá kiên cố, lại ẩn chứa linh pháp của Phật Môn, vật này đề phòng ma vật rất hữu hiệu, khả năng sau này sẽ phải dùng đến. Ngân Tiễn của ả thiếu phụ cũng là một thứ pháp khí tốt, còn gương đồng chưa rõ tác dụng, chỉ biết nó chiếu thứ ánh sáng trắng vào Nguyên Bảo Tiền và bị đồng xu này rút cạn năng lượng, gã cũng chịu ảnh hưởng đôi chút nhưng không đáng kể, cần thời gian kiểm nghiệm hiệu quả.
Tiếp đến, Đàm Phi mang túi trữ vật tùy thân của Hồ Duy Hiếu và giới chỉ của thiếu phụ ra kiểm tra một phen. Thân gia của Hồ Duy Hiếu phải nói là thảm không thể thảm hơn, trong túi trữ vật của gã chỉ vỏn vẹn hơn trăm Tinh Thạch, vài cuốn sách tạp nham và một túi lương khô lớn, cùng hai bình đan dược hồi phục pháp lực. Giới chỉ của Thiếu Phụ che mặt thì khá hơn, trong đó có hơn 300 Tinh thạch, hơn chục bình sứ chứa đan dược trị thương, giải độc và mấy loại Đàm không thể xác định, còn lại chủ yếu là những thứ đồ của nữ nhân không có tác dụng với gã. Tuy nhiên, không gian giới chỉ của ả này lớn hơn giới chỉ mà gã đang dùng rất nhiều, nên tạm thời gã lấy nhẫn đó chứa đồ của mình.
Lúc này, Đàm Phi cầm trên tay chiếc vòng trữ vật của Đặng Mặt Ngựa, lật đi lật lại đánh giá, dù sao đây cũng là vật tùy thân của Ma Tu cấp Đại Linh Sư, những thứ bên trong hẳn rất khủng bố, cố gắng dằn cảm xúc tò mò xuống, gã thở dài lại giấu nó vào trong người. Thời điểm này có lẽ vẫn chưa thích hợp để khám phá.
Tài sản cũ và mới đã sắp xếp ổn thỏa, gã bắt đầu tính kế cho ba năm làm nghĩa vụ tông môn tại đây. Công việc của gã cũng không phải khó khăn gì, chỉ là quản lý một quầy chuyên mua bán, trao đổi linh tài Luyện Khí, chủ yếu là xác định chính xác các món linh tài khi giao dịch. Việc khó đã có các sư huynh Thượng Linh Sư đảm nhiệm, khó hơn nữa thì trực tiếp Diệp Tử Hy xử lý.
Nhân sự công tác tại trụ sở không nhiều, ngoài Đại Linh Sư Diệp Tử Hy tọa trấn thì có thêm sáu vị Thượng Linh Sư và hơn chục đệ tử Tiểu Linh Sư như Đàm Phi. Riêng trường hợp của Nguyệt Nhi là thân phận đặc thù, nàng đến từ Ái Hoa Đảo, một gia tộc tu tiên kết minh với Tử Huyền Môn.
Mật sở này mang bí danh Thủy Thập Nhất, chuyên giao dịch với các tông môn nhỏ và các gia tộc tu tiên tại Ngao Quốc, Xích Thổ Quốc… cộng thêm mấy cái gia tộc trên những hải đảo nằm gần Ngao Quốc. Theo luồng thông tin mà Đàm được biết, Tử Huyền Môn có khoảng trên năm mươi cái mật sở dạng này. Ước tính mỗi một trụ sở tọa trấn một tên Đại Linh Sư, vậy số lượng Đại Linh Sư đi làm nhiệm vụ bên ngoài thực là một con số dọa người, chính vì lẽ đó mà Tử Huyền Môn được coi là một Siêu Cấp Tông Môn không phải bàn cãi. Tùy tiện nhặt ra vài vị cũng có thể diệt môn hoặc diệt tộc một tông môn loại vừa chứ chưa nói đến môn phái nhỏ…
...
Ba tháng sau.
Tại lầu hai của phòng khách trong trang viện, Đàm Phi đang ngồi vắt vẻo bên một bàn trà, ánh mắt chăm chú vào cuốn thư tịch giới thiệu về rất nhiều loại khoáng sản chế luyện Pháp Khí, Pháp Bảo, đây cũng là một phần trong công cuộc học tập và làm việc tại Thủy Thập Nhất. Phía sau gã là một hàng giá gỗ lớn bày biện khoảng hơn 40 mẫu linh tài phổ thông, tất cả đều được một màn cấm chế trong suốt bảo vệ.
