Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 29: Tây Lương Dã Châu



Đỗ Bá Thành xuất hiện trên không trung động quật, lọn tóc nâu dài chấm lưng không gió mà bay phấp phới, đôi mắt sâu thẳm bình thản nhìn Khê Biên Thú (1) vật lộn cùng Ma Vật bất phân thắng bại. Sủng thú của hắn cực kỳ có hứng với những thứ xương xẩu dạng này, bất chấp hình thể đối phương to lớn hơn rất nhiều lần. Tuy nhiên, ma vật Khủng Long lại thuộc dạng hung mãnh số một, nó bắt đầu lấy lại thế chủ động sau đoạn thời gian thất thế bởi quyền thủ bất ngờ từ Đỗ Thiên Sư.

Diệp Tử Hy tranh thủ phục dụng đan dược chữa thương vội đứng dậy hướng Đỗ Bá Thành ôm quyền cử đại lễ, Đỗ sư tổ nhìn qua nàng thấy không có tổn hại gì nghiêm trọng thì gật đầu khích lệ rồi lại quan sát cuộc chiến giữa Yêu Thú và Ma Thú.

Lối vào động quật lại xuất hiện thêm bốn nhân ảnh nữa, Điền Khởi Nguyên cùng ba vị trưởng lão vội vã bay về nơi này hội họp cùng Diệp Tiên Tử, nàng thi lễ với họ:

- Bái kiến sư phụ! Bái kiến ba vị sư huynh!

Luận về cảnh giới, Diệp cũng là Đại Linh Sư, đồng bối với bốn người này, nhưng Điền Khởi Nguyên là sư phụ của nàng, vẫn phải dùng lễ sư đồ mà nói chuyện.

Điền Khởi Nguyên bước đến thăm hỏi rất chu đáo, đây là tên đại đệ tử mà lão sủng ái nhất, tự hào nhất.

- Diệp nhi, thương thế ổn chứ?

Tử Hy rưng rưng cảm động:

- Chỉ là chút nội thương không đáng kể, may mà có Đỗ sư thúc giải nguy kịp thời, không thì mạng nhỏ của đệ tử phải để lại đây rồi.

- Tên Mặt Sẹo đâu? - Họ Điền tỏ ra quan tâm.

- Hắn lãnh một kích của Ma Thú rồi vô tình bị truyền tống đi mất, giờ không biết sống chết thế nào. - Tử Hy vội trả lời.

Chiến cuộc giữa ma vật và yêu thú cũng đã ngã ngũ, Khê Biên mặc dù rất nhanh nhẹn, linh hoạt nhưng không phải đối thủ của cự đại ma vật, bị cỗ khô cốt Khủng Long táp một trảo lăng lệ văng vào vách động, tiếng tru ai oán vang vọng râm ran chứng tỏ Khê Biên đã thụ thương trầm trọng.

Ma thú, ma vật ở giới này không biết đã xuất hiện từ bao giờ, theo những ghi chép cổ xưa, ma thú chính là bản thể của yêu thú sinh sống trong môi trường nhiều ma khí, oán khí, bị ma khí xâm nhiễm mà thành. Nó hội tụ sức mạnh của Yêu, sự tà ác của Ma, lại có sức chiến đấu trường kỳ dẻo dai và rất khó bị đánh bại.

Đỗ Bá Thành thấy đã đến lúc phải xuất thủ, thân ảnh hắn thuấn di đến sát đầu lâu ma vật. Từ trên không trung, hai thanh tiểu kiếm nháy sáng bắn thẳng vào hai hốc mắt Khủng Long với vận tốc không thể tưởng tượng. Ma thú cũng đã có đề phòng với nhân loại mạnh mẽ mới xuất hiện, chiếc đuôi đầy đầy xương gai cực tốc quất lên vừa vặn đánh bay hai thanh tiểu kiếm. Nhưng nó không ngờ được đó chỉ là ám chiêu, theo sau hai thanh tiểu kiếm là một cự ấn hình vuông đen như mực rơi thẳng xuống đầu nó với một khí thế vô cùng bá đạo.

Cự ấn tựa như một quả núi tỏa ra lực lượng áp bách không thể chống đỡ, trực tiếp đập xuống đầu lâu Khủng Long, ép cho bộ xương khô khổng lồ kia nằm bẹp trên nền đất, làm cho động quật rung lắc dữ dội, cát bụi trên trần động rơi xuống như mưa. Khủng Long gầm rống điên cuồng, nó cố gắng vùng vẫy cố hòng thoát ra khỏi sự kiềm tỏa của Hắc Ấn nhưng lực bất tòng tâm.

Thân ảnh Đỗ thiên sư vẫn phiêu phù trên không, phẩy tay tế ra một quả chuông nhỏ màu vàng rung lên. Kim Chung vang lên những tiếng "đinh đương" khiến Ma Thức của Khủng Long trở nên trì trệ, hai điểm lục quang trong hốc mắt dần ảm đạm, ma khí quán thể cũng phiêu tán dần vào không khí. Đỗ đại trưởng lão bỗng tung Kim Chung về phía trước, miệng hô lớn “Thu”. Chiếc chuông vàng biến lớn, tỏa ra kim quang rực rỡ cuốn lấy hai quang điểm nơi hốc mắt và toàn bộ ma khí ẩn trong các lóng xương của Khủng Long.

Toàn bộ ma khí trong động quật đều bị Nhật Tảo Chung thu lại, không khí trong động quật cũng vì thế mà ấm lên không ít, thần thức của đám Đại Linh Sư có thể phóng xuất ra xa hơn rất nhiều. Bộ khô cốt Khủng Long do không còn ma khí quán nhập nên rã thành bụi phấn vương vãi dưới nền hang. Đỗ Bá Thành thu lại toàn bộ pháp khí, pháp bảo rồi bình thản phân phó:

- Diệp Tử Hy và Đàm Phi có công rất lớn, mỗi người nhận một vạn điểm cống hiến tông môn cộng một kiện Pháp Bảo. Nội trong ba ngày các ngươi phải tìm kiếm, thu thập triệt để Mặc Kim trong mỏ, sau ba ngày ta sẽ hủy đi động quật này. Nơi đây không thể thiết lập được mỏ khai thác lâu dài, ta đã cảm ứng thấy ở trung tâm Lạc Hồn Lâm có Ma Vật cấp bốn, đó là thứ chúng ta không nên động vào.

Diệp Tử Hy lên tiếng:

- Bẩm Đỗ sư thúc! Đàm tiểu tử bị truyền tống đi nơi nào còn chưa xác định, sống chết cũng chưa rõ, liệu...

Bá Thành cắt lời:

- Sống hay chết thì Nhiên Hồn Đăng tại tông môn sẽ trả lời, đây là thành ý bản môn dành cho hắn, nó sẽ được bảo lưu vĩnh viễn, bản nhân cũng hy vọng một ngày nào đó hắn quay về…

Thào A Sùng lầm lũi vén lá rừng đi về phía bờ suối, trên bả vai lực lưỡng của gã vắt ngang một con dã trư lông đen tuyền. Ngày hôm nay quả là may mắn, mới sáng sớm đã săn được một con thú lớn, hắn đang hình dung vẻ mặt hạnh phúc của cô vợ mới cưới có đôi chân to và cặp mông bự. Tuy nhiên, đuổi giết con thú một hồi khiến mồ hôi nhễ nhại, hắn cần phải ra suối tắm rửa cho sạch sẽ đặng đem chiến lợi phẩm về khoe với ái thê.

Dòng nước trong mát chảy róc rách khiến tâm hồn Thào A Sùng hết sức khoan khoái, hắn thả xác chết dã trư ở ven suối rồi lội xuống trầm mình trong dòng nước mát lạnh. Bất chợt hắn chăm chú nhìn về phía xa, nơi ghềnh suối xa xa có một thi thể nằm vắt vẻo trên một phiến đá lớn nhô lên mặt nước. Người này dường như là chết đuối, thân thể tuy nằm trên phiến đá lớn nhưng tứ chi rũ liệt, chẳng có chút biểu hiện của sức sống. A Sùng vội bơi lại đó xem tình huống như thế nào.

Nằm sấp mặt trên phiến đá là một gã thanh niên rất trẻ, từ trang phục cho đến cốt cách khác hẳn người vùng này, hắn bạo dạn đưa ngón tay lên để trước mũi gã thanh niên nọ, nhịp thở tuy có đứt đoạn nhưng vẫn ấm áp, gã này chưa chết. A Sùng bản tính vốn thiện lương, thấy người gặp nạn mà không cứu thì thật có tội với các đấng thần linh và chính bản thân hắn. Hắn vỗ vỗ lên thân thể gã kia gọi mấy câu, đáp lại chỉ là tiếng thở yếu ớt, A Sùng không nề hà bế xốc thân thể ủ rũ của gã thanh niên lên rời khỏi khe suối, không quên sách theo xác chết con lợn rừng.

Đàm Phi tỉnh dậy trên một chiếc giường gỗ đơn giản, thân thể gã còn được phủ lên một tấm chăn thuộc da mỏng khá ngay ngắn. Gã ngồi dậy lắc lắc đầu cho tỉnh táo, thân thể đã hoàn toàn lành lặn, cử động cũng thập phần thoải mái, tấm mặt nạ da người của Diệp sư tỷ đã rơi ra từ khi nào cũng chẳng hay.