Khi mới tiếp quản công việc chưa đầy một tháng, sinh ý bên quầy gã phụ trách đã nhiều hơn cả năm trước cộng lại, chủ yếu là từ đám Tán Tu mang lại. Hiện tại, gã đang được Diệp Tử Hy gọi là tiểu thần tài mới của mật sở. Tác nghiệp cùng gã trên lầu hai này còn một vị sư tỷ Thượng Linh Sư, nàng này có chiếc răng khểnh rất duyên, dáng người dong dỏng, mỗi bước đi đều uyển chuyển tựa như biểu diễn trang phục trong hội chợ ở quê hương gã vậy. Nàng tên Hà An, đang là mỹ nữ chỉ xếp sau nhan sắc của 'chị đại' Diệp Tử Hy mà thôi. Thỉnh thoảng, Đàm còn thấy một hai vị sư huynh vô duyên vô cớ chạy lên đây ngó nghiêng bắt chuyện cùng nàng. Hà An cũng như gã, nàng phụ trách quầy thảo dược và giao dịch các linh tài luyện đan. Tuy nhiên, sinh ý bên nàng trong tháng này còn kém xa lợi nhuận mà gã đem lại cho tông môn.
Hà An đang ngồi tại quầy của mình dũa móng tay, thi thoảng lại liếc sang quầy của tên sư đệ mặt sẹo nghe ngóng động tĩnh. Vốn dĩ đã quen với dạng ánh mắt hâm mộ từ đám nam tử, vậy mà tên kia từ ngày xuất hiện rất ít khi nhìn ngắm nàng, mở lời tán tụng hay khen ngợi nàng, biểu hiện lạnh lùng của hắn khiến Hà An rất khó chịu. Cuối cùng, nàng buộc phải lên tiếng gọi:
- Đàm sư đệ!
Đàm Phi vẫn không rời mắt khỏi cuốn thư tịch, gã ậm ừ:
- Có đệ!
- Bỏ sách xuống, nhìn qua đây xem nào! - Hà An nói như ra lệnh.
Đàm Phi từ từ hạ thư tịch xuống, thái độ rất là miễn cưỡng:
- Rồi đây… sư tỷ cần gì?
- Thấy ta có đẹp không? - Vừa nói, Hà An vừa điệu đà vuốt tóc mai, bộ dạng phong tình vạn chủng.
Đàm Phi muốn ói máu, mặt gã đỏ ửng lên khiến Hà An không đoán được ý nghĩ trong đầu gã, là thẹn thùng hay cáu giận. Không thấy Đàm trả lời, nàng sốt ruột:
- Thế nào, đẹp không?
- Đẹp… rất đẹp! - Đàm ậm ừ trả lời cho qua chuyện.
Tiếng bước chân gõ nhẹ trên cầu thang, một vị sư huynh bỗng xuất hiện, vị này tên Lã Ngọc Khanh, một trong những tín đồ tôn sùng Hà An. Hắn ta đi qua chỗ Đàm Phi, nhìn Đàm cười cợt rồi làm động tác đưa tay lên cứa cổ, cùng ánh mắt rất ngụ ý chớ có động vào đồ của ta.
Họ Lã bước đến chỗ Hà An sốt sắng:
- Hà An muội! Dưới nhà có hai tên Tán Tu muốn trao đổi chút ít linh tài luyện đan, ta dẫn lên gặp muội nhé!
Rõ ràng là tên này kiếm cớ để gặp mỹ nhân, còn bày đặt màu mè, Đàm Phi tủm tỉm cười rồi cắm mặt vào cuốn thư tịch. Hà An cũng nhìn ra được điểm này, nhưng đây là niềm kiêu hãnh của nàng, không thể bóc mẽ tên nam nhân kia, nàng gật đầu cười duyên:
- Thật tốt quá, Lã sư huynh cho họ lên đi!
Lã Ngọc Khanh hớn hở vội chạy xuống lầu. Tiếng bước chân gấp gáp đi trên bậc thang, một lão già mặt mũi nhăn nheo dẫn theo một bé trai tầm bảy, tám tuổi ăn mặc lam lũ xuất hiện. Đàm Phi nhìn thoáng qua đứa bé chợt thấy giống hình ảnh mình thời thơ ấu tại Việt Quốc, trong lòng thoáng nét trắc ẩn đầy cảm khái, gã gật đầu lễ phép với hai ông cháu kia.
Sau khi trao đổi một số linh mộc, linh thảo với Hà An, ông lão dắt đứa trẻ lượn qua quầy của Đàm Phi ngó nghiêng giá bày khoáng thạch. Lão ở cảnh giới Tiểu Linh Sư, nhưng tuổi thì đã quá lớn, đời này không còn hy vọng tiến cảnh nữa rồi. Đứa bé đi theo lão cũng ẩn hiện một sợi linh căn mỏng manh, những người từ nhị linh căn trở xuống trên phương diện tu luyện sẽ vô cùng khó khăn khi cảm ngộ linh khí trong thiên địa, vậy nên Tử Huyền Môn mới coi họ như một thứ phế vật, trường hợp của gã cũng như vậy, chỉ vì không biết lý do gì khiến Nhiên Hồn Đăng lại chọn gã nên gã mới có cơ hội đứng tại đây, là may mắn hay thứ gì khác thì Đàm chưa thể hiểu được.
Giọng nói già nua của ông lão kéo Đàm về thực tại:
- Có món Pháp Khí Phi Kiếm nào giá cả phải chăng không?
Đàm Phi do đã nắm rất rõ vật phẩm hiện có tại bí khố của mật sở, gã vội trả lời:
- Thấp nhất là 200 Tinh Thạch, là Kim thuộc tính thưa tiền bối!
Ông lão lẩm nhẩm tính toán ra chiều lưỡng lự rồi hỏi lại:
Ông lão tỏ vẻ tiếc nuối, với thân gia của một Tán Tu chân chính như lão, 300 Tinh Thạch là một con số không hề nhỏ. Lão thường phải lặn lội những nơi rừng thiêng nước độc, tìm kiếm linh thảo, săn giết Yêu Thú cấp một để đổi Tinh Thạch hoặc tài nguyên tu luyện, phải nói là cuộc sống tu luyện rất khó khăn, tính toán từng đơn vị Tinh Thạch chứ không thể muốn quăng ra 300 Tinh là quăng ra được ngay. Đàm Phi có thể hiểu được phần nào hoàn cảnh của ông lão, gã chợt nảy ra một chủ ý.
Đàm lật tay, trên mặt quầy đã xuất hiện thêm một chuôi phi kiếm lập lòe ánh đỏ, đây chính là chiến lợi phẩm Xích Tinh Kiếm, gã không có nhu cầu sử dụng nên muốn thanh lý nó cho rộng chỗ. Đàm từ tốn nói với hai ông cháu:
- Phi Kiếm này hệ hỏa, lâu rồi tiểu bối không cỏ sử dụng nên nhượng lại cho tiền bối, giá 200 Tinh Thạch, có thể trao đổi bằng vật phẩm cũng được, tiền bối cứ cân nhắc!
Ông lão mắt sáng lên, có vẻ rất ưng ý. Lão đưa tay ra cầm lấy chuôi kiếm, huơ huơ vài đường trong không khí, hai ngón tay vuốt dọc theo sống phi kiếm, ánh xích quang lập lòe nhá lên, lưỡi kiếm còn lưu lại vài tàn ảnh đỏ ối rất đẹp mắt. Lão đặt trả thanh phi kiếm lên quầy nhưng vẫn ngần ngừ:
- Kiếm tốt, nhưng 200 Tinh Thạch vẫn là con số quá lớn, ta không thể…
Đứa bé đứng cạnh lão vẫn nhìn đắm đuối món Pháp Khí, tay nó giật giật áo lão thì thào “Gia gia!”. Ông lão nhìn ánh mắt tội nghiệp của đứa cháu thở dài lẩm bẩm:
- Ài… Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! (1)
Nói rồi lão phẩy tay, từ trong túi trữ vật bay ra một đống xù xì lông lá to như một con lợn con, nằm bất động trên mặt quầy, lão nói:
- Vốn không muốn trao đổi vật này, nhưng do không đủ Tinh Thạch để đổi chuôi phi kiếm kia nên buộc lão phải xuất ra, tiểu hữu định giá giúp ta!
Đàm Phi cẩn thận xem xét vật lông lá trên quầy một hồi. Đây là đầu yêu thú cấp một Xuyên Sơn Thử mới chết. Yêu này khá hiếm gặp, chúng chuyên đào đất đá để tìm gặm rễ cây của Thụ Linh Mộc (2). Răng cửa và bộ móng vuốt của loài này rất sắc bén và cứng rắn nên thường được Đả Thiết Sư dùng vào việc gia trì cho những Pháp Khí mang tính xuyên phá như Thương, Mâu, Kích… Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, Đàm thông báo:
- Xuyên Sơn Thử cấp một đã tử vong, giá thu mua là 50 Tinh Thạch, nếu còn sống sẽ là 75 Tinh.
Ông lão cũng không tỏ vẻ bất ngờ, lão thừa hiểu giá trị của con yêu thú này như thế nào. Lão móc trong người đủ 150 Tinh Thạch để trên mặt quầy nói với Đàm:
- Ta đổi đầu Xuyên Sơn Thử này và các thêm 150 Tinh Thạch lấy Phi Kiếm, tiểu hữu thành giao!?