Đàm lặng lẽ ngồi trên giường hồi tưởng lại những gì vừa mới diễn ra; Sau khi trực tiếp đón một kích từ Ma Thú thì gã dính nội thương trầm trọng, xương cốt trong thể nội đứt gãy gần hết, pháp lực cũng vì thế mà tán loạn không khống chế nổi. Gã nghĩ mình sẽ chết, vậy mà dị biến xảy ra, gã chứng kiến thân thể mình đau đớn đến cùng cực rồi phân rã thành cát bụi.

Vậy mà giờ phút này gã lại có mặt ở nơi xa lạ này, thương thế cũng không còn, đây tựa như một giấc mơ vậy. Phải chăng gã đã xuống Âm Phủ? Mà nơi đây có vẻ không giống với cõi Âm Minh đầy quỷ khí, đấy là những kiến thức gã biết về U Minh chi địa. Gã rời khỏi giường đi ra khỏi phòng kiểm tra tình huống, dù sao mạng nhỏ vẫn giữ được là tốt rồi. Khả năng cao là huyết mạch Kỳ Lân đã tự chữa trị thương thế, đây cũng là khả năng bẩm sinh của giống loài này. Bộ trang phục rách nát khi đụng độ ma thú đã được thay mới bằng bộ khác với chất liệu thô cứng và đơn giản hơn, gã lục lọi kiểm tra tư trang thì thấy vẫn đầy đủ chưa suy suyển món nào.

Đàm Phi đẩy cửa bước ra ngoài, trước mặt hắn là một khoảng sân rộng bằng đá, có một bé gái vận y phục da thú đang cặm cụi quét sân. Kiến trúc nơi đây rất lạ lẫm, nhà cửa thưa thớt, tất cả đều được xây dựng từ đá và có dạng mái vòm, khác hẳn với kiến trúc Già Thiên Đại Lục. Giữa ban ngày mà vẫn nhìn thấy vầng Nguyệt Lượng mờ mờ trên nền trời xanh thẳm, gã thở ra một hơi như trút được gánh nặng trong lòng, đây vẫn là Vân Lam Giới.

Bé gái thấy Đàm Phi bước ra thì vội chạy đến bên gã, miệng nàng phát ra một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, gã hiểu đây chắc chắn là thổ ngữ vùng này, gã lấy tay xoa đầu bé gái và nở nụ cười hòa nhã. Bé gái như hiểu được hảo ý của gã nên nhoẻn miệng cười rồi ra dấu cho gã đứng đợi, nó chạy vụt đi rất nhanh. Đầu gã bắt đầu xoay chuyển các phương án đối ngoại, ngay sau đây sẽ phải đối mặt với cao tầng của địa phương này. Nếu là thế giới của phàm nhân thì còn có vài phần dễ chịu, rủi rơi vào địa phương toàn tu tiên giả thì phải có đối sách, không có cách ứng phó hợp lý thì nguy cơ mất mạng ở chốn đất khách là rất lớn.

Sau một khắc, Đàm cảm ứng thấy ba luồng khí tức đang tiến dần về chỗ này. Dẫn đầu là một thiếu nữ xinh đẹp trạc ngoài hai mươi với làn da bánh mật, nàng có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng tinh anh, mang đôi nét hao hao vẻ cương liệt của Lâm Tiểu Ngọc. Hai tên hộ vệ theo sau đều có làn da tương tự thiếu nữ, trang phục của bọn họ thiết kế khá đơn giản và chất liệu đều là vải thô, khác hẳn với chất vải lụa tinh xảo ở Già Thiên Đại Lục. Chỉ duy nhất thiếu nữ có tu vi Tiểu Linh Sư, hai gã hộ vệ đều là phàm nhân; nữ rắn rỏi bốc lửa, nam lực lưỡng cơ bắp, tất cả đều toát lên vẻ hoang dại phóng khoáng.

Thiếu nữ nở nụ cười hòa ái với Đàm Phi, nàng giơ cánh tay làm động tác mời với gã và đi thẳng vào ngôi nhà mà gã vừa đi ra. Đàm hiểu ý vội gật đầu đi theo, hai tên hộ vệ đứng khoanh tay cảnh giới trước cửa. Thiếu nữ sau khi đóng cửa phòng thì vung tay tạo lên một tầng cấm chế cách âm toàn bộ gian phòng, nàng quay sang nhìn Đàm hết sức nghiêm nghị pha chút cung kính:

- Thiếp thân tên là Y Ban, Thánh Nữ của bộ tộc, đạo hữu phải chăng là đến từ Già Thiên Đại Lục?