Đàm Phi chưa vội trả lời mà lấy giấy bút làm ra động tác ghi chép:
- Tiền bối xin thứ lỗi, có thể cho ta biết lai lịch của yêu thú, ngài bắt nó ở địa phương nào, cách đây bao lâu và có ai tham gia cùng không? Vì đây là nguyên tắc của bản điếm.
Lão giả khá bất ngờ trước động thái của Đàm Phi, lão cự cãi:
- Yêu thú là yêu thú, dù sao nó đã chết, cần gì phải vẽ vời nhiều chuyện!?
Đàm Phi vẫn lạnh lùng:
- Đây là quy định, tránh trường hợp bắt giết nhầm thú nuôi của các tông môn và gia tộc lớn, khi đó cả ngài và bản điếm đều không gánh nổi hậu quả đâu. Yêu này thường là vật nuôi của tu tiên giả, chắc ngài cũng hiểu…
Lão gìa vã hết cả mồ hôi hột, lão đâu có nghĩ đến cơ sự lại phức tạp như thế này. Rõ ràng con yêu này là do lão phát hiện và săn giết được nó, nhưng cũng không khẳng định là yêu thú vô chủ, lão còn đang lưỡng lự bỗng có tiếng trẻ cất lên.
- Ưng Sầu Khê, Lạc Hồn Lâm. - Bé trai nhanh nhảu trả lời thay ông nó.
Lão giả tức giận vỗ lên đầu thằng bé, nhưng lời nói đã thốt ra, không thể thu lại, lão đành phải nói ra:
- Mấy ngày trước ta và đứa bé này mò mẫm trong Rừng Lạc Hồn tìm kiếm linh thảo, khi đến Ưng Sầu Khê thì phát hiện yêu này đang đào hang tìm rễ cây, mất hai ngày rình rập mới đánh chết được nó. Thiết nghĩ, Lạc Hồn Lâm cũng không có gia tộc và môn phái nào sinh sống nên con yêu này chắc chắn là vô chủ. Nếu quý điếm thu được đầu yêu này thì coi như chúng ta hữu duyên, nếu không lão cũng xin thu lại mà ly khai nơi này.
Đàm Phi đã ghi chép đã xong, gã từ tốn:
- Xác nhận Lạc Hồn Lâm không tồn tại gia tộc hay môn phái nào cả, bản điếm thu mua đầu yêu này, thành giao!
Dứt lời gã thu đống Tinh Thạch và cái xác Xuyên Sơn Thử lại, mắt nhìn về Xích Tinh Kiếm, chuôi phi kiếm lập lòe huyền phù đến trước mặt lão già. Lão gật đầu thu phi kiếm vào trong người trước ánh mắt hân hoan của đứa bé. Đàm Phi còn lấy ra một túi nửa cân Lương Khô đưa cho lão:
- Đây là thành ý của bổn điếm đối với quý khách, mong quý khách lần sau lại tiếp tục hạ cố bổn điếm làm ăn!
Lão giả mừng rơn nhận lấy túi Lương Khô, tuy giá trị túi này chỉ vào khoảng năm Tinh Thạch, nhưng đây là đặc sản cao cấp của Tử Huyền Môn, chỉ có thứ Linh Mễ đặc biệt trồng trên địa giới Tử Huyền mới tạo ra loại Lương Khô thượng phẩm như vậy.
Đợi hai ông cháu rời khỏi địa bàn của trụ sở, Hà An mới buông lời trêu chọc:
- Hôm nay mới thấy Đàm sư đệ làm màu, hai cái tán tu cùi bắp có cần thiết phải như vậy không?
Đàm Phi tủm tỉm:
- Chỉ là cẩn thận chút xíu, sư tỷ đừng để ý!
Gã sắp xếp lại đồ đạc rồi nói với Hà An:
- Đệ có chút công chuyện cần gặp ‘Phu Nhân’ ngay, sư tỷ báo xuống dưới nếu có khách thì chờ đệ nhé!
Dứt lời gã đi một mạch xuống lầu, thẳng hướng hậu viện.
Hà An thông qua biểu hiện vừa rồi thì biết là có biến, tên tiểu tử mặt sẹo tuy ít tuổi nhưng làm việc đâu vào đấy, ngay như cái cách gã làm màu với ông cháu nhà kia là nàng đã nhìn ra huyền cơ rồi, nàng lặng lẽ ngồi đó hồi tưởng lại những chi tiết của màn giao dịch vừa rồi mà không thể đoán định ra chuyện gì.
- Hết Chương 25 -
(1) Thất phu vốn không có tội, chỉ vì mang ngọc trên người thành ra có tội
(2) Thụ Linh Mộc: Loài cây đã biết hấp thụ linh khí để tu luyện.