Ngữ âm thiếu nữ có phần gượng gạo không tròn trịa khiến Đàm Phi chợt hiểu, thứ ngôn ngữ tại Già Thiên chắc chắn không phải ngôn ngữ chính thống nơi đây, gã chưa vội trả lời mà hỏi ngược lại:

- Đạo hữu có thể cho ta biết nơi này là đâu không?

- Đây chính là Tây Lương Dã Châu, Cô Thiên Đại Lục, Vân Lam Giới! - Y Ban trả lời ngay lập tức.

Đàm Phi không khỏi thất thần, hắn đã bị truyền tống đi rất xa, xuyên từ đại lục này sang đại lục khác. Cô Thiên đại lục chính là một hòn đảo siêu lớn nằm trong Vô Biên Hải, diện tích của nó rộng bằng ba phần Già Thiên đại lục, vùng đất này vẫn được tu tiên Già Thiên coi là vùng đất man rợ với vô vàn những bộ lạc lớn nhỏ không ngừng tranh đấu.

Cô Thiên đại lục được chia làm bốn vùng đất; Hai Bồn Địa (2) trù phú ở phía Đông và phía Bắc được gọi là Đông Vu Điền Châu và Bắc Côn Lăng Châu, phía nam địa hình phức tạp với nhiều ao hồ sông ngòi là Nam Hồ Bối Châu, phía tây hoang dã với rất nhiều bộ tộc nhỏ sống du cư nên được gọi là Tây Lương Dã Châu. Đại lục này ẩn chứa một lượng tài nguyên tu tiên vô cùng lớn, nhưng Liên Minh Bộ Lạc chưởng khống lục địa lại có tư tưởng bài xích với mọi thứ ngoại lại. Con đường giao thương duy nhất đến với Cô Thiên chỉ có một tòa siêu truyền tống trận, hạ lạc tại Bắc Côn Lăng Châu. Đó là nỗ lực ngoại giao của thất đại phái Già Thiên với thượng tầng Cô Thiên, hòng thu hút dòng tài nguyên phong phú tại lục địa này đến với đại lục già cỗi, nơi mà tài nguyên tu luyện đã dần trở nên cạn kiệt. Đầu truyền tống tại Già Thiên được đặt trên địa bàn của Hàn San Tự, môn phái có vị thế và quan điểm trung lập trong thất đại phái.

Sau giây phút ngỡ ngàng, Đàm phi liền làm ra vẻ mông lung khó hiểu:

- Tại hạ hiện tại cũng không nhớ nổi cái gì, sau khi tỉnh lại cảm thấy ký ức rất mơ hồ…

Sự thất vọng hiển lộ trên khuôn mặt Y Ban Thánh Nữ, nàng gặng hỏi:

- Vậy là đạo hữu không nhớ nổi mình đến từ đâu, và nguyên do xuất hiện ở đây?

- Đúng vậy, dường như tại hạ đang bị mất trí nhớ tạm thời! - Đàm Phi gật đầu xác nhận.

Y Ban trầm tư giây lát rồi nói:

- Bộ tộc của chúng ta tên là Cơ Tư, một tiểu bộ lạc quê mùa tại Tây Lương Dã Châu. Hai ngày trước, một tên thợ săn trong tộc đã tình cờ phát hiện ra đạo hữu nằm bất tỉnh ở bờ suối và đem về đây. Phải nói là tốc độ bình phục của đạo hữu nhanh đến dọa người, mới đó mà đã không còn chút thương thế nào. Hiện tại sức khỏe của đạo hữu đã ổn định, chúng ta cũng nên đi gặp Tộc Trưởng và Đại Tư Tế thôi.

Thiếu nữ đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, Đàm Phi cũng đi ra theo, trong lòng gã ngổn ngang tâm trạng, đành phải tùy thời mà tính kế tìm đường trở về Tử Huyền Môn, nơi đất khách quê người này không thể ở lâu được.

Y Ban sánh vai cùng Đàm Phi đi trên một con đường đất nhỏ quanh co, hai gã hộ vệ luôn bám sát sau hai người. Nơi đây nhà cửa thưa thớt và toàn được xây dựng từ đá xám, giờ này thanh niên trai tráng trong tộc đã ra ngoài đi săn hết nên quang cảnh nơi đây khá vắng vẻ, lấp ló vài lão ẩu và trẻ nhỏ núp sau khung cửa nhìn họ với ánh mắt hiếu kỳ. Một vài thôn nữ gánh nước đi ngang qua còn tỏ thái độ cung kính với Y Ban, nhưng thứ khiến họ tò mò nhất chính là gã thanh niên lạ lẫm đi cùng nàng.

- Hết Chương 29 -

(1) Khê Biên: Dị thú giống chó có lớp da kháng độc và máu để trừ tà. (Sơn Hải Kinh)

(2) Bồn Địa: Vùng đất hình lòng chảo trũng thấp